Phát thanh xúc cảm của bạn !

Và nụ cười sẽ hong khô tất cả

2014-05-27 01:18

Tác giả:


Yêu 24/7 - Cuộc sống thật ý nghĩa nếu ta nhận ra giá trị đích thực của nó. Mỗi khi buồn hay có chuyện không vui anh luôn nhớ đến nơi này và cô gái nhỏ đáng yêu của anh.  Và rồi nụ cười sẽ hong khô tất cả, anh tin là như vậy.

***
Sài Gòn một chiều mưa, dạo này cứ lúc nắng lúc mưa như thế, bất ngờ và vội vàng không ai đoán trước được. Cách đây mới 5 phút trời vẫn còn nắng vậy mà mưa kéo đến hồi nào không hay. Những cơn mưa đầu hạ cứ như cảm xúc bất chợt yêu một ai đó, hoặc cũng có thể gọi chung là giao mùa. Mưa có thể đến thật nhanh cũng có thể chuyển động từ từ từng hạt rồi mới ào xuống. Nhưng một điều chắc chắn là mưa sẽ tạnh. Nước mưa dù có thấm thật sâu vào lòng đất nhưng rồi cũng đến lúc khô. Còn tình yêu sẽ tan đi khi nào ?. Anh không biết .Tình yêu của anh, thật khó dùng từ nào để diễn đạt. Nó bắt đầu hay chỉ vừa loé sáng. Mà cũng có thể nó đã kết thúc.

Anh không biết mình còn có thể yêu được nữa không khi mà trái tim đã có một vết thương.

"Xa em lòng tôi dậy sóng.
Những bước chân thổn thức.
Mong gặp em ngay cả trong giấc mơ."


Nhưng khi tỉnh giấc sự thật chỉ là đắng cay, anh đâu biết rằng đã mất Thiên vĩnh viễn. Ngày trước chính Thiên đã nói lời chia tay, dù không muốn nhưng anh vẫn phải chấp nhận. Lang thang trên phố rồi cũng không bíêt mình sẽ đi đâu về đâu. Ngày trước còn Thiên, họ hay vào thư viện tìm một cuốn sách hay hoặc đến quảng trường âm nhạc thưởng thức một bản nhạc của tác giả nổi tiếng nào đó, có khi là quán cafe quen thuộc để cảm nhận về cuộc sống đời thường và những nơi chỉ có sự bình yên.

Anh nhìn không gian rộng lớn bên ngoài như nhìn về tương lai phía trước của mình, nhưng lần này thì chỉ có anh, một mình anh mà thôi. Đã không còn giọng nói trong trẻo của Thiên vẫn thủ thỉ bên tai anh, đã không còn đôi mắt ướt buồn từng làm anh say mê, tất cả đều không còn nữa. Anh nhìn quanh con phố cố gắng tìm kiếm một ai đó cùng tâm trạng với mình nhưng đáp lại anh chỉ là sự thất vọng. Rồi cảm giác mình thật ngớ ngẩn.

nụ cười

Thiên đã không còn yêu anh như ngày xưa, anh còn trông mong gì kia chứ nhưng anh biết rất khó để quên đi một người, trái tim anh không phải sắc đá càng không phải vô tình. Hôm đó Thiên hẹn gặp anh chỉ để nói một câu "chúng ta chia tay đi anh, làm bạn sẽ tốt hơn cho cả hai". Anh nhìn Thiên với ánh mắt sửng sốt, thật buồn cười. Yêu nhau gần ba năm để rồi nhận ra nên là bạn của nhau. Phải, chúng ta giống một đôi bạn hơn là một cặp tình nhân. Anh ngẩng cao đầu cố không cho giọt nước rơi ra khỏi nơi khoé mi. Cảm giác với Thiên từ bao lâu nay thì ra chỉ là cảm giác bình yên khi ở bên cạnh một người bạn. Vậy mà anh còn tưởng đó là những giây phút rất đẹp của những người yêu nhau.

Phố đêm vắng lặng, "mình đi đâu thế này". Anh tự hỏi rồi anh nhìn thấy ánh sáng từ những ngôi sao đã chết, có phải chúng đã chết thật sự khi tình yêu không còn. Với anh thì điều đó hoàn toàn đúng và anh cứ nhìn như thế, mắt không rời khỏi những ngôi sao nhấp nháy trên kia, một cơn gió thổi qua làm anh rùng mình. Con phố càng về khuya càng sực nức mùi hương hoa quỳnh, dưới ánh vàng vọt của ngọn đèn đường, trên là nền không gian đen sẫm, anh thấy mình thật nhỏ bé và cô độc lạ lùng, anh rất thích những buổi tối đi bộ về một mình dưới con phố nhỏ yên tĩnh này vì hương hoa quỳnh nồng nàn tinh khiết càng làm khoảng không gian trở nên riêng tư một cách dễ chịu. Vậy là anh xa Thiên đã 18 ngày kể từ lúc chia tay.

