Tình yêu đến muộn
2017-06-29 01:20
Tác giả:
Xung quanh ảm đạm, một màu xám vây trùm lấy cả bầu không gian tẻ nhạt, bó hoa màu vàng tươi thắm lặng lẽ nằm yên một chỗ. Chủ nhân nó là một người con trai dáng vẻ dong dỏng, đôi mắt có nỗi sầu thầm kín, cậu lấy thìa khuấy trong chiếc ly thủy tinh theo một thói quen nào đó. Cô gái vẫn ngồi đối mặt, tâm hồn đang phiêu cùng với dòng chữ dày kín, thỉnh thoảng đưa con mắt khẽ nhìn người con trai, rồi vội rảo nhìn ra lớp cửa kính suy nghĩ một điều xa xôi.
Họ vẫn giữ mãi tư thế đó, chợt chàng trai khẽ lên tiếng, âm lượng vừa đủ để cả hai cùng nghe.
- Cậu không chấp nhận tớ?
Cuốn sách được đặt xuống, hai tay cô đan vào nhau, mím môi nhìn vào ánh mắt anh, nhưng không, không hề có câu trả lời nào, cô cười, cái cười đầy gượng gạo, chằng trai vẫn nhẫn nại nhìn sâu vào đôi mắt cô.
- Thôi được rồi tớ hiểu, xin lỗi đã làm phiền cậu, có gì mình gặp sau vậy.
Chàng trai đặt tiền thanh toán trên bàn, vội vã rời khỏi, bó hoa vừa lúc nãy tươi thắm mà giờ lại bị chính chủ nhân không thương tiếc đập nát trên tường.
Cô gái hướng đôi mắt nhìn theo, cô thực sự muốn mở lời để nói điều gì đó để mong kéo chàng trai lại, nhưng cô không thể, cô không hiểu tại sao mình lại làm thế, quả thực cô đang cảm thấy mình chông chênh lắm, cô không phải là không chấp nhận mà là sợ, sợ mình không đủ bản lĩnh để bước tiếp hành trình tình yêu nữa, sợ một ngày nào đó người bạn thân của cô lại thay đổi, khiến cô mất đi cả tình bạn lẫn tình yêu. Mối tình đầu xưa kia quá in sâu vào cô...
Tình yêu ấy đến với cô vào trời nắng ấm, để rồi một ngày mưa tầm tã người đó vội vã bước ra khỏi cuộc đời cô, và không ngờ mối tình đầu là vụ cá cược của người yêu với đám bạn, tình yêu mông lung vậy sao? Dễ đem ra đùa cợt dễ dàng đến thế sao? Và một khi ai đó bị tổn thương quá nhiều thì họ sẽ không còn cảm xúc gì nữa, không còn tin vào tình yêu thêm lần nữa, con tim nó cần nghĩ ngơi, cần có thời gian để chữa lành vết thương.
Cũng đúng thôi, trong đời con người ai cũng có vết sẹo, không có sẹo ngoài da thì cũng có sẹo trong lòng, vết sẹo này khó mà quên được vì nó sờ sờ ra đấy, người ta tạo cho mình hàng tỷ thứ kỷ niệm giờ bảo quên là quên làm sao được, phải trách bản thân, đặt con tim nhầm chỗ và quá trọng tình cảm. Nhưng với Hoàng – người bạn thân thiết đã ở bên cô lúc vui lúc buồn và cô cũng không rõ đó là tình bạn hay tình yêu nữa. Nó là một ranh giới khiến cô cảm thấy chênh vênh quá, và cô cần thời gian để tỉnh táo nhìn nhận lại chuyện tình cảm này.
Buổi tối yên tĩnh, Hoàng buồn bã, yêu đơn phương chừng ấy thời gian quả thực là một điều hết sức chịu đựng.
