Uớc nguyện bên ô cửa màu nắng
2010-04-27 11:52
Tác giả:
Blog Việt
Nó như cánh chim trời
Bay mãi
Anh là bờ biển rộng
Chờ đợi
Khoan dung
Một ngày kia
Khi biển đã hòa lòng mình vào cùng sóng
Đi xa ...
Bỗng thấy xác con chim nhỏ
Trên cổ mang sợi chỉ hồng
Biển khóc
Một cơn gió thoảng
Nhẹ vuốt mắt biển
Đau

Ảnh minh hoạ: vi.sualize
- “Kế hoạch của em đã chuẩn bị đến đâu rồi Trung?”
Tiếng Sếp từ phía sau hỏi bất ngờ làm Mạnh Trung giật mình.
-“ Dạ! Kế hoạch gì ạ?”
-“Chuẩn bị mọi thứ cho chuyến công tác Đà Nẵng chưa. Ý tưởng khá tốt và cả bảng báo cáo tình hình thực tế nữa. Chi tiết thật đấy. Tuần sau ta tiến hành.”
Trung chằng hiểu nãy giờ Sếp đang nói chuyện gì. Chuyến đi công tác ra Hà Nội của cô vừa mới hoàn tất ngày hôm qua. Mệt phờ người nhưng cô vẫn cố lên công ty giải quyết những vấn đề còn lại trong thời gian vắng mặt. Mặc dù sếp cho cô nghỉ 3 ngày phép để nghỉ ngơi. Vậy mà mới lên công ty, đã thấy Sếp nói về một chuyến công tác khác. Vò đầu, cố lôi trong trí nhớ nhưng … vẫn không ra. Cô không bao giờ làm việc gì mà không ghi chép lại nhưng trong cuốn sổ thường nhật của cô lại không có kế hoạch đó. Lục tìm trong tủ hồ sơ đựng các bảng kế hoạch trong tháng, cô mới phát hiện ra: Da Miên là người lập ra bảng kế hoạch đó, cô chỉ là người kiểm tra và trình duyệt. Vì chuyến công tác dài ngày của cô ở Hà Nội nên cô nhờ Da Miên làm. Da Miên thật thông minh, nhanh nhẹn và lém lỉnh. Cô học rất nhanh và cũng là người rất hiểu ý Mạnh Trung. Hai người là bộ đôi ăn ý trong công việc và là chị em thân thiết trong cuộc sống đời thường. Miên thường kể cho cô nghe rất nhiều chuỵên: gia đình, bạn bè hay thậm chí là tình yêu của cô đang dành cho một anh chàng nào đó. Nhưng cô có vẻ buồn vì nghĩ rằng anh chàng kia chưa dành tình yêu trọn vẹn cho cô. Trung mơ hồ nghĩ đến Da Miên, quê Miên ở Đà Nẵng, có lẽ vì thế mà bảng báo cáo không chỉ rất chi tiết mà còn thấy sống động cả một miền quê yêu thương đã gắn bó nhiều kỷ niệm. Tuần sau cả đội sẽ ra vừa xem xét thị trường, nhu cầu của con người để chuần bị cho việc mở văn phòng đại diện và showroom trưng bày. Tuần sau, tuần sau… hai cái tuần sau nữa là đến Tết. Trung miên man suy nghĩ… Vậy mà thoáng chốc đã gần 8 năm. Thời gian trôi nhanh quá. Tuy Sài Gòn được đặc trưng là nơi “không có mùa đông”, vậy mà đến những ngày cuối đông này, từng đợt gió heo may vẫn ùa về, mang theo cái không khí lạnh ngai ngái vào những buổi sớm mai hay vào ban đêm bầu trời như có thêm một màn sương mỏng phủ mờ đi những cơn phố rực rỡ sắc màu.
