Trà sữa cho tình đầu
2013-10-04 08:00
Tác giả:
Hắn gục mặt xuống bàn, có lẽ ngày hôm nay đối với hắn thật là dài, hắn cảm thấy mệt mỏi. Khuôn mặt vốn đã gầy lại xương xương của hắn càng thêm khắc khổ. Râu hắn mọc lởm chởm, đầu tóc hắn rũ rượi, đôi mắt hắn đỏ hoe như muốn khóc, mà nếu như hắn khóc được thì đó là điều may mắn với hắn, đằng này, hắn không khóc được.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào cái khoảng không gian chật chội trong phòng bằng đôi mắt vô hồn, háo roảnh. Cổ họng hắn lâu lâu lại nấc lên từng hồi, trong hắn đang uất nghẹn, tựa hồ những ấm ức của hắn lâu ngày được che dấu thật kỹ, giờ bị lôi ra bên ngoài vậy.
Hắn giờ như một phạm nhân đang ở trong tù và hằng ngày vẫn đang dằn vặt về tội lỗi của mình. Hắn hút thuốc, hút liên tục, trong phòng ngập khói, hắn nhớ đến cô, có lần cô đã nói: “Cậu đốt thuốc lá thế này thì có hại cho sức khỏe lắm đấy. Nhưng mà, những lúc đi bên tớ thì tớ không cấm cậu hút thuốc đâu, cậu cứ việc hút thuốc vì những lúc cậu hút thuốc là lúc tớ nhìn thấy con người thật của cậu”.
Giật mình, hắn ngừng hút thuốc, hắn tìm đến rượụ, chẳng thèm rót ra ly, hắn nốc luôn một hơi gần hết nửa chai rượu, rượu nhạt như nước lã, hắn cười nhạt, rồi lại tu tiếp một hơi nữa. Sống mũi hắn cay cay. Hắn nhớ đến cô. Có lần, cô thấy hắn uống rượu một mình thế này, cô cầm lấy chai rượu của hắn, rót một nửa ra ly và còn trong chai cho hắn một nửa. cô cười và nói: “Nào, tớ và cậu uống hết trăm phần trăm nhé, tớ muốn nuốt trôi một nửa nỗi buồn của cậu, phải chia sẻ cho bạn bè với chứ, đừng ích kỷ như thế!” Nói rồi cô uống hết một hơi, cay xè, nước mắt chảy ra, cô cười…
Lúc này, hắn lại nhớ nụ cười của cô vô cùng, trong sáng, nhẹ nhàng như chính con người của cô vậy.
Nhưng… giờ hắn làm gì có tư cách để nhớ đến cô. Hắn lại cười nhạt, hắn đã bỏ rơi cô lúc hai người đang thân thiết, vui tươi. Hắn là một gã con trai đớn hèn, hắn im lặng rời xa cô, không một lời giải thích. Hắn vẫn cứ đi học, đi chơi, đi đi về về một cách bình thường, bình thản đến lạnh lùng và xa lạ với cả cô - bạn gái của hắn. Bỗng dưng một ngày đẹp trời, con người hắn lại thay đổi chóng mặt như thế. Không ai giải thích được, chẳng ai hiểu rõ lý do vì sao, kế cả cô. Một ngày, hắn nhắn cho cô một tin nhắn lạnh lùng “Chia tay nhé cậu. Chúng ta không hợp nhau”. Vậy là hắn với cô bỗng dưng thanh người xa lạ, với một lý do rất dễ dàng được thông cảm khi một ai đó đã muốn ra đi.
Và, một con người vô tình, vô tâm như hắn sẽ chẳng thể nào biết được, hiểu được và cảm nhận được nỗi đau mà hắn mang lại cho người khác, chẳng thể nào tin được rằng đối với cô, hắn quan trong như thế nào, chẳng bao giờ biết được tình yêu cô dành cho hắn chân thành biết bao nhiêu. Nếu không có ngày hôm nay, ngày mà hắn đã được gặp lại ký ức của mình, gặp lại chính bản thân hắn trước kia, gặp lại tình bạn thân thiết, gặp lại tình yêu chân thành, gặp lại người con gái đã yêu hắn bằng cả trái tim. Để rồi, khi cô đang ở trong ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, hắn mới nhận ra, hắn cần cô đến thế nào?
