Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tình yêu của đàn ông

2015-02-28 04:53

Tác giả:


Yêu 24/7 - Đáng thương nhất trong tình yêu là việc bản thân luôn cố tình tìm ra lí do để bao biện cho hành động của đối phương? Cũng như việc cho nhận trong tình yêu là hoàn toàn tự nguyện, nhưng cho đi với một người không biết quý trọng, không biết tôn trọng thì chỉ biến bản thân mình thành kẻ ngốc mà thôi.

***

Tôi viết về Bụng Bự khi những cơn gió đêm tràn về cuốn lá me bay tản mát trên ngọn đèn đường hiu hắt bóng đổ cô đơn. Sài Gòn lạnh như ngày Đông miền Bắc. Phố trở mình thênh thang xẹt qua những mặt người lạnh ngắt vô hồn.

1. Đánh mất.


Tôi thích đặt biệt danh cho những người mình yêu mến một cách vô lý. Không ai trong số các anh tôi thích việc đó nhưng Skype gia đình luôn sáng một cách kì lạ bởi mấy tên gọi ngồ ngộ như vậy.

Cá Kho, Hàng Mẫu Không Bán, Bụng Bự và tôi lớn lên cùng một cách như nhau. Nghĩa là cùng cái kiểu nhăn mặt trước chén thuốc ho nhấc ra từ nồi cơm nghi ngút khói; cùng bịt mũi, cố lùa qua cổ họng vị ngai ngái đắng nghét của những nụ hoa đu đủ đực còn ngậm hơi sương.

Nghĩa là cùng được mẹ buộc chỉ thêu vào những chiếc răng sữa khi lung lay, sau câu nói bâng quơ “để xem thế nào” bèn bất ngờ giật bung chiếc răng trong tiếng khóc vỡ òa của kẻ chịu trận. Sau đó chụm đầu ầm xèo tranh cãi cả tiếng đồng hồ xem sẽ liệng chiếc răng ấy lên mái nhà hay quăng nó xuống gầm giường cho đến khi mẹ xuất hiện với cây chổi lông gà đầy uy lực trên tay.

Rốt cục thì những chiếc răng ấy cũng biến mất một cách bí ẩn như phần lớn kí ức tuổi thơ của chúng tôi không hiểu đã bị ai đó đem gói lại đánh cắp mất.

đàn ông, nhớ, suy tư

Nếu Cá Kho là mẫu người của công việc và những đam mê bất trị, Hàng Mẫu Không Bán điển hình cho kiểu người lí trí thì Bụng Bự là tổng hòa những gì tuyệt vời nhất của hai chữ Tình cảm. Sẽ thật khó khăn nếu hỏi một đứa em gái rằng thích anh trai nào nhất, bởi mọi em gái đều có thói quen thần tượng hóa anh mình và có tới 70% số con gái, ngoài bố ra sẽ coi anh trai như những mẫu hình lí tưởng cho chuẩn đàn ông trong mắt chúng về sau...

Một ngày năm lên sáu, Bụng Bự trịnh trọng đẩy tôi ra khỏi nhóm chơi ngày thường, bập bẹ thứ tiếng con nít còn non nớt: “Mày không có voi con như chúng tao, không cho mày chơi cùng!” thì lên mười bốn đã biết nắm tay tôi thật chặt mỗi khi qua đường; và nếu đó là đường hai chiều, nhất định sẽ vòng qua 2 lần đứng chắn giữa tôi và làn xe đang ầm ầm lao tới. Bụng Bự lên 6 tuổi biết giấu tôi kèm nhèm nước mắt ra sau lưng, trợn mắt hăm dọa những đứa trẻ lớn hơn chúng tôi cả 2 cái đầu thì 25 đã học cách làm quen với tính cách ngày càng khép kín có phần lập dị của tôi.

Thế nhưng tốt như vậy để làm gì khi mà thế gian ngoài kia bạc bẽo lắm thay? Cuộc sống có quá nhiều chuyện cần bận tâm, hằng ngày mỗi chúng ta phải đối mặt với hàng trăm vấn đề phức tạp không ai giống ai. Quanh quẩn lại cũng không ngoài mảnh ghép của công việc, gia đình, tình bạn, tình yêu và những mối quan hệ cần có để tồn tại trong xã hội. Bụng Bự cũng không nằm ngoài vòng xoay đó khi vừa mải miết với những bản vẽ thi công, vừa tất bật tiệc tùng xã giao, vừa lo lắng chuyện tình cảm mà vẫn để tâm chu toàn đến bệnh tình của mẹ và những chuyến mất tích đột ngột dăm bữa nửa tháng của em gái.

Mẹ từng bảo: “Nếu một ngày nhận ra rằng con đã yêu một người con gái nhiều đến mức nào, vĩnh viễn đừng bao giờ cho cô ấy biết, bởi rất có thể cô ấy sẽ làm con bị tổn thương. Kẻ yêu nhiều sẽ là người gánh chịu mất mát nhiều hơn gấp bội. Tình thương đôi khi là cả một gánh nặng không lời”.

Hình như Bụng Bự đã quên.

2. Ai biết đâu, một cái chớp mắt là cả cuộc đời...


Đàn ông dường như luôn biết cách giấu nỗi đau sau tiếng thở dài, vùi lấp sự chán nản bằng cách lao đầu vào công việc, khi tuyệt vọng rồi chỉ biết một mình trầm ngâm nhấp những ngụm rượu chát lòng chờ trời sáng. Trời sinh nước mắt chỉ dành cho đàn bà, cũng như một tất yếu đàn bà khóc thì được quan tâm. Trong khi bản thân đàn ông lại chẳng nhớ nổi lần cuối cùng biết rơi nước mắt vì một chuyện gì đó là từ bao giờ. Đàn ông trưởng thành dường như bị tước đoạt cái quyền được khóc và khi đến tuổi ấy, cũng chẳng mấy ai buồn bận tâm xem mình nên chảy lệ vì điều gì.

Năm nay 28 tuổi, không rõ đến bao giờ Bụng Bự mới hiểu được rằng đáng thương nhất trong tình yêu là việc bản thân luôn cố tình tìm ra lí do để bao biện cho hành động của đối phương? Cũng như việc cho nhận trong tình yêu là hoàn toàn tự nguyện, nhưng cho đi với một người không biết quý trọng, không biết tôn trọng thì chỉ biến bản thân mình thành kẻ ngốc mà thôi.

Tình yêu có chỗ cho sự khờ dại nhưng không có chỗ cho lòng thương hại.


Đàn ông, tốt hơn hết cứ cao ngạo, vị kỉ, sỏi đá và vô tình như bao nhiêu lâu nay vốn dĩ đã thế.

Đàn ông mà sống tình cảm quá, hy sinh nhiều quá nhất định rồi sẽ tự chuốc thương đau về phần mình.

Đàn ông như Bụng Bự, rồi sẽ khổ.

  • Di An

Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

back to top