Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tớ sẽ cưới cậu vào một ngày không xa

2014-05-07 01:18

Tác giả:


Yêu 24/7 - Tớ sẽ cưới cậu vào một ngày không xa. Tớ sẽ mãi coi cậu là cục nợ cho dù có điều gì xảy ra. Chúng mình mãi như thế này nhé? Mai tụi mình sẽ đi xem phim, đi ăn chè ngõ, đi dạo quanh các con phố về đêm, rất rất nhiều việc tớ muốn làm với cậu đấy.

***
Tôi và cậu biết nhau từ cấp hai, hai đứa cùng làm việc trong ban chấp hành đoàn trường,  dù vậy nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói với nhau nửa câu kể cả những câu chào hỏi xã giao. Lên cấp ba chúng tôi lại thi chung môt trường. Suốt những năm cấp hai và cả khi học lớp 10 tôi luôn nghĩ rằng cậu bị tự kỉ.

Lớp 11 thật trùng hợp, hai đứa tôi học thêm với nhau. Buổi học hôm đó được về sớm cậu mời tôi đi ăn khuya. Vào cái đêm hôm đó tôi mới biết thế nào là tình yêu sét đánh.

Tôi thích cậu.

Tôi thích cậu từ cách nói chuyện, điệu cười, cử chỉ và cả thái độ quan tâm của cậu đối với tôi.

Cậu gây ấn tượng rất mạnh với tôi, một cái gì đó rất đặc biệt. Tôi thuộc tuýp người sống thẳng và nhanh, tôi có quan niệm đã thích là phải nói nhưng cậu đã có người yêu. Vài bữa đi học cùng nhau, đi chơi cùng nhau tôi phát hiện ra hai đứa có khá nhiều điểm chung, rất nhiều thứ tôi và cậu  giống nhau, trùng hợp như có người cố ý sắp đặt vậy.

tớ thích cậu

Nhà cậu cách nhà tôi không xa, cậu đi học phải đi qua nhà tôi, hai đứa học chung trường, chung mọi lớp học thêm vậy là từ đó tôi dính liền với "cái xe của cậu". Tôi và cậu có điều kiện gặp gỡ nhau nhiều hơn, sau giờ học rảnh là hai đứa rủ nhau đi la cà phố phường dần dần tôi quen với việc được cậu đưa đón mỗi ngày, quen với việc tối nào cũng nhắn tin nói chuyện với cậu, quen với việc chia sẻ với cậu mọi thứ, quen với việc hai đứa tối tối rủ nhau nghe blog rồi cùng nhau cười vì nghĩ câu chuyện đang nói về mình. Và hình như tôi thích cậu từ lúc nào mà không hay biết.

Thảo, người yêu cậu là một cô gái xinh xắn và đáng yêu. Nghe đâu cậu thích Thảo từ cấp 1 và cũng được coi là mối tình đầu. Vài lần tôi bắt gặp hai người đi với nhau, trong lòng cũng khó chịu, có lẽ tôi ghen tị vì cô ấy được đường hoàng đi bên cậu với tư cách là người yêu. Những lúc như vậy tôi lại giận hờn vô cớ và có lẽ cậu cũng biết, Cậu luôn cố gắng chọc cho tôi vui và mỗi lần như thế tình cảm tôi dành cho cậu lại nhiều thêm một chút.
           
Ngày 23 Tết chúng tôi đi lượn đường như mọi khi, cậu đưa tôi ra tận ruộng để ngắm hoa ngày Tết. Đây là lần đầu tiên trong suốt 16 năm qua tôi cảm thấy mình tự do và thoải mái đến thế. Tối về, giữa phố lạnh bất chợt cậu cầm tay tôi.

Mọi thứ thật hỗn độn.
Một chút hạnh phúc.
Một chút ngại ngùng.
Một chút lạ lẫm.
Vì…
Tôi chưa bao giờ được nắm tay ai như vậy cả…

- Nè.... - Tôi ngập ngừng gọi cậu

- Sao?

- Tớ...tớ thích cậu!

Từng chữ được tôi phát ra gọn lỏn, nhưng đủ để nghe. Cậu không nói gì cả, Cậu im lặng.

Ngày 30 Tết. Vẫn theo thói quen cũ, hai đứa đắp chăn nghe Blog Radio đợi giao thừa.

- Để tớ chọn nhé!

- Ừm, chọn số nào đặc biệt chút!