Ngày hôm nay, với hắn thật là dài…
11 giờ, tan trường, hắn đang nghĩ đến buổi chiều nay được nghĩ học sẽ làm gì? Ngủ một giấc cho thật đã, dậy thì lên đấu game với mấy thằng bạn, còn buổi tối thì dẫn cô bố mới đi chơi. OK. Một kế hoạch ăn chơi đã được định sẵn trong đầu hắn. Chậc - hắn chép miệng “Gì thì gì cũng phải ăn cho no cái đã!”
11 giờ 30 điện thoại reo, đứa bạn gọi:
- Vào bệnh viện đi, gấp đấy!
- Bữa nay dư tiền điện thoại à, dư thì đưa tớ xài bớt cho, không có thời gian nói lung tung đâu. Hắn cười lí nhí.
- Cậu vào với Mèo đi, nhìn mặt cô ấy lần cuối đấy, bác sĩ lắc đầu rồi. Đứa bạn vừa nói vừa khóc.
- Nói gì tớ không hiểu, đừng có giỡn nữa. Hăn nhăn mặt.
- Vào bệnh viện đi, rồi cậu sẽ hiểu, gấp nhé.
Sài gòn đang trong mùa mưa, những cây hoa hoàng hậu cứ đua nhau khoe sắc, vàng cả những lối đi. Thi thoảng, vài cơn gió đi qua, những cánh hoa lại khẽ lay rụng xuống đường. Nhưng giờ, hắn chẳng còn để ý đến những điều nhỏ nhặt ấy nữa, giờ hắn phải mau chóng vào bệnh viện, người hắn đang nóng bức, hồi hộp, chạy xe mà tay hắn cứ run run, hình ảnh về nụ cười của Mèo cứ mãi bám riết lấy hắn.
Tắt đường. Kẹt xe. Tiếng còi xe inh ỏi. Nóng bức. Chật chội. Tim hắn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, từng giây, từng giây trôi qua thật chậm. Hắn cố len lách qua khỏi đoàn xe đông nghịt, nhưng hắn càng nôn nóng thì đoàn xe lại đông hơn, hắn muốn ngạt thở và hắn bắt đầu lo sợ. Chuyện gì đã xảy ra với Mèo? Hay cô ấy bị tai nạn? Sao cô ấy lại nằm viện? Khi nào?...hàng vạn câu hỏi cứ nhảy lung tung trong đầu hắn, làm hắn muốn quay cuồng. Nhưng cuối cùng thì hắn cũng đến bệnh viện.
Đứa bạn ra đón hắn. Vừa đi vừa nói chuyện, hắn sốt sắng:
- Mèo bị làm sao vậy?
- Sốt xuất huyết nội tạng?
- Sao nặng vậy? Từ khi nào? Sao tớ không biết? Hắn hỏi dồn dập.
- Mèo không muốn cậu lo lắng cho cô ấy. Đã ba ngày rồi. Cô ấy vẫn bất tỉnh.
- Tại sao?
- Thôi cậu vào với cô ấy đi, lần cuối đây, bác sĩ khuyên gia đình nên lo hậu sự rồi…
Hắn im lặng, giờ hắn không nghĩ được gì, cũng chẳng nói được lời nào cả. đứng trước phòng chăm sóc đặt biệt, hắn nhìn thấy Mèo qua một tấm cửa kính trong suốt, xa cách… Hắn không thể tin vào mắt mình, Mèo đã từng là bạn rất thân của hắn đây sao? Mèo mà hắn đã từng yêu đây sao? Không, không…Mèo của hắn miệng lúc nào cũng cười tươi xinh xắn, Mèo của hắn miệng lúc nào cũng nói chuyện rất nhiều. Mèo của hắn có đôi mắt thật hiền. Người nằm xung quanh toàn máy móc, dây nhợ, người nằm đây có đang thở không? Hay là máy thở? Người nằm đây sao bất động thế này? Mắt hắn bỗng nhòe đi, hắn muốn ngã khụy xuống, may, hắn đã kịp vội lao ra ngoài.
