Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tự nhiên lại thấy nhớ

2025-09-24 21:00

Tác giả:


blogradio.vn - “Sau này, nếu tụi mình xa nhau, cậu nhìn trăng là nhớ tớ nhé.” Mình lúc đó chỉ cười, nghĩ rằng làm sao có chuyện xa nhau được, khi mà tay cậu nắm tay mình chặt đến thế, khi mà mỗi cái nhìn của cậu đều làm mình tin rằng hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi. Vậy mà, cậu à, giờ đây mình chỉ còn biết ngước nhìn trăng, và tự hỏi cậu có đang nhìn cùng một vầng trăng ấy không.

***

Sau khi thi xong hoàn thành thêm 1 năm học trên con đường cũ đó, tai nghe phát lên một bản nhạc đã thuộc lời, và cứ thế một ký ức, một nỗi niềm riêng lại trào dâng.

Cậu à, có những buổi chiều ngồi một mình trong góc phòng, nhìn ánh nắng hắt qua khung cửa sổ, mình lại thấy lòng trĩu nặng. Cái góc phố nhỏ nơi tụi mình từng đứng đợi nhau sau giờ học, hàng cây bàng đỏ rực mỗi mùa thu, hay cái quán trà sữa cũ kỹ với tấm biển gỗ phai màu – tất cả như những mảnh ghép ký ức, cứ lặng lẽ kéo mình về những ngày tháng ấy. Cậu còn nhớ không, lần đầu tụi mình ngồi chung ở quán ấy, cậu vụng về làm đổ ly trà sữa, rồi lúng túng xin lỗi, còn mình thì cười đến đau bụng. Cậu bảo: “Tớ hậu đậu thật, nhưng cậu cười thế này thì tớ đổ thêm vài ly nữa cũng đáng.” Lúc đó, mình chỉ thấy tim mình như tan ra, ấm áp và ngọt ngào như ly trà sữa cậu đẩy về phía mình. Giờ đây, mỗi lần đi ngang quán ấy, mình vẫn gọi đúng vị cậu thích, dù biết rằng chẳng còn ai ngồi đối diện để trêu mình “uống ít thôi, ngọt lắm là mũm mĩm bây giờ.”

Những ngày ấy, tụi mình đã có biết bao khoảnh khắc đẹp, như những viên ngọc lấp lánh trong ngăn kéo thanh xuân. Mình nhớ những buổi tối đạp xe quanh hồ, cậu hay hát vu vơ mấy bài nhạc trẻ, giọng lệch tông mà mình vẫn thấy dễ thương đến lạ. Có lần cậu dừng xe, chỉ vào ánh trăng rằm sáng vằng vặc trên trời, bảo: “Sau này, nếu tụi mình xa nhau, cậu nhìn trăng là nhớ tớ nhé.” Mình lúc đó chỉ cười, nghĩ rằng làm sao có chuyện xa nhau được, khi mà tay cậu nắm tay mình chặt đến thế, khi mà mỗi cái nhìn của cậu đều làm mình tin rằng hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi. Vậy mà, cậu à, giờ đây mình chỉ còn biết ngước nhìn trăng, và tự hỏi cậu có đang nhìn cùng một vầng trăng ấy không.

Mình vẫn giữ tấm ảnh chụp chung ở công viên, cậu đội mũ lưỡi trai ngược, cười tươi như ánh nắng tháng Năm. Mỗi lần mở điện thoại ra xem, mình vừa muốn cười, vừa muốn khóc. Nhớ những lần cãi nhau vặt, mình giận dỗi bỏ đi, cậu chạy theo kéo tay lại, giọng mềm như năn nỉ: “Đừng giận tớ, tớ không chịu được đâu.” Mình nhớ những chiều mưa, cậu đội áo mưa chạy bộ qua ký túc xá, mang cho mình ổ bánh mì nóng hổi, dù người cậu ướt mem. Cậu bảo: “Tớ không muốn cậu đói, ngốc ạ.” Những khoảnh khắc ấy, nhỏ nhặt thôi, nhưng lại là những mảnh ghép làm nên cả một bầu trời hạnh phúc của mình. Cậu có biết không, mỗi lần nghĩ lại, mình vừa thấy ấm áp, vừa thấy tim đau nhói, như thể có ai đó bóp chặt lấy nó.

