Tôi nợ anh một lời xin lỗi
2015-07-19 01:00
Tác giả:
Cuộc đời này là một con đường một chiều, nếu bạn đang chạy trên con đường ấy thì bạn không thể quay lại được, nếu muốn quay lại bạn phải chạy thật xa, thật xa… Và khi đến điểm quay lại thì nó đã quá muộn.
Tôi đã từng như vậy.
Tôi nợ anh một lời xin lỗi, nhưng có lẽ sẽ không bao giờ có thể đối mặt và nói với anh rằng “Em xin lỗi anh”. Câu nói tưởng chừng như dễ nhưng khi bạn ở vào hoàn cảnh của tôi bạn sẽ thấy nó chẳng dễ chút nào.
Tôi và anh là hai người bạn thân, đã từng rất thân nhưng giờ đây tất cả chỉ là quá khứ, mà vĩnh viễn không bao giờ có thể lặp lại ở hiện tại. Giờ đây tôi và anh như hai đường thẳng song song không bao giờ tồn tại một điểm chung, mãi mãi và mãi mãi sẽ như vậy, tất cả đều do tôi.
Tôi một cô gái Kim Ngưu cứng đầu, thích chinh phục nhưng lại dễ dàng thấy sợ và muốn trốn chạy. Còn anh một chàng Song Ngư lãng mạn. Mà tôi thì lại không thích lãng mạn phim ảnh ấy. Ngay từ đầu chúng tôi đã không có điểm chung mà tôi đã không nhận ra. Chúng tôi học chung ba năm phổ thông, chơi chung cùng một nhóm bạn rồi thân tự bao giờ không biết. Tôi chưa từng yêu anh dù chỉ là một chút, tôi xem anh là một người bạn và chỉ là bạn mà thôi.

Tôi đã hối hận thật nhiều. Giá như ngày hôm ấy tôi không chấp nhận lời tỏ tình của anh. Vì tôi lo, tôi sợ mất đi một tình bạn.
Nhưng tôi đã sai, đã sai với cái quyết định sai lầm của mình. Bởi vì một chút bồng bột lo sợ mà đã khiến tôi mất đi người bạn thật sự.
Trước khi đến với anh tôi đã yêu một người rất nhiều, người ấy và tôi được gia đình hai bên đính ước. Có thể nói chúng tôi là cặp thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau. Thế nhưng người ấy chỉ xem tôi là bạn, người ấy đã yêu một người con gái khác. Và tôi đã dại khờ nhận lời yêu anh, chỉ vì muốn quên đi người con trai ấy.
Tình cảm của chúng tôi chỉ kéo dài trong vài tháng ngắn ngủi nhưng tôi cảm nhận được anh yêu tôi rất nhiều. Tôi cũng cố gắng rất nhiều để xóa đi cái ranh giới tình bạn mà thật tâm yêu anh. Nhưng tôi không thể nào làm được, bạn thì mãi vẫn là bạn không hơn không kém. Tôi không thể nào quên được người con trai lớn lên bên tôi, tôi càng cố gắng yêu anh bao nhiêu thì lại càng nhớ đến người con trai ấy bấy nhiêu.
Rồi tôi chợt nhận ra phải chăng tôi quá ích kỷ trong chuyện tình này, phải chăng tôi không công bằng với anh. Tôi quyết định không cho phép mình đã sai lại càng thêm sai. Tôi đã lấy hết can đảm, nhắn tin nói lời chia tay với anh. Bởi khi tôi gửi tin nhắn ấy đi thì tôi biết chắc rằng tôi đã vĩnh viễn mất một người bạn tốt như anh. Nhưng tôi không cho phép mình yếu lòng như thế, không cho phép mình tiếp tục ích kỷ. Vì nếu tôi cứ kéo dài mối quan hệ này thì tôi quá tàn nhẫn với anh.

Hôm ấy đúng vào ngày 8/3 anh nhận được tin nhắn của tôi và anh năn nỉ tôi rất nhiều. Tôi không còn cách nào khác chỉ có thể nói với anh rằng tôi sợ gia đình tôi biết chuyện sẽ không cho tôi đi học nữa. Bởi tôi không thể nói sự thật là tôi chưa từng yêu anh, tôi chỉ mãi mãi yêu một người và tôi không thể nào quên người ấy để ở bên anh.
Anh chấp nhận lời chia tay và xin tôi cho anh được tặng món quà cuối cùng, tôi từ chối nhưng không được. Anh mang quà đến ký túc xá cho tôi, tôi nhờ nhỏ bạn thân xuống nhận, vì tôi sợ không thể kiềm chế lòng mình. Chỉ vài tháng ngắn ngủi bên nhau, nhưng trái tim tôi đâu phải sỏi đá, đâu phải vô tri với những tình cảm chân thành ấy.
