Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi đã gặp anh – người dưng

2014-07-10 01:02

Tác giả:


Yêu 24/7 - Cái ngõ nhỏ ấy sao mà thân thương quá! Nơi ấy tôi đã gặp anh – Người dưng. Chưa một nụ hôn say đắm, chưa một vòng tay ôm trọn vẹn. Nhưng có hai trái tim đã trọn vẹn thuộc về nhau như thế!

***
Hà Nội chật chội, ngõ nhỏ, hai người xa lạ lướt qua nhau cũng đủ cảm nhận được cái chạm mặt đầy lưu luyến. Chỉ là vô tình lướt qua nhau, một lần, hai lần…rồi thành quen. Tôi đã quen với việc nhìn về phía ấy – ngôi nhà có giỏ lan tím biếc, đu mình trong gió tít tận tầng năm.

Tôi gọi anh là FLY, không hiểu sao tôi yêu cái tên này lắm! Tôi thích chiếc FLY”màu đen anh đi, thích cái dáng anh ngồi trên nó, thích cả âm thanh ù ù của chiếc xe độc nhất ngõ này…Dường như việc lặng lẽ dõi theo một người khiến tôi vui nhiều hơn. Tôi cảm nhận hạnh phúc đang đến rất gần với một cô gái chưa từng được trao yêu thương và nhận yêu thương! Tôi lấy hết can đảm click chuột add friend Người dưng. Lần đầu tiên tôi thấy cái nhấp chuột lại làm mình run như thế, tim tôi đập nhanh hơn…Facebook là nơi đầu tiên kết nối tôi và Người dưng. Không phải là một cô nàng cá tính nổi bật, cũng không thuộc tuýt những cô gái đỏng đảnh, dễ thương, kiêu kỳ - tôi thích gì là tôi sẽ tìm đến cùng. Tôi thích anh, đơn giản vậy thôi. Tôi cho mình cái quyền chủ động ấy. Là con gái thì sao chứ, chẳng lẽ tôi  phải đứng chờ hạnh phúc.

Người dưng và tôi đã trở thành bạn của nhau như thế, những người bạn thật đặc biệt. Người ta nói thế giới ảo này thì làm gì có chuyện hai người thương nhau thật lòng. Vậy mà tôi ngỡ tôi thương anh thật rồi! Anh hơn tôi bốn tuổi, một chàng trai khá thành đạt và điển trai. Anh đã thu hút tôi ngay từ ánh nhìn đầu tiên ấy. Tôi quan tâm anh nhiều hơn, nhớ về anh nhiều hơn dù anh và tôi chưa từng có một cuộc gặp đúng nghĩa. Cả hai luôn cảm thấy vui vẻ và thoải mái trong những  câu truyện kể về cuộc sống của nhau. Tôi hay cười, giờ còn cười nhiều hơn. Tôi thấy mình rạng rỡ lắm! Tôi không biết mình phải làm gì giữa ngần ấy nhớ thương cho một người dưng nữa…

người dưng qua ngõ

Thời gian anh dành cho tôi không nhiều giữa những bộn bề công việc và lo toan cuộc sống của một người đàn ông trưởng thành. Dẫu vậy, chỉ cần từng ngày được quan tâm, thi thoảng được chạm mặt hay nghe kể về anh là lòng tôi lại xuyến xao vô cùng. Thì ra, chỉ cần nhìn thấy anh hạnh phúc là tim tôi lại đủ đầy những yêu thương!

Ngày ngày, tôi vẫn qua ngõ nhà người dưng, giỏ lan vẫn tím biếc một màu nhung nhớ, vẫn là cái quay đầu về phía ấy, nhưng lòng tôi toàn nỗi nhớ không đâu. Những quan tâm nhỏ xíu của anh càng làm tôi thêm vấn vương. Tôi biết mình đã thương anh thêm một chút nữa rồi.