- Gia đình cậu ấy nói với bác sĩ còn nước còn tát, giữ được cậu ấy ngày nào hay ngày ấy”- tiếng đứa bạn nói trong nấc nghẹn. Tay đưa cho hắn một quyển sổ.
- Gì vậy? Hắn hỏi
- Của cậu đấy. Mèo viết về cậu, viết cho cậu. Nhưng Mèo không dám giữ nó bên mình. Mèo sợ khi nhìn thấy nó thì Mèo lại khóc vì nhớ cậu. Cậu ấy đưa tớ giữ. Cậu ấy nói khi nào quên được cậu, cậu ấy sẽ đốt nó đi, giờ Mèo chưa có đủ can đảm để quên được câu. Không biết cô ấy có ở lại với chúng ta hay không? Nhưng tớ muốn trả lại cho cậu, vì nó vốn thuộc về cậu. Giữ lấy và nhớ tôn trọng nó như tôn trọng cậu ấy nhé. Nhớ… đừng làm tổn thương bất kỳ ai nữa.
Nói rồi, đứa bạn thân bỏ đi, hắn ngồi lại một mình, nơi bệnh viện trưa đông người, tiếng bệnh nhân, tiếng người nhà, tiếng các y tá, bác sĩ rồn rã, ồn ào, hắn bỗng cảm thấy lạnh lẽo, hắn bỗng thấy cô đơn, hắn…một lần nữa thấy sợ, sợ vô cùng.
2 giờ chiều, trà sữa Hoa Hướng Dương.
Không biết vì sao hắn lại bước chân vào đây nữa. Đã có lần hắn nói với Mèo: - Mấy quán trà sữa như thế này chỉ dành cho mấy đứa con nít như cậu thôi.
- Ừ. Thì tớ là con nít mà, cậu cũng là con nít nên mới vào đây với tớ đấy.
- Con nít mới uống trà sữa. Tớ không phải con nít, tớ không uống trà sữa.
- Không uống trà sữa. cậu sẽ hối hận đấy.
Hắn im lặng, nhắm mắt, và chú tâm nghe một bài hát đang phát, Bản tình cuối đây mà, sao giờ hắn nghe xót quá. Phục vụ đến, hắn gọi một ly trà sữa socola. Mỗi lần đến đây Mèo hay gọi món này. Có lẽ hắn đang nhớ đến Mèo. Mở cuốn sổ ra, dòng đầu tiên làm hắn sửng sốt.
“ Ngày…tháng…năm, Trà sữa Hoa hướng dương.
Giờ tớ đang ngồi đây, nơi mà tớ và cậu vẫn thường hay đến.Tớ trà sữa, cậu cà phê, hai tính cách khác nhau, nhiều lần, tớ đã nói cậu thử uống trà sữa đi, ngọt ngào lắm, vậy mà chẳng khi nào cậu nghe theo lời tớ cả. Cậu cố chấp thật đấy, chẳng chịu hiểu người khác. Nhưng, tớ lại thích cái tính cố chấp ấy của cậu.”
Hắn cố chấp ư? Từ khi hắn biết và yêu cô, chưa khi nào cô nói hai từ ấy cả. Hắn uống một ngụm trà sữa. Ừ, thì ngọt thật, nhưng chẳng có gì đặt biệt đến độ làm cho người khác yêu thích cả.
“ Ngày…tháng…năm, Sài gòn, ngày không mưa giữa những ngày mưa.
- Đi ngắm trăng không? Cậu nhắn tin
- OK. Qua chở tớ nha.
Rồi cậu lấy xe đạp qua chở tớ. Cái xe đạp của cậu thật là tệ, chẳng có yên xe sau gì cả, làm tớ phải đứng và vịn tay lên vai cậu. Gió thật mát, không khí thật trong lành. Cậu bảo:
- Hôm nay có siêu trăng.
- Ừ, Nhưng mà ngắm trăng thì phải đi bộ, ai lại đứng trên xe đạp thế này mà ngắm trăng bao giờ. Tớ vừa nhăn mặt vừa nói.