Kể từ ngày hôm ấy tôi và anh như hai người xa lạ, bước ngang nhau nhưng vờ như chẳng thấy nhau, cứ đi mà không ngoảnh mặt lại. Khoảng cách ấy mãi không bao giờ có thể xóa được. Tôi và anh như có một tấm ngăn cách, chỉ có thể nhìn nhau từ phía xa mà buồn. Vết ngăn cách ấy, tôi biết sẽ chẳng bao giờ phá bỏ nổi. Cũng như vết thương tôi gây ra cho anh sẽ chẳng thể nào hàn gắn được.
Tình yêu, sẽ luôn là sự chân thành từ hai trái tim. Và tình bạn có thể thành tình yêu, nhưng sau tình yêu sẽ chỉ là nhưng vết thương mà chẳng bao giờ trở về với tình bạn. Kết thúc của tình yêu là hai con người từng quen trở nên xa lạ.
Hai đường thẳng song song sẽ chẳng thể nào hội tụ hay giao nhau. Có chăng người ta thấy nó giao nhau ở một điểm vô cùng xa. Nhưng cuộc đời này có dài bao nhiêu để có thể đến một điểm vô cùng xa ấy mà gặp nhau, mà bắt đầu lại một tình bạn…
© Nguyễn Thùy Trang – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 2)
Gió luồn nhẹ qua khung cửa mở hé, mang theo hương ngai ngái của lá khô, một chút nắng nhạt đầu ngày và tiếng chim ríu rít đâu đó sau vòm cây. Cơ thể anh mệt hơn, đầu hơi choáng, đôi chân không còn nhanh như trước. Nhưng lạ thay…tâm anh rất nhẹ.
Đứa trẻ đi tìm mảnh ghép còn thiếu
Cái định nghĩa gia đình thật khó nói cũng thật dễ nói, có rất nhiều định nghĩa làm nên một gia đình và quan trọng là chỉ cần chúng ta coi đó là gia đình thì đó đã là gia đình rồi.
8 khoản đầu tư khôn ngoan nhất đời người: Lợi nhuận không chỉ là tiền bạc
Bạn là người sẽ dành nhiều thời gian nhất cho chính mình và góp phần vào mọi thứ xảy ra trong cuộc đời bạn. Dưới đây là những khoản đầu tư tốt nhất cho bản thân, giúp chúng ta ngày càng hoàn thiện mình.
Yêu và lấy người yêu cũ của bạn thân
Nghĩ đến cảnh họ gặp lại, cùng nhau ôn lại chuyện cũ, tôi không khỏi lo lắng. Người ta bảo, “tình cũ không rủ cũng đến”, huống chi đó lại là tình đầu, kéo dài suốt 7 năm thanh xuân. Tôi tin anh, nhưng vẫn không thể ngăn được nỗi bất an.
Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 1)
Anh ngồi thừ ra, cảm giác như vừa phát hiện một vết nứt nhỏ trên tấm kính mà mình vẫn ngỡ là nguyên vẹn. Một cảm giác khó chịu, âm ỉ, không rõ hình dạng. Anh đưa tay lên ngực. Không đau. Không mệt. Không gì cả. Nhưng chính sự bình thường tuyệt đối ấy lại khiến anh thấy lo lắng một cách vô lý.
Hạnh phúc khi được làm mẹ
Câu nói của ba vẫn còn in sâu trong đầu mẹ: "Em đã quá vất vả rồi, và cảm ơn em đã mang con đến bên anh". Điều mẹ vui mừng không phải vì con là con trai để hoàn thành tâm nguyện của bà nội mà vì mẹ đã được làm mẹ. Điều mà từ rất lâu rồi mẹ luôn mong chờ.
Em đừng tiếc
Có đến ắt có đi, có được ắt có mất, mình hãy thấy mình còn hạnh phúc và sung sướng hơn gấp vạn người, vì mình có một thân thể khỏe mạnh và lành lặn mình có một trí óc minh mẫn để tiếp tục làm việc.
Xóm vắng
Đêm đầu tiên về quê bao giờ cũng không dễ ngủ. Tôi nằm nghe tiếng dế gáy trong đêm, tiếng con chàng chạc rên rỉ bên bờ tre già và suy nghĩ về Thanh rồi thao thức mòn mỏi đến hơn nửa đêm mới thiếp đi.
Người giữ lửa
Mẹ đã sống cả đời giữa hai ngọn núi: một tình yêu không thành, và một tình nghĩa không gọi tên. Bà yêu mà không dám thừa nhận. Bà nuôi anh lớn bằng cả trái tim run rẩy vì sợ bị ghét, sợ làm sai.
Tránh xa những người như này không phải vô tâm mà là rất tỉnh táo
Trên đời này, mỗi người đều có bài học của riêng mình. Nếu không cùng đường, lặng lẽ rời đi là đủ. Những năm tháng sau này, hãy đồng hành cùng những người ổn định cảm xúc và sống cuộc đời tuyệt vời nhất của chính mình.