- Số 271: Ở lại bên anh mãi được không em?

Tiếng lên dây cót đồng hồ, tiếng tích tắc quen thuộc.

- Tớ cũng rất thích cậu, làm bạn gái tớ nhé!

- Không làm bạn gái hổng lẽ làm bạn trai?

- Tớ nói thật đấy, tớ thích cậu!

Tôi không dám tin. Đúng là tôi thích cậu ấy, và bất cứ ai khi thích một người cũng mong được đáp lại tình cảm. Nhưng cậu đã có người yêu rồi mà.

Trong điện thoại câu chuyện vẫn đang được kể từ giọng đọc trầm ấm của chị Chit Xinh. Tôi bỗng chột dạ. Cô gái trong Blog...

Tôi bắt đầu khóc, nước mắt rơi đầm đìa trên mặt, ướt đẫm cả cái gối. Qua màn nước mắt Tôi kịp đọc được dòng tin nhắn của cậu:

"Tớ biết rồi, tớ biết chuyện của cậu từ lâu rồi".

Tôi oà khóc. Tôi nghĩ cậu thương hại tôi.

***
- Theo như kết quả két nghiệm ở đây thì cháu đã mắc bệnh ung thư máu. - Dừng một lúc như thể cho người nghe đỡ sốc, ông nói tiếp - Tôi nghĩ gia đình nên chuẩn bị tâm lý trước.

Câu nói vừa dứt lập tức tiếng khóc nức nở nghe mà xé lòng của một bà mẹ thương con vang vọng khắp hành lang chờ của bệnh viện. Trong suốt hai tháng hè, trong khi những đứa bạn xả hơi sau kì thi cấp ba mệt mỏi tại những khu nghỉ mát sang trọng thì một cô gái với dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt đượm buồn không biểu cảm luôn quanh quẩn bên cái giường trắng, trong một căn phòng trắng. Cô ngồi trên tấm nệm trắng, tay cắm vài cái ống nước với dây dợ lằng nhằng, hướng gương mặt xanh xao tái nhợt về phía cửa sổ. Ghế ngồi đối diện người mẹ già dựa lưng vào bức tường sơn trắng còn bốc lên mùi thuốc sát khuẩn. Bà đưa mắt mệt mỏi nhìn theo từng giọt nước rơi tí tách bên trong cái ống dây nhỏ bằng ngón tay. Cô gái suy nghĩ về điều gì đó, có lẽ là tương lai của cô, suy nghĩ về cuộc sống sau này mà cô hằng mơ ước…tất cả đều là một màu xám xịt

- Gọi bác sĩ đi! - Giọng vài người gấp gáp nói to

- Có chuyện gì vậy? - Bác sĩ chạy ào tới phòng bệnh cùng vài cô y tá.

Họ đẩy cô bạn nằm giường kế bên sang khu cấp cứu. Một tiếng sau, tin dữ báo về cô không qua khỏi. Có lẽ thời gian đã làm cô chai lại với nỗi đau, không cười, không nói, không thể hiện gì cả chỉ có một giọt nước nhỏ rơi xuống nhanh chóng thấm vào chiếc nệm trắng.

Vài hôm sau cô nhận được bức thư để lại của nhỏ, trong thư nhỏ chúc cô mau chóng khỏi bệnh và mong cô sống hộ quãng đời của nhỏ. Cô tự thấy mình còn may mắn chán, cô còn có nhiều thời gian, cô còn có thể làm những điều mình thích. Từ lúc đó Cô sống nhanh hơn, cô thể hiện tình cảm của mình bất kì khi nào cô muốn. Căn bệnh của cô không mang cô đi ngay, nó cho cô thời gian để sống, để làm mọi điều mong ước, để  yêu thương và để tiếp tục được đi học.


***

tớ thích cậu
Tin nhắn của cậu vẫn cứ đến liên tục, có lẽ cậu biết tôi sẽ hiểu lầm tình cảm của cậu dành cho tôi:

“Cậu trả lời tin nhắn đi. Cậu đừng hiểu lầm tớ, tớ thích cậu thật đó. Đừng khóc nhé, tớ xin lỗi, hãy nói cho tớ biết cậu vẫn ổn”.

