Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi sẽ yêu em theo cách mà em muốn

2014-11-18 01:05

Tác giả:


Yêu 24/7 - Tôi sẽ yêu em theo cách mà em muốn, dành trái tim mình cho em mãi mãi. Tôi sẽ là người đưa em đi qua những con phố, đưa em đi vào những trải nghiệm về cuộc đời tôi, giúp cho em yêu cuộc sống của tôi. Chúng tôi sẽ cùng nhau vun đắp cho tình yêu này từ hai phía.

***

Chẳng hiểu vì sao, nhưng cứ mặc áo khoác là lại cho tay vào túi. Không phải vì lạnh bởi mới đầu mùa mà, gió mới chỉ đủ làm cho những nơi da nhạy cảm se lại chứ đã đủ ngấm vào những lớp áo đâu.

Đi trên con đường gập ghềnh, hút gió, thả mình vào những giai điệu nhẹ nhàng phát ra từ chiếc headphone cũ luồn trong áo khoác ta bỗng thấy ngọt ngào. Cái cảm giác ngọt ngào ấy giống như khi ta bắt gặp người “lạ” trên đường đang kín đáo hướng mắt về phía ta thích thú vậy. Và nếu như bạn hỏi tôi vì sao lại so sánh cảm xúc như vậy thì tôi cũng xin thú nhận: Đúng! Tôi cũng đã từng trải qua nó. Cái khoảnh khắc tôi bắt gặp ánh nhìn của người “lạ” cũng là lúc mà chúng tôi chính thức bước vào cuộc sống của nhau.

Em – người “lạ” ấy là một cô gái thú vị có vẻ ngoài lí lắc nhưng bản lĩnh, cá tính đôi khi mơ mộng, kẹo ngọt và đặc biệt với tôi, em giống như một nhân vật nào đó trong phim hoạt hình vậy. Tôi vui vẻ mỗi khi nhìn em, ánh mắt em rất cuốn hút, không ít lần làm tôi xao xuyến. Ngày ấy, khi bắt gặp em “nhìn trộm” tôi, tôi thấy ngại ngùng nhưng chẳng hiểu sao lại có đủ dũng khí để bước tới gần em, gõ đầu em và nói:

“Này! Cô bé, anh giống với chàng Hoàng tử trong đầu em lắm hả?”

“Không. Em đang nghĩ xem chàng hoàng tử đang ở đâu mà bỏ lại con tuấn mã của chàng ở trước mặt em thế này?”


Em mỉm cười, nụ cười khiến cho tôi đứng hình. Trời xui qủy khiến thế nào mà khi em nói “Nếu anh rảnh thì em có thể cho anh biết chàng hoàng tử của em trông thế nào” thì tôi lại bước theo em vào tiệm cafe sách. Như vậy đấy, tôi với em gặp nhau tình cờ như bao người khác vẫn ngày ngày bước qua nhau trên phố, chỉ khác rằng chúng tôi đã tìm ra nhau rồi lưu lại hình ảnh của nhau vào trong trí nhớ và khắc tên nhau vào trong trái tim.

Em là một người con gái chủ động, tôi dần cũng quen với những cuộc điện thoại và những mẩu tin nhắn bắt nguồn từ một người con gái là em. Em luôn thu hút tôi bằng những điều tự nhiên nhất toát ra từ chính con người em. Nụ cười tỏa nắng của em chiếu sáng mọi góc cạnh tâm hồn tôi. Cái níu tay bất chợt của em khi nôn nóng bước tới một điều thú vị gì đó cũng đủ khiến cho tôi ấm áp. Mọi thứ ở trong thế giới sôi động của em đều lạ lẫm đối với tôi nhưng tất cả đều khiến tôi muốn khám phá, muốn bước tới, muốn thích thú. Em đưa tôi đi qua những con đường lộng gió, kéo tay tôi níu lại bên những quán xá vỉa hè đông đúc, em còn cho tôi biết hương vị của cây kem ra sao khi gió lạnh tràn về.

