Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tình yêu bạc hà

2013-03-14 09:07

Tác giả:


Dành tặng em, cô bé của Kẹo.

1. Kỉ niệm kẹo ngọt.

-    1 ngày tốt đẹp chứ em gái.

-    Cũng không tốt lắm anh ạ, em bị 1 điểm kém.

-    Không sao đâu, quá trình học còn nhiều mà, rồi lần sau em sẽ gỡ điểm, đúng không nào.

-    Vâng!

-    Sao trông em buồn vậy, em buồn có gỡ lại được điểm đâu.

-    Em không buồn chuyện điểm anh ạ, em buồn vì hôm nay bạn Kẹo không đi.

-    À, thế em liên lạc với bạn ấy chưa.

-    Bạn đấy không cho em số điện thoại, em có qua nhà bạn nhưng thấy đóng cửa.

-    Cứ bình tĩnh đi nào, có thể bạn đấy bận công việc, mai bạn đấy lại đi học. Thôi nào, không nghĩ nữa, tắm rửa rồi ăn cơm, anh nấu xong rồi.

-    Vâng, em đi đây.

Em gái tôi vẫn là đứa nhạy cảm như vậy, sau chuyện gia đình, nó dừng như lo lắng về tất cả mọi thứ nếu như nó không giống như quy đạo bình thường.

Cô bé Kẹo mà em tôi nhắc đến là một cô bé rất đặc biệt. Ngày đầu tiên tới trường đại học làm thủ tục, em tôi vốn là đứa sợ đám đông, nó gần như phát hoảng khi gặp quá nhiều người. Nhưng thật may mắn, em đã gặp bé Kẹo, bé cho em kẹo ngậm, dẫn em đi xem trường và làm thủ tục. May mắn hơn nữa, bé Kẹo học cùng lớp với em tôi và cùng đường đi về nên tôi có phần yên tâm hơn về con bé. Gọi là bé Kẹo vì bé rất thích ăn kẹo và trong túi bao giờ cũng có kẹo. Bé luôn hào phóng chia kẹo cho em tôi và cho cả tôi nếu bất chợt gặp. Rất nhiều lần em tôi muốn hỏi lí do, nhưng nó ngại vì lời tôi dặn em: “Không nên tò mò chuyện của người khác nếu như họ không muốn chia sẻ”. Nhiều lần tôi thấy em cầm kẹo về nhưng không ăn, em nói: “Em để giành, nếu nhỡ 1 ngày bạn hết kẹo, em sẽ đưa kẹo này cho bạn, hơn nữa, anh nói ăn kẹo nhiều bị sâu răng mà” rồi em cười tươi bỏ những viên kẹo vào 1 cái hộp nhỏ em tự làm.




-    Anh ơi, ngày thứ 3 rồi bạn Kẹo không đi học, liệu có chuyện gì xảy ra với bạn đấy không hả anh? Em tôi gần như òa khóc sau câu hỏi.

-    Không có chuyện gì đâu em, có thể bạn đấy đi xa cùng gia đình, một chuyến du lịch thường hơn 3 ngày mà em. Tôi ôm em vào lòng vỗ về, em tôi lo lắng đến tội nghiệp.

-    Để anh thử liên lạc với nhà trường xem có số điện thoại liên lạc không nhé.

-    Vâng. Em tôi nghẹn ngào trong nước mắt.

Tôi đã nghe ở đâu đó người ta nói rằng: “Người thích ăn kẹo là người trải qua nhiều đắng cay trong đời, họ muốn ăn kẹo hay chỉ cầm kẹo trên tay, để cảm nhận vị ngọt của nó, để xua đi những đắng cay mà họ gặp phải”. Tôi không chắc bé Kẹo có nằm trong trường hợp này không và tôi mong là không.

Tôi đã cố liên lạc với nhà trường để hỏi tung tích em nhưng vô nghĩa, em đã đi đâu đó thật xa và không để lại vết tích gì cho sự tìm kiếm. Nhiều tuần sau đấy, em tôi không gặp lại bé Kẹo nữa, em đã khóc rất nhiều cho nỗi nhớ về bé, cho những kỉ niệm của hai đứa.

2. Bí mật vị bạc hà.

- “Bạn ăn kẹo không?” bạn đấy đã nói như thế và chìa cho em 1 cái kẹo khi em đang ngồi ở tầng thượng anh ạ. Em vui lắm, chúng em lại nói chuyện như chưa có sự biến mất của bạn ấy. Lúc chia tay bạn ấy, em rất buồn, em hỏi bạn ấy có bỏ đi nữa không, bạn đấy nói “Tớ sẽ không đi đâu, tớ sẽ ở bên bạn mà” và cái mắt bạn ấy đầy cương quyết như thế này anh này. Em tôi diễn tả lại đôi mắt ấy với sự vui sướng khôn tả.

- Ừ, bạn ấy quay về rồi, em không được làm bạn buồn để bạn bỏ đi đâu nhé.

- Vâng, em biết rồi mà….

Em tôi vẫn hồn nhiên như thế mà không biết bí mật giữa tôi và bé Kẹo hôm ấy.