Có lẽ cậu đã biết tôi bị bệnh lâu rồi, phải chăng khoảng thời gian cậu không nói gì là cậu đang suy nghĩ nên làm thế nào với tôi? Cuối cùng cậu đã chọn yêu tôi. Cậu cho tôi niềm tin vào cuộc sống tường lai. Cậu nói với tôi rất nhiều thứ, nói đến những nơi muốn đi, nói đến những điều sẽ làm, chúng tôi xây dựng cho nhau những dự định ngắn hạn.

“Tớ sẽ cưới cậu vào một ngày không xa. Tớ sẽ mãi coi cậu là cục nợ cho dù có điều gì xảy ra. Chúng mình mãi như thế này nhé? Mai tụi mình sẽ đi xem phim, đi ăn chè ngõ, đi dạo quanh các con phố về đêm, rất rất nhiều việc tớ muốn làm với cậu đấy”.

Cứ sau mỗi tin nhắn của cậu tôi lại khóc, cảm xúc như vỡ oà khi tôi biết cậu chia tay với Thảo là vì tôi. Cuối cùng tôi với cậu đã trở thành một đôi thật sự. Có lẽ tôi hơi ích kỉ nhưng tình yêu là phải biết giữ lấy nó. Tôi sẽ không bao giờ để mất cậu, tôi sẽ luôn trân trọng tình cảm cậu dành cho tôi. Tôi sẽ làm nhưng điều khiến tôi thực sự hạnh phúc.

Tối hôm đó, một cô gái đã tìm được nơi đáng tin tưởng. Cầm chiếc điện thoại trên tay  cô gái khẽ nở nụ cười, bàn tay nhấn nhẹ "Chúc mừng năm mới nhé ngốc. Từ hôm nay cậu sẽ là người yêu của tớ nhé?”

•    Trang Cao





Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

“Biến thể của cô đơn” là tác phẩm nói về sự mất kết nối với chính mình. Đây là thời đại chúng ta sống quá nhanh, bị nhiều thứ chi phối, từ đó mất khả năng hiểu về tâm hồn mình.

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Chúng ta kết thúc trong sự tiếc nuối của mọi người xung quanh, trong sự tiếc nuối của cô gái đã yêu cậu bằng cả sự chân thành. Còn cậu, cậu có tiếc nuối cô gái đã dạy cậu cách yêu, có tiếc nuối cô gái mà cậu đã từng làm tổn thương đến đau lòng không?

Em và hạ

Em và hạ

Mùa hè em là nắng, Là gió và là em Là khi trong em đó Còn sống khi hạ về

Hồi ức mùa lúa chín

Hồi ức mùa lúa chín

Con đường xưa, cánh đồng xưa vẫn còn đó, nhưng cô gái của anh đã không còn nữa. Nỗi buồn không thể nói thành lời, chỉ còn lại trong tim anh, như một bản tình ca không trọn vẹn.

Yêu nhau từ thưở mười hai

Yêu nhau từ thưở mười hai

Vậy đó, đã được gặp người ấy, đã vào tiết học của người ấy là anh cứ bị cuốn đi như đang say giấc nồng vậy, và anh cứ mang theo hết những gì của người ấy trao đến anh trong ngày hôm ấy để cùng vui, cùng hớn hở và cùng bên nhau thiết tha hơn nữa cho những tiết học tiếp theo.

Chuyện của mùa Hè

Chuyện của mùa Hè

Mùa hè xứng đáng là một khoảng thời gian tuyệt vời dành riêng cho một đứa kì dị như tôi vậy. Khi chẳng có gì làm thì có thể nghĩ ra hàng tá kế hoạch riêng cho bản thân.

Tự giận dỗi

Tự giận dỗi

Anh vẫn nhớ chút trần gian vụng dại Anh vẫn nhớ mùa yêu tình sang trang Anh phải yêu và phải vẽ dung nhan Cho tim chết cho hồn không đọng lại

Cung đàn vang khúc tình ca

Cung đàn vang khúc tình ca

Cũng như bản tỉnh ca thiết tha nhất, như muốn được gởi đến khắp nơi một ước mơ to lớn nhất và cũng đơn giản nhất của thầy và của toàn trường về một ngôi trường mới. Ước mơ đó đã được bày tỏ đã được bay xa trong lời ca tiếng hát trong tiếng đàn da diết của chính trái tim thầy

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

Cuốn sách "Thiền" của Osho đã đưa ra một cái nhìn sâu sắc về thiền định, một con đường mà không phải lúc nào cũng dễ dàng để lý giải bằng lời nói.

back to top