Một buổi tối đi làm thêm về ngang qua con phố nhỏ, bỗng anh ngạc nhiên khi thấy có một cái bong bóng treo lơ lửng dưới tán hoa quỳnh bên dưới còn có một mảnh giấy nhỏ.

"Chào anh, có lẽ anh không biết em nhưng em thì biết anh. Tặng anh cái bong bóng này, hy vọng nó sẽ làm anh vui. Chúc anh sớm tìm được hạnh phúc".

 Anh nhìn quanh không thấy ai. Chắc ai đó đang đồng cảm với anh chăng. Nét chữ dễ thương tròn trịa, có thể của một cô gái nào đó anh không biết tên. Sang tối hôm sau anh cũng lại nhận được một cái bong bóng như thế.

 "Chỉ có những người yêu thương nhiều mới buồn nhiều thôi anh à. Cho đi càng nhiều thì khoảng trống hụt hẫng khi mất đi càng lớn. Nhưng em biết anh chưa bao giờ thật sự mất đi một điều gì vì anh có một hồi ức đẹp. Hãy chỉ ghi nhớ những điều tốt đẹp thôi anh nhé, đó là những ngôi sao luôn luôn tồn tại bởi chúng đã lung linh toả sáng".

Và rồi cứ như thế đêm nào anh cũng nhận được một cái bong bóng với những nội dung khác nhau. Anh rất muốn biết người đó là ai để cám ơn vì những lời nói chân thành kia. Nhưng đêm này qua đến đêm khác rồi rất nhiều đêm sau đó, vẫn không một ai xuất hiện .

Tình cờ một buổi tối anh về sớm hơn mọi ngày, ngang qua con phố, anh cũng muốn khám phá xem chủ nhân của những cái bong bóng kia là ai. Từ cột đèn phía xa anh nhìn thấy tất cả, một cô gái đứng dưới tán hoa quỳnh. Cô ấy vẫn đang làm cái công việc thầm lặng đó chỉ để giúp anh vui. "Cô ấy là ai sao có thể hiểu một cách rõ ràng như vậy". Đầu óc anh lúc này trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì. Có tiếng bước chân, cô gái giật mình quay lại. "Anh là Nhật Huy đúng không ạ", "Em là ai sao lại biết tên anh". "Em là Tiểu Khiết người đã vô tình biết được nỗi buồn của anh, đừng bận tâm vì sao em biết mà hãy nghĩ làm thế nào để anh quên đi nỗi buồn, anh cứ thử xem, biết đâu anh tìm lại được niềm vui thì sao."

Anh ngạc nhiên, lần đầu mới có người nói với anh những lời này. Tiểu Khiết mỉm cười đưa cho anh cây viết và lôi mảnh giấy từ trong túi áo ra. Cô bảo anh hãy ghi tất cả những nỗi buồn vào đó rồi cột dưới bong bóng thả lên trời, nhờ gió mang nỗi buồn đến tận trời xanh, như vậy tâm hồn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Anh không biết làm vậy có được không nhưng anh vẫn muốn thử, cứ thử một lần xem sao .Trước mắt anh không phải một mà là rất nhiều bong bóng. Mỗi một cái bong bóng bay lên là mang theo một tâm sự rất thật của anh, ngay lúc này anh có cảm giác như mình đang bay cùng bong bóng .Thật sảng khoái và dễ chịu.

"Cám ơn em", anh nhìn Tiểu Khiết với ánh mắt đầy thiện cảm. Có thể anh sẽ quên được quá khứ. Tiểu Khiết nói đúng, anh không chỉ sống cho bản thân mà còn sống vì mọi người nữa. Những người xung quanh, những người thân, người bạn, họ rất cần anh và đặc biệt anh không muốn Tiểu Khiết phải thất vọng.

Quá khứ là cái gì đó đã qua, nó chỉ nằm lại trong tiềm thức của con người, có thể nhớ cũng có thể quên. Nhưng hiện tại chính là những điều tốt đẹp trong tương lai, hãy sống thật tốt ở hiện tại để tương lai tìm thấy hạnh phúc đích thực, rồi sau này khi nhìn lại mình sẽ không phải hối tiếc vì những chuyện đã qua.

Đêm vắng. Con phố nhỏ vẫn nồng nàn mùi hương hoa quỳnh, tiếng bước chân rồi tiếng sột soạt, Tiểu Khiết đã đến bên cạnh anh từ lúc nào. "Anh đợi em có lâu không". Anh cười, anh thấy mình cười nhiều hơn, yêu thương cuộc sống này nhiều hơn. Cuộc sống thật ý nghĩa nếu ta nhận ra giá trị đích thực của nó. Mỗi khi buồn hay có chuyện không vui anh luôn nhớ đến nơi này và cô gái nhỏ đáng yêu của anh.  Và rồi nụ cười sẽ hong khô tất cả, anh tin là như vậy.

•    Phong Lin
 

Tớ từng thích cậu như thế đấy!

MỜI BẠN TRUY CẬP VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỐN SÁCH MỚI NHẤT CHO MÙA HÈ 2014

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

back to top