- Vậy thì đi bộ.
- Hay cậu cõng tớ đi.
- Cũng được.
Lúc cậu cõng tớ, đi trên đường đếm từng bước thật chậm, thật chậm. tớ im lặng, cậu cũng im lặng, chỉ có hương hoa sữa thoảng bay. Bờ vai cậu thật ấm, ấm thật đấy.”
Hắn nhấm một ngụm trà sữa. Ngọt dịu…
“ Tây nguyên, ngày…tháng…năm.
Cà phê bạt ngàn, đất đỏ ba gian màu mỡ. những bụi hoa dã quỳ đơn giản mà thật đẹp, bà con đồng bào thật hiền lành và mến khách. Có lẽ, Tây Nguyên nhà cậu cũng giống như thế này nhỉ? TỚ NHỚ CẬU!”
Hắn giật mình, hắn nhớ lúc Mèo đi thực tế tây nguyên, là lúc đó hai người vẫn đang là bạn. Mèo vẫn cư xử với hắn một cách bình thường. Hai người thỉnh thoảng vẫn còn đánh nhau theo kiểu con nít nữa. Mèo thích hắn từ lâu vậy sao? Hắn thấy mình thật vô tâm.
“Đang mùa World cup, Sài gòn thật sôi động.
- Đang làm gì đấy? Tớ nhắn tin
- Coi bóng đá. Cậu cá độ không?
- Đội nào với đội nào đấy?
- Anh - Angieria. Tớ chọn đội Anh, chấp cậu một trái.
- OK! Ai thua thì sẽ dẫn người kia đi chơi nhé! Tớ hí hửng trả lời.
Và rồi tớ thắng. Cậu chở tớ đến công viên cạnh bờ sông. Trời về chiều, mặt trời đã tắt hẳn, thành phố đã bắt đầu lên đèn. Xe cộ trên cầu chạy thật nhộn nhịp, nhưng khúc sông chỗ tớ và cậu đứng thì thật tĩnh lặng. Giớ từ sông thổi vào thật mát. Tớ và cậu nhìn thấy một cái ghe nhỏ, một gia đình ngư dân đang sống trên đấy. trên chiếc ghe nhỏ ấy đủ để chứa những vật dụng cần thiết tối thiểu cho một gia đình. Thật là lạ, hai vợ chồng và một đứa trẻ, vậy mà hằng ngày người ta vẫn cứ sống, sinh hoạt và nuôi dạy con cái một cách vui vẻ, bình yên.
Tớ và cậu cứ mãi nhìn, trên thanh chắn ngăn cách công viên với bờ sông đèn điện thật sáng, cái không khí ồn ào, sôi động, tấp nập của xe cộ ngoài kia chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của gia đình trên chiếc ghe nhỏ này cả. Họ sống cuộc sống thật bình lặng. Ánh sáng từ chiếc đèn compac chạy bằng bình sạc ấy chẳng đử sức để đua sáng vời những đèn đường đủ sắc màu ngoài kia, nhưng trong cái thế giới của riêng họ, ánh sáng ấy là đủ để thắp sáng cuộc sống này. Chiếc ghe bé nhỏ dần đần đi về phía xa, ánh đèn mờ dần sau bóng tối của màn đêm trên bờ sông. Cậu thở dài. Tớ hỏi
- Sao Cậu thở dài?
- Tớ ganh tị với hạnh phúc của họ, lúc này.
- Sau này rồi cậu cũng sẽ có gia đình và hạnh phúc như họ.
- Tớ nói là lúc này kia. Cậu không thấy là tớ còn cô đơn à?
- Có tớ bên cạnh mà. Haha.
- Hic. Cậu là bạn, không phải người yêu, bạn là bạn mà người yêu mới là quan trọng chứ.
Lúc ấy, tớ đã muốn, rất muốn khóc, sao cậu lại vô tình với tớ như thế? Tớ đã muốn được dựa vào bờ vai ấm áp của cậu, tớ đã muốn cậu là người che chở cho tớ, khoát áo cho tớ…Gió thổi vào thật mạnh, lòng tớ thấy lạnh lẽo biết bao nhiêu. TỚ GHÉT CẬU.”