Hai tuần sau…
“Chị về cùng với em cho vui. Nhà anh ấy quí khách lắm. em cũng đã kể về chị cho anh ấy nghe nhiều lần rồi. Biết chị ra đây, anh ấy ngỏ ý muốn mời chị về chơi. Chị ở đây một mình hoài, buồn lắm. Sắp Tết rồi, chị rất muốn xem mọi người chuẩn bị Tết như thế nào mà?” Da Miên nói không thôi từ nãy đến giờ chỉ mong Trung có thể cùng cô ghé thăm nhà người yêu của mình. Thật ra, Trung cũng rất muốn đi, phần vì mọi việc cũng đã ổn, phần vì con người Đà Nẵng rất thân thiện. Với lại, mai cô đã rời thành phố này rồi, không biết có còn quay lại hay không. Và cũng bởi một lý do mà từ trước đến giờ cô vẫn thầm nhủ, khi nào đến Đà Nẵng nhất định mình sẽ phải làm: tìm một ô cửa sổ hướng ra biển, ở đó khi mặt trời vừa nhô lên thì ô cửa kia như tấm gương lớn nắm giữ, soi rọi, hấp thu và phản ánh hết tất cả vẻ đẹp của những tia nắng ấm áp và nhộn nhịp của một ngày mới… Vậy mà, đã tám năm cô chưa thực hiện được ước nguyện đó.
Miên chở cô đến một chung cư có tầm nhìn hướng ra biển. Một chung cư mới, đẹp và cũng “Không kém phần lãng mạn cho những ai yêu thích biển, phải không chị?”. Miên đưa tay mình hướng ra xa, chỉ cho tôi “ mặt trời sẽ mọc từ hướng đó. Và chị biết không, nhà anh ấy có ô cửa sổ đón ngập tràn hết ánh sang ban mai đó”. Cô lặng người, hướng mắt mình nhìn về phía ngược lại. Ngôi nhà với ô cửa mở toang, đối diện với nó chính là hướng mặt trời mọc…
Đêm! Có lẽ lúc này Da Miên đang ngồi cùng ăn cơm với mọi người trong một gia đình mà cô sẽ là thành viên chính thức trong tương lai. Có lẽ Miên chẳng hiểu vì sao cô lại đòi về. Và Miên biết sẽ chẳng thể giữ cô ở lại một khi cô đã quyết. Em tỏ ý buồn vì đã thông báo với gia đình là sẽ có thêm tôi, và hẹn tôi dịp khác. Nhưng nếu cô đến sẽ ra sao? Cả ba người sẽ đối diện với việc đó như thế nào? Cô có thể kiềm hãm cảm xúc mình lúc này nhưng khi gặp anh, liệu những kí ức của 8 năm về trước liệu còn nghe theo lời chỉ bảo của bộ óc vốn đã chất chứa quá nhiều nỗi đau không? Cô không chắc, không dám … Nếu cô đến cô đang tự làm đau mình và làm đau cả người mình yêu thương nhất…

Ảnh minh hoạ: vi.sualize
Cô lang thang trên biển. Một mình. Cảm nhận nỗi cô đơn đến tận xương tủy. Cuối cùng, sau 8 năm tìm kiếm cô đã tìm ra ngôi nhà có ô cửa hướng ra biển, đón ánh mặt trời. “ Àh, khi nào bé về nhà anh, anh sẽ chỉ cho bé thứ đặc biệt lắm. Có một ô cửa mang màu của nắng…”, Trung nghe như có tiếng anh văng vẳng đâu đây, gần lắm. Cứ như ngọn gió lúc này đang ghé sát tai cô, thầm thì. Nhưng người chỉ cho cô biết ô cửa đó lại không phải là anh. Ô cửa đón nắng đó bây giờ và mãi mãi không còn thuộc về cô nữa. Một mình, Trung vẩn vơ nghĩ, có khi nào tôi đi hết bờ biển này sẽ thấy xác một chú chim bé nhỏ, trên cổ mang sợi chỉ hồng không? Đưa tay lên ngón tay út, chiếc nhẫn vẫn nằm nguyên trên tay. Vậy mà đã tám năm rồi cơ đấy. Tám năm ai chắc rằng còn nhớ đến một lời hứa huống gì là thực hiện chúng. Tám năm để cố quên mà làm ta càng thêm nhớ. Tám năm ta cất giấu lời hứa năm nào trong ngăn kéo kỉ niệm, rồi khóa chúng lại bằng chiếc nhẫn để rồi không kịp nhận ra con người phải thay đổi theo thời gian. Không oán trách, vẫn yêu thương nguyên vẹn nhưng có những vết cắt vào tim, rỉ máu. Nước mắt nhòe nhoẹt trên má. Để được gì khi ta vẫn còn cầm chiếc chìa khóa trên tay, vẫn giữ những kỉ niệm buồn đau đó. Ta muốn quên chỉ khi nào ta không còn muốn mở, không thể mở chúng ra được. Cô đưa tay ném chiếc chìa khóa xuống lòng biển sâu.