Giai điệu nhạc đâu đó xa xôi vọng lại, lúc rõ lúc không. Hình ảnh năm tháng xưa chợt hiện về. Bầu trời trong xanh, cơn gió thổi qua mát rười rượi, Hoàng thanh thản khi thấy Yến đang mải mê ngắm cảnh đẹp, miệng cười hồn nhiên, đôi mắt trong veo như buổi sớm giọt sương long lanh đọng trên lá. Yến rất ít cười, trong lòng trải đầy tâm sự, nên nhìn nụ cười trên gương mặt ấy Hoàng thật sự rất hạnh phúc. Thế nhưng thật đáng tiếc khi niềm hạnh phúc trong mắt Yến lại không dành cho Hoàng. Vì thế mà Hoàng chỉ là biết ngậm ngùi nhìn theo, thế rồi kết thúc cấp ba, mỗi đứa đều có mỗi đam mê riêng, và bắt đầu theo đuổi niềm đam mê ấy, ngã rẽ từ đó mà chia hai hướng, nhưng Hoàng vẫn không thể quên được tình yêu ấy.
Căn phòng lạnh lẽo, mùi thuốc lá bay bay trong phòng. Hoàng mệt mỏi dụi tàn thuốc, vơ lấy điện thoại gọi cho Yến.
Không để Hoàng chờ lâu, đầu dây bên kia khẽ cất giọng như thường lệ.
- Hai ngày nữa, tớ đi du học rồi. – Hoàng cố nén giọng.
Bên kia im lặng.
- Cậu không bất ngờ hả? – Hoàng tiếp tục.
- À, sao gấp thế?
- Tớ chuẩn bị hai tháng trước rồi, chỉ là… giờ mới báo cho cậu biết.
- Vậy cậu cố gắng học tập nha!
- Còn gì nữa không? – Hoàng tựa lưng vào tường.
- Đừng đánh nhau, gây chuyện với người nước ngoài, điều đó thiệt thòi lắm.
Hoàng cười nhẹ, chắc bên kia không cảm nhận được.
- Còn gì nữa?
- Đừng quên những gì quan trọng nhất đối với cậu.
- Ok!
Hoàng tắt máy, trườn xuống nằm thao thức với những câu nói lạc lõng lúc nãy.
Sân bay Tân Sơn Nhất đông người, Hoàng cảm thấy choáng ngợp và vô cùng hồi hộp. Hoàng chờ đợi. Nhưng không phải là niềm mong mỏi được đến với miền đất mới mà chờ đợi sự xuất hiện của một người quan trọng đối với cậu. Yến sẽ xuất hiện chứ, sẽ khóc và níu giữ cậu lại chứ? Nhưng sắp đến giờ khởi hành, Hoàng không thấy bóng dáng Yến đâu cả, chợt nhận ra mình chẳng là gì của người ta, lòng buồn bã xách hành lý lên đường.
Ba năm sau...
Mưa rả rích rơi trên mái, Yến mệt mỏi với hàng đống công việc trên bàn, miếng bánh mì trên tay coi như là xong buổi ăn sáng vội, cô bật cười chính bản thân mình, hồi còn sinh viên bánh mì với mì tôm là món ăn nhanh nhất, gọn nhất, không ngờ đi làm rồi mà vẫn không dứt bỏ được, vì nó tiện lợi quá chừng.
Sáng đi làm, tối đi về, tới tháng lãnh lương, nó lặp đi lặp lại như một con rô bốt được lập trình sẵn. Yến bâng quơ nghĩ, con người sống chỉ có chừng ấy thôi à, có lẽ cô quá căng thẳng về công việc nên đâm ra suy nghĩ vẫn vơ.
Đã ba năm, à không là hơn ba năm mới đúng, Hoàng chán ngắt với cuộc sống bên nước ngoài, ngoại trừ mấy người con gái Nhật, họ chín chắn hơn con gái Việt Nam nhiều, và họ làm việc rất hiệu quả. Yến cũng như một cô nàng Nhật Bản chính hiệu vậy, thích cầm sách hơn là ôm lấy điện thoại cả ngày, thậm chí cô cũng không thích son phấn nhiều. Chiều chiều cô hay tản bộ với bản nhạc ballad nhẹ nhàng. Hoàng chợt giật mình, chẳng lẽ hình ảnh cô vẫn chưa phai mờ trong tâm trí.