Hắn không muốn đọc nữa, nhưng những dòng chữ cứ thôi thúc đôi mắt của hắn.
“ Ngày…tháng…năm. Tây Nguyên…ngày bình yên.
Nhớ! Tây Nguyên đang bắt đầu mùa mưa với những trận mưa rào rả rích, đủ làm se lạnh lòng người.
Nhớ! Cây phượng hồn trên đường ra bờ hồ nhà cậu, nó đẹp lắm…cả một màu hồng.
Nhớ! Lúc cậu cõng tớ qua con suối nhỏ, và thì thầm “làm bạn gái tớ nhé!.
Nhớ những nơi có bước chân của tớ và cậu đã từng qua vui đùa, chạy nhảy. Thật vui và nhiều kỷ niệm.
Lúc này đây, nhớ…rất nhớ nụ cười của cậu. TỚ YÊU CẬU!”
Hắn cười, hắn đang cô gắng hình dung lại khung cảnh lúc đó, hắn nghe văng vẳng đâu đó giọng cười trong vắt của cô. Hắn uống một ngụm trà sữa, vị sữa ngọt nơi đầu lưỡi, hương socola thật thơm nồng.
“Ngày…tháng…năm…
Quen nhau được vài tháng rồi cậu nhỉ? Tớ đã thấy thật sự hạnh phúc, cậu hiền lành, luôn bênh vực tớ như một người bạn. cậu cứg cỏi như một người đàn ông luôn che chở cho tớ. Càng quen cậu, tớ lại càng thấy mình trở nên con nít, bé nhỏ và yếu đuối hơn. Tớ thật sự chỉ muốn nói một điều CẢM ƠN CẬU, THẬT NHIỀU.”
“ Ngày…tháng…năm…
Đã hai tuần trôi qua tớ không nhìn thấy cậu. Nhắn tin cậu không hồi âm, gọi điện thoại cậu chẳng trả lời. Tớ lo lắng lắm cậu à. Người tớ như có lửa đốt, những câu hỏi không may về cậu cứ hiện diện trong đầu tớ, hay là có chuyện gì xảy ra với cậu? Hay là cậu bị bệnh? Hay…Tớ mất ngủ, tớ thấy sợ.”
“Ngày…tháng…năm…
Đã rất lâu rồi chúng ta không nói chuyện nhỉ? Đã bao lâu rồi cậu im lặng với tớ vậy? đã bao lâu rồi cậu nhắn tin chia tay tớ chỉ vì chúng ta không hợp nhau? Tớ vẫn không dám tin, cậu lại đối xử với tớ như thế. Cậu vẫn đi học, vẫn đi chơi, vẫn vui vẻ, vẫn bình thường với mọi chuyện, trừ tớ.
Giờ tớ đã quen với cuộc sống không cậu. Vẫn học, vẫn ăn, vẫn chơi, vẫn khóc, vẫn nhớ cậu. Tớ vẫn luôn tự vấn bản thân mình vì sao cậu lại chia tay tớ? tớ đã làm gì sai? Cậu rời xa tớ có lẽ vì tớ nhõng nhẽo , có lẽ vì tớ con nít, có lẽ vì tớ cúa kéo cậu đi ngoài mưa để rồi về tớ bắt cậu đi mua thuốc. hay là vì…cậu không còn yêu tớ nữa?
Hôm nay ngồi phía sau xe cậu đã là một cô gái khác, tim tớ vỡ tan, tớ thấy mệt mỏi, tớ cứ lôi cậu về phía tớ rồi cũng vô ích khi cậu đã đi về phía khác tớ rồi.
Lúc này đây. Tớ đang nhớ cậu, nhớ thật đấy.”
Hắn đã bỏ rơi cô vì một lý do thật đơn giản “Chúng ta không hợp nhau”, rồi hắn chạy theo một cô gái khác, trong khi cô cứ luôn dằn vặt bản thân mình.
Hắn đã làm tổn thương tình bạn, tình yêu trong cô. Hắn đã hiểu cô được bao nhiêu mà hắn dám nói là không hợp? Hắn thấy mình thật đáng ghét, thật đáng trách, thật đáng thương.