Chia tay chẳng phải vì hết yêu, mà có lẽ vì tụi mình còn quá trẻ, còn quá nhiều giấc mơ chưa kịp định hình. Cậu muốn theo đuổi ước mơ làm kỹ sư, còn mình thì mải mê với những cuốn sách và những dòng chữ chưa bao giờ viết xong. Cuộc sống cứ thế đẩy hai đứa đi hai con đường khác nhau, chẳng ai kịp níu giữ. Ngày cậu nói lời chia tay, mình chỉ lặng lẽ gật đầu, chẳng dám hỏi tại sao, vì sợ nghe câu trả lời sẽ làm mình đau hơn. Mình chỉ nhớ cậu nhìn mình thật lâu, rồi quay đi, bóng lưng cậu nhỏ dần trên con đường đầy lá bàng rơi. Mình đứng đó, ngẩn ngơ, như thể cả thế giới vừa sụp đổ dưới chân.

Giờ đây, cậu chắc đang ở một nơi nào đó, theo đuổi những ước mơ mà cậu từng kể với mình trong những đêm dài trò chuyện. Mình vẫn lặng lẽ theo dõi cậu qua những dòng trạng thái trên mạng, dù chỉ là cái tên lướt qua. Cậu có còn thói quen quên ăn sáng không? Có còn thích ngồi nghe nhạc acoustic hàng giờ, mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ không? Mình không dám nhắn tin, không dám hỏi, vì sợ rằng chỉ một dòng tin nhắn thôi cũng đủ làm mình bật khóc. Mình sợ nỗi nhớ này sẽ thành gánh nặng, mà mình thì chỉ muốn cậu được tự do, được hạnh phúc theo cách của riêng cậu.

Có những đêm nằm co ro trong chăn, mình tự hỏi cậu có bao giờ nhớ mình không, dù chỉ một khoảnh khắc. Nhớ cái cách mình hay vụng về làm rơi đồ, hay cách mình líu lo kể về những câu chuyện chẳng đâu vào đâu. Mình vẫn giữ những tin nhắn cũ, những dòng cậu viết cho mình, dù biết rằng mở ra chỉ khiến lòng thêm nặng. Mỗi dòng chữ là một vết cứa, nhưng cũng là một món quà, nhắc mình rằng tụi mình đã từng yêu nhau sâu đậm đến thế. Mình không mong tụi mình quay lại, vì thời gian đã đổi thay cả hai, và có lẽ câu chuyện của tụi mình đã khép lại ở một dấu chấm lặng lẽ. Nhưng cậu à, cậu là một phần thanh xuân của mình, phần đẹp nhất, rực rỡ nhất, như ánh nắng xuyên qua tán lá bàng, vừa ấm áp, vừa khiến lòng mình xao xuyến.

Mình vẫn hay đi qua con hẻm hoa giấy, vẫn ngồi lại góc quán cũ, vẫn nghe những bài hát cậu từng thích. Nỗi nhớ cậu chẳng bao giờ nguôi, nhưng mình học cách ôm lấy nó, như ôm một người bạn cũ. Mình cảm ơn cậu, vì đã từng là cả thế giới của mình, vì đã cho mình biết yêu một người là như thế nào. Cậu cứ hạnh phúc nhé, ở nơi nào đó ngoài kia. Còn mình, mình sẽ giữ những ngày tháng ấy trong tim, như một cuốn sách cũ, dù lật lại sẽ đau, nhưng mãi mãi là điều quý giá nhất.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Hoa Nở Vì Mùa, Người Gặp Vì Duyên

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top