Rồi một ngày, người dưng nói anh sắp phải đi xa. Là nơi mà khi người dưng tỉnh giấc là lúc tôi phải ru mình trong những giấc mơ. Tôi mơ thấy người dưng nắm lấy tay tôi, dắt tôi qua những con đường ngập sắc hồng của hoa anh đào. Mùa này anh đào đẹp lắm, người dưng quay sang khẽ vờn lên mái tóc còn vương những cánh anh đào xinh xinh, tôi mỉm cười hạnh phúc. Chúng tôi siết chặt tay nhau giữa những con phố xa lạ, tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, thi thoảng tôi lại tựa vào vai anh, cảm giác bình yên lắm! Tôi không biết mắt mình nhòe đi từ khi nào nữa, màn hình điện thoại mờ đi, chỉ nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào. Anh sẽ đến con đường hoa anh đào trong giấc mơ của tôi. Ở xứ sở mặt trời mọc xa xôi ấy, sẽ chỉ có mình anh…Anh phải đi, một chuyến công tác thật dài, thật dài. Là năm mùa anh đào nở anh không nắm lấy tay em.

Ngõ nhỏ sớm nay buồn hiu hắt, cả nhành lan cũng nhuốm màu ly biệt. Người dưng đã chờ tôi để nói lời tạm biệt. Còn tôi, tôi không đủ can đảm để gặp anh. Tôi sợ mình sẽ khóc. Tôi sợ những níu kéo khiến người dưng mệt mỏi…Tôi đến lớp nhưng tâm trí lại đánh rơi trước cửa nhà người dưng mất rồi.

Tiếng chuông điện thoại…Tin nhắn “Người dưng”

“Anh phải đi rồi cô bé. Em ở lại ngoan nhé! Sẽ luôn nhớ về em, ngõ nhỏ nhà chúng mình. Em hãy sống thật hạnh phúc nhé!”

Hai hàng nước mắt cứ thế trào ra, tôi chỉ kịp kéo chiếc túi xách và lao ra ngoài trước cái nhìn đầy lo lắng của bạn bè. Hà Nội chiều nay bỗng đổ cơn mưa rào, nước mắt tôi hòa cùng nước mưa…Vẫn còn mặn lắm những yêu thương!

“Chờ em một chút nữa thôi, anh nhé!”

Tôi chạy thật nhanh trên con đường trắng xóa những hạt mưa, hai mắt đỏ hoe không định hướng được con đường phía trước nữa. Ngồi trên taxi tôi đếm từng giây phút để được gặp anh.

Sân bay.

Tôi thây mình lạc lõng giữa những ánh nhìn xa lạ. Làm sao tôi tìm thấy anh? Cứ thế tôi lại vỡ òa, ngồi sụp xuống chiếc ghế chờ phía sảnh sân bay. Có một bàn tay khẽ vén làn tóc rối bời còn ướt mưa của tôi, rồi khẽ lau nước mắt cho tôi. Đúng rồi là bàn tay ấy! Lần này tôi đã vỡ òa trong hạnh phúc!

Trước mắt tôi bây giờ là một người đàn ông lịch lãm, anh mặc chiếc sơ mi màu trắng, đôi giày đen, khuôn mặt anh rất hiền, anh luôn mỉm cười như thế, ngay cả lúc này.

“Cảm ơn em đã đến!”

Hai ánh mắt như muốn ôm siết lấy nhau, chẳng muốn rời xa. Tôi biết, tôi đã có đủ sức mạnh để anh tạm rời xa ngõ nhỏ rồi…

“Người dưng, em chờ anh nhé”. Anh chỉ kịp đặt lên trán tôi một nụ hôn thật nhẹ và quay đi.

Tôi trở về với ngõ nhỏ yêu thương. Mỗi lần qua ngõ tôi đều nhìn về phía ô cửa sổ màu xanh lam, nơi người dưng hay tựa vào mỗi sớm mai thức dậy, giỏ lan rừng vẫn đong đưa trong gió…Có một cô gái đã đem lòng yêu anh!

Chưa một nụ hôn say đắm, chưa một vòng tay ôm trọn vẹn. Nhưng có hai trái tim đã trọn vẹn thuộc về nhau như thế!


•    Hằng Điêu


Bài dự thi "Hạnh phúc vẫn đủ chỗ cho ta". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn để lại bình luận cuối bài viết tại website hoặc like và chia sẻ lại link bài viết từ trang fanpage facebook.com/yeublogviet

VIẾT ĐỂ CẢM NHẬN HẠNH PHÚC, LAN TỎA HẠNH PHÚC VÀ NHẬN NHỮNG GIẢI THƯỞNG HẠNH PHÚC! 



MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

back to top