Hắn thôi không đọc nữa, vì hắn thấy sợ những đau khổ mà hắn đã gây ra cho cô vì một kẻ không ra gì như hắn. Trà sữa ngon thật đấy, nhưng khi hắn cảm nhận được thì đã muộn rồi.
Ngày hôm sau, hắn nhắn tin hỏi đứa bạn:
- Mèo hôm nay thế nào?
- Bác sĩ nói cậu ấu chết lâm sàng rồi.
Hôm sau nữa. Hắn nhắn tin hỏi đứa bạn:
- Mèo hôm nay thế nào cậu, có ổn hơn không?
- Vẫn vậy.
Tối. Hắn đến bệnh viện. Mèo nằm trong phòng kín thật đơn độc, căn phòng thật im ắng, chỉ có tiếng bíp bíp của những chiếc máy đo nhịp tim, nhịp thở bên cạnh, những bình dịch, những bịch máu cứ liên tục được truyền vào người Mèo hết đợt này đến đợt khác.
Hắn thở dài, hắn hối hận…hắn muốn bên cạnh Mèo lúc này. Nhưng giờ Mèo chẳng nhìn thấy hắn, không nghe, không nói chuyện, không cười với hắn nữa. Hắn lại nhớ đến Mèo. Tệ thật. Sao hình ảnh Mèo lại cứ lởn vởn trong đầu hắn, hắn đang muốn điên lên. Hắn nhớ có lần hai đứa đang đi dạo, hắn bảo:
- Mèo đi vào trong này đi, để tớ đi phía ngoài cho, con gái mà đi phía ngoài đường thì nguy hiểm lắm đấy.
- Không, tớ thích đi phía ngoài.
- Tại sao?
- Vì tớ thích, thế thôi.
Cho đến vài hôm trước, đọc nhật ký của Mèo, hắn mới biết được lý do. Mèo bảo: “Tớ thích đi phía ngoài đường, là vì cậu đi ở bên trái tớ, là bên cạnh trái tim của tớ đấy. Hãy luôn đi bên trái của tớ như vây cậu nhé, để tớ thấy cậu luôn được gần bên tớ. Cậu thật ngốc. Cậu thật con nít.”
Hắn ngốc thật đấy, hắn con nít thật đấy, Mèo vẻ ngoài tuy vô tư thật đấy nhưng bên trong cô ấy lại tinh tế đến nhường nào, chỉ có kẻ ngốc như hắn, mới không hiểu, không nhận ra. “Mèo ơi, cậu tỉnh lại đi, tớ hứa, sau này sẽ luôn luôn đi bên cạnh cậu, bên trái đấy. Ông trời ơi, xin ông đừng mang cô ấy đi”. Hắn gào thét, hắn thấy mình thất bại, thất bại ngay trong trò chơi do chính hắn tạo ra, hắn thật sợ cái hiện tại này, cái hiện tại mà Mèo đang xa cách với hắn. Hắn khóc, lần đầu tiên, hắn biết khóc vì một người con gái.
Một tuần trôi qua, tin nhắn đứa bạn: “Mạch đập lại rồi, Mèo có cơ hội sống lại rồi cậu à.” Hắn lặng lẽ cảm ơn Ông trời.
Một tuần lại trôi qua, các cơ qưan nội tạng đã hoạt động trở lại, nhưng Mèo vẫn còn bất tỉnh.
Một tuần nữa, Mèo đã mở mắt, lúc nhìn thấy mọi người, cô chỉ cười, với cả hắn. Cô muốn nói. Nhưng không thể cất thành lời được, ngậm cái ống truyền dịch hơn 20 ngày làm cổ họng cô bị tổn thương. Cô muốn đứng dậy, nhưng đôi chân cô không còn cảm giác, cô không thể tự ngồi dậy được. Nước mắt cô rơi, mọi người cười. Đứa bạn lên tiếng: “Cậu đừng lo, vì cậu bất tỉnh lâu ngày quá, các cơ quan nội tạng ngưng hoạt động lâu ngày vẫn chưa phục hồi được, từ từ rồi chũng sẽ ổn đình lại thôi. Cậu kiên cường thật đấy, dám chống lại được cả thần chết. Cậu là người từ cõi chết trở về đấy nhé.”