yêu em

Tôi biết, mình đã yêu em. Tôi biết mình đã bị em làm cho mê muội mà tự mình phá vỡ mọi nguyên tắc cứng nhắc của một thằng con trai đã trưởng thành trong cô đơn. Em và tôi – trong mối quan hệ này, em luôn là người chủ động, em luôn là người bước đến níu tay khi tôi muốn chậm lại. Tôi yêu em cũng chính vì sự chủ động đó. Nhưng bạn biết đấy, khi đến với nhau, người con gái làm sao có thể mãi chiếm thế chủ động như vậy được. Tôi biết điều đó, nhưng tôi chỉ luôn yên lặng ở cạnh em, tôi thích được ngắm nhìn em vui vẻ, loăng quăng bên cạnh tôi. Em đáng yêu vô cùng.

Rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Lần đầu tiên em giận dỗi tôi, lần đầu tiên em làm tôi lúng túng nhận ra rằng trong mối quan hệ này, từ trước đến giờ tôi chỉ biết nhận lại. Em không nhắn tin, cũng không gọi điện cho tôi. Tôi chủ động nhắn tin em cũng không trả lời. Tôi đi tìm em ở mọi nơi có thể, tiệm sách cafe lần đầu gặp mặt, con đường đầy gió mỗi buổi chiều vẫn bước qua, chiếc ghế đá bên hồ dưới ánh hoàng hôn loang lổ,… Em biến mất, em làm cho tôi phát điên.

Trong mơ hồ tôi thầm trách: “Em coi tình cảm của tôi là gì mà mang ra giỡn cợt như vậy?”. Nhưng từ trước tới nay, tôi có làm gì đâu tôi chỉ toàn đón lấy những yêu thương từ em, đến cả cái nắm tay tôi còn chưa bao giờ chủ động, tôi chưa bao giờ nói những lời yêu thương với em. Bây giờ người nên trách ai? Tôi điên cuồng tìm kiếm em. Tôi mệt mỏi, nhớ em đến tê dại. Lang thang không đích đến, tôi mơ hồ men theo những hàng gạch cũ kỹ nơi tôi và em đã từng đi qua, mắt tôi đờ dẫn kiếm tìm một hình ảnh cũ…Là em! Chính là em! Em đang đứng ngay trước mắt tôi. Tôi không còn biết mình phải làm gì nữa, tôi chết lặng, tôi nghẹn ngào, mọi cảm xúc chợt vỡ òa, tôi lao tới bên em, ghì chặt em vào lòng mình. Tôi khóc, tôi khóc vì thấy em lúc này, tôi sợ em sẽ lại đi mất. Tôi không thể để như vậy. Tôi yêu em và càng không muốn mất em. Siết chặt vòng tay, em là của tôi… “Anh yêu em”- lời yêu đó thốt ra từ miệng tôi vô thức mà mãnh liệt. Em ngước đôi mắt trong veo lên nhìn tôi. Không đợi em trả lời, tôi cúi người xuống đặt lên môi em một nụ hôn dài. Cảm xúc ngọt ngào khẽ len lỏi vào trái tim.

Tôi sẽ yêu em theo cách mà em muốn, dành trái tim mình cho em mãi mãi. Tôi sẽ là người đưa em đi qua những con phố, đưa em đi vào những trải nghiệm về cuộc đời tôi, giúp cho em yêu cuộc sống của tôi. Chúng tôi sẽ cùng nhau vun đắp cho tình yêu này từ hai phía.

Bước trên con đường này, nắm bàn tay em kéo vào túi áo khoác, cùng nhau nghe một bản nhạc nhẹ nhàng. “Tôi yêu em. Em yêu tôi. Chúng tôi yêu nhau”.
  • Phong

Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.



Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết


Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

back to top