Sau ngày bé bỏ đi, trong 1 chuyến tình nguyện tới bệnh viện lao phổi của CLB, tôi vô tình bắt gặp bé. Nhìn em hốc hác trong bộ quần áo bệnh nhân, một tay run run cầm viên thuốc, một tay thì giữ chặt viên kẹo bạc hà. Tôi chạy lại chỗ em, em thần thờ nhìn tôi hỏi:

-    “Ơ, anh đi đâu vậy, sao lại vào đây?”

-    Ừ, anh đi tình nguyện, em bị sao vậy, sao lại ở trong này, sao em đi mà không nói gì với em gái anh?

-    Anh hỏi vừa thôi, em làm gì có sức mà trả lời. Em đi chữa bệnh.

-    Em bị bệnh, bệnh gì?

-    Em bị u ở gần ống khí, mới đầu, người ta nói nó không phát triển, nếu không thở được thì em cứ ngậm kẹo bạc hà, sẽ dễ thở hơn. Nhưng thời gian rồi mà nó không đỡ, em đi khám lại thì nó đã quá to, người ta nói không mổ được và em ở đây……

Em bỏ lửng câu nói, tôi sốt ruột hỏi lại:

-    Em ở đây chờ chết á?

-    Vâng, chứ anh nói phải làm sao.

-    Thế còn em anh, em không nghĩ nên để nó biết à, em với nó thân nhau thời gian dài như thế, em không thấy thương nó sao?

-    Em không muốn ai buồn vì em cả, cứ để mọi người nghĩ em đi đâu đó thật xa còn hơn. Đến khi phát hiện ra thì sự oán hận trong họ sẽ lớn hơn nỗi đau mất em.

-    Em ích kỷ lắm.

-    Vâng, con người em vốn vậy.

Tôi không thể cãi nhau với em nữa, một phần vì em là bệnh nhân, phần khác tôi còn phải làm công việc tình nguyện của mình. Tôi nói: “Em nghỉ đi, tí anh quay lại” em chỉ gật đầu không nói gì, trạng thái buông xuôi của con người khi số phận sắp cướp đi sự sống.

-    Em có điều gì muốn nhắn lại với em anh không? Tôi hỏi em khi xong việc.

-    Có, anh nhắn với bạn ấy “Đừng buồn nhé, hãy vui khi tớ đi sang thế giới bên kia, chúng ta là bạn thân mà, sang đấy tớ sẽ sống hạnh phúc thêm phần của cậu, ở lại cậu cũng phải sống thêm phần hạnh phúc cho tớ. Cậu không được buồn, cậu buồn tớ sẽ không vui đâu, bạn thân tớ, hãy vui nhé”. Vậy thôi.

-    Thế thôi à.

-    Vâng, thế thôi, cảm ơn anh.

-    À, anh không được kể cho bạn ấy buổi gặp này, nếu không em sẽ trách anh.

-    Ừ.

-    Anh hứa đi.

-    Anh hứa.

Vì chẳng thể làm được gì trước thái độ bất cần của bé Kẹo nên tôi đành chấp nhận ra về. Tôi không nói với em vì lời hứa với bé. Tôi cũng như em, đành chấp nhận sự thật quá đau lòng. Thỉ thoảng sau lần ấy, tôi có vào thăm em, thái độ em vẫn vậy, nhưng sắc mặt có vẻ khá hơn. Và lần cuối cùng em nói: “Dù không có nhiều hi vọng nhưng mai em sẽ chuyển sang bệnh viện nước ngoài. Chào anh nhé”. Tôi ôm em lần cuối, lòng xót xa khi thấy em gầy đi. “À có kẹo cho anh, mang về cho bạn ấy hộ em nữa nhé”. Em dúi vào tay tôi mấy viên kẹo bạc hà và chúng tôi chia tay nhau.

3. Kẹo bạc hà.



Ngày ba chúng tôi đi chơi với nhau, em đã cười rất nhiều, em nói toàn bộ những gì em đã trải qua cho em gái tôi nghe. Em nói, khi mất đi bố, em tưởng như suy sụp vì bố là chỗ dựa vững chãi của hai mẹ con, nhưng vì mẹ quá đau lòng mà không chắc sống nổi nên em phải cố gắng để làm chỗ dựa tinh thần cho mẹ. Ngày mới biết bệnh khó chữa, em đã chấp nhận buông xuôi. Nhưng khi bác sĩ nói có hi vọng, em đã chăm chỉ uống thuốc và tập các bài luyện khí vì em muốn sống để thực hiện lời hứa với em gái tôi “Tớ sẽ cho cậu kẹo mỗi ngày đến khi nào cậu lấy chồng”. Và khi nằm trên bàn mổ, hình ảnh người mẹ cô đơn của em, hình ảnh đứa em gái tôi khóc khô nước mắt đã tạo cho em động lực giành lấy hi vọng của đời mình. Ca phẫu thuật thành công ngoài mong đợi mang em trở về với cuộc sống mà em là một phần không thể thiếu.

  • Gửi từ  thảo từ - thaonhohluk37@

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

back to top