Hắn nắm lấy đôi bàn tay giờ đã trở nên gây guộc của Mèo “Cảm ơn cậu, vì đã tỉnh dậy.”
Một tuần sau, hắn đến thăm Mèo, giờ Mèo đã nói được, nhưng giọng nói vẫn còn khàn và cổ họng vẫn còn bị đau rát, nên hầu như chỉ im lặng. Hắn nhìn mèo, một cái nhìn âu yếm.
- Sao nhìn tớ như thế? Mèo hỏi.
- Tớ thích nhìn thế đấy. Giọng hắn vẫn hách dịch như trước.
- Tớ không thích. Giờ chúng ta đâu còn là của nhau nữa.
- Tớ xin lỗi. Cho tớ cơ hôi sửa chữa lỗi lầm được không cậu?
- Cậu không có lỗi gì cả, lỗi là ở tớ. không giữ được cậu.
- Giờ tớ muốn kéo cậu về phía tớ, mãu mãi.
Mèo im lặng, bệnh viện dường như cũng trở nên im lặng, chỉ có mùi hoa sữa thoảng bay.
Tuần sau, hắn đến, Mèo đã đi được vài bước, nhưng đôi chân vẫn còn yếu, mèo đùa với hắn:
- Giờ tớ như một đứa con nít, phải tập đi, tập nói lại từ đầu.
- Cậu đã bao giờ trở thành người lớn đâu mà nói. Với tớ, cậu lúc nào cũng là một đứa con nít hết. Giờ tớ cũng là một đứa con nít, con nít thích uống trà sữa. Hắn vừa nói vừa cười.
- Cậu cõng tớ đi dạo một đoạn nhé. Mùa này hoa hoàng hậu đang nở nhiều. Tớ muốn nhìn thấy chúng nở.
Mèo cắt ngang câu chuyện người lớn và con nít của hắn, hắn như bị hụt hẫng “ Hay là mèo không còn thích trà sữa nữa?”
Gần một tuần sau, hắn nhận được điện thoại, là của Mèo
- Mai tớ xuất viện, về nhà dưỡng bệnh, chào cậu nhé. Bạn tốt của tớ.
- Cậu sẽ trở lại chứ?
- Tất nhiên, làm sao tớ xa Sài Gòn được.
- Tớ cũng không thể xa cậu được.
- Tạm biệt cậu.
- Tạm biệt.
Hắn sẽ trả lại cuốn nhật ký cho Mèo. Hắn muốn bù đắp lại những tổn thương mà hắn đã gây ra. Hắn sẽ là một đứa con nít ngoan, biết yêu thương, chia sẻ.
Đoạn cuối cuốn nhật ký, nơi mà hắn đã không đủ can đảm để đọc tiếp, lẽ ra hắn nên đọc để hiểu được nhiều hơn về Mèo, nhưng rồi, thời gian sẽ trả lời hắn.
“Nếu cho tớ một cơ hội được quay trở lại, thì tớ chỉ mong được làm một người bạn tốt của cậu như trước thôi. Chúng ta, sẽ mãi mãi là hai đứa con nít cậu nhé? Con nít thì sẽ chẳng thể nào biết yêu, con nít chỉ có sự vui đùa và quan tâm nhau, con nít chỉ biết đùa vui, và con nít, chẳng thể nào nói hai tiếng CHIA TAY. Rồi một ngày, con nít cũng sẽ lớn lên, sẽ thành người lớn, sẽ sống một cuộc sống với những cảm xúc khác nhau. Thôi kệ, bao giờ thành người lớn hãy hay, thời gian rồi sẽ trả lời. Bây giờ, cứ vui vì ta vẫn còn là con nít đã. Tạm biệt nhé cậu, tình yêu của tớ.”
Hắn đang chờ đợi một ngày nào đó, ngày mà hắn sẽ là một đứa con nít, thật sự.
• Gửi từ Liễu Nguyễn <lieuknh07@>
Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.