Bước xuống sân bay, mùi Việt Nam mùi quê hương phảng phất, không khí thân thuộc đã trở về khiến Hoàng có chút xúc động.
Và rồi Hoàng lục lại số cũ gọi, đầu dây bên kia vang lên âm điệu như xưa nhưng mang tính chất công việc.
- Tôi là thư ký tại văn phòng công ty X, quý khách có vấn đề gì trao đổi hay là…
- Là tớ đây! – Hoàng cất ngang. - Không ngờ cậu vẫn dùng số cũ cơ đấy ! – Hoàng tiếp tục.
Đầu dây bên kia im lặng, tiếng tút ngân dài rồi chìm nghỉm, Hoàng thở dài, không ngờ cú gọi đầu tiên về nước của mình là Yến.
Quán caffe cũ thay đổi ít nhiều nhưng giai điệu vẫn nồng nàn quen thuộc thuở nào, Hoàng tiến đến gần cười thân thiện với Yến. Cả hai cách xa cả địa lý hơn ba năm không gặp, không liên lạc, mà giờ cả hai vẫn còn thân thiết như thuở nào, mặc dù phong cách khác xưa nhiều nhưng cũng không khiến họ mất đi vẻ thoải mái chuyện trò. Họ cùng nhau uống bia, và trong cơn say Yến thú nhận rằng hôm ấy cô đã ra sân bay chỉ để nhìn Hoàng từ phía sau, đã chờ đợi Hoàng trở về, chờ đợi cậu sẽ tìm mình thế nên cô không thay số điện thoại. Cứ thế Yến vừa kể vừa khóc, khóc rất nhiều, Hoàng im lặng lâu nước mắt cho cô lòng quặn lại.
Tia nắng lọt qua khe cửa, Yến Tỉnh dậy với cái đầu hơi nhức. Cũng chẳng để ý được nhiều, cô vội vàng thay đồ để đi làm. Mảnh giấy nhỏ rơi ra từ túi áo khoác.
"Cậu biết tình yêu là gì không?
Tớ nghĩ tình yêu là một sự rượt đuổi hoài, người này đuổi theo người kia, và người kia đuổi theo người khác, kim đồng hồ có thể chạy từ trái sang phải, nhưng nó không thể từ phải sang trái được. Như tớ yêu cậu, cậu lại yêu người kia, và rồi khi cậu yêu tớ thì quá muộn rồi cậu ạ. Chưa đầy hai tháng nữa tớ sẽ cưới, sau đó sang Nhật tiếp tục công việc, cậu có thể đến hoặc có thể không, nhưng dù thế nào thì tụi mình vẫn mãi là bạn của nhau, chúng ta nên làm thế sẽ tốt hơn, vì tình bạn chúng ta sẽ lưu giữ những kỷ niệm tốt đẹp, còn tình yêu nó chỉ khiến tổn thương lẫn nhau, cậu vẫn mãi là người bạn đặc biệt của tớ!
Hoàng”.
Dòng chữ nghệt ngoặc ấy đã làm cho Yến chơi vơi.
Vậy đấy, giữa cả mấy tỷ con người ta, có duyên gặp nhau, làm bạn của nhau nhưng chưa chắc gì đã là người yêu của nhau. Cô biết giờ có níu kéo và dằn vặt mình thì cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Có lẽ chúng ta vẫn mãi là bạn, cô thu lại nụ cười đau nhói, dòng chữ ấy được kẹp vào cuốn sổ đặt gọn vào ngăn bàn, và cô bắt đầu một ngày mới.
© Võ Vạn Trang – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.