Sóng ào ạt vỗ bờ
Đêm.
Hàng vạn ngọn đèn tỏa sáng
Ngọn đèn nào là của riêng tôi
Biên Hòa 03/2010
Dexi
* Gửi từ email Dexi: “Chỉ là một cô bé tay mang chiếc ô màu xanh, mặc chiếc váy trắng. Tinh khôi và nguyên vẹn. Đợi chờ.”
- Ý kiến bạn đọc
chờ đợi có lẽ cũng ko vô nghĩa cho dù kết quả của nó chẳng có hi vọng, Chờ đợi chiều theo lòng người, để ko xót xa vì mình ko thử 1 lần CHỜ và ĐỢI
,
hacu, gửi lúc 26/04/2010 23:23:05
Dexi àh! Thật sự câu chuyện của bạn rất buồn, tôi không biết bạn đã tìm đựơc cái kết nguyên vẹn cho mình hay chưa. Nhưng thật sự tôi biết trong tim bạn vẫn đang chờ đợi.
Tôi cũng là 1 con bé yêu biển, yêu đến thiết tha và đôi khi là lạnh lùng vẫn nhớ. Nơi tôi ở không gần biển cho lắm, nhưng nơi hình bóng của 1 ngừơi con trai tôi thương, và cũng là người manng lại cho tôi niềm hạnh phúc 4 năm trời khi chúng tôi xa cách, Đó là 1 vùng biển. Và ngày chúng tôi dừng lại, ngày anh khóc, tôi buồn, và những ngày sau đó nữa, anh khóc vì sự " dừng lại " này cũng đều trên bờ biển. Cứ mỗi lần anh khóc, anh gọi cho tôi, tôi lại nghe tiếng sống biển xô bờ nghe vỡ òa như muôn ngàn mảnh vụn.
Tôi cũng đã từng đến Đà Nặng,đã từng nếm cái vị mặn mòi của biển ĐN, cũng đã từng lang thang trên bờ biển ĐN. Và cũng nơi biển ĐN, nơi có chiếc cầu xoay Sông Hàn rực rỡ bắc qua. Nơi ấy tôi lại nhận thêm lần tỏ tình thứ 2 của "Ngừơi bạn thân" của Anh. Tôi từ chối và tôi đã thấy mình mãnh mẽ, thật mạnh mẽ khi tôi đã giữ vững được bản lĩnh của mình.
Tôi nghĩ khi bạn đã yêu cánh cửa " có màu nắng ấy, thì đừng vội vàng buông xuôi bạn ạh". Vì như vậy trong tim bạn vẫn trinh nguyên để đợi chờ, liệu như thế bạn có chấp nhận được cánh cửa khác ko???
,
Bảo Ngọc, QB, gửi lúc 26/04/2010 09:13:09
Dù bạn đang dùng dịch vụ Blog nào, Blog Việt vẫn là người bạn đồng hành cùng cộng đồng Blogger Việt. Hãy chia sẻ những bài viết và đường link blog hay bạn muốn chia sẻ tới chúng tôi như thường lệ bằng cách gửi theo mẫu sau hoặc gửi email về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

