Tình sai!
2012-11-16 11:45
Tác giả:
- Em không cho anh đi đâu. Không muốn, không muốn...
Anh chỉ thở dài xoa lên cái đầu bướng bỉnh của cô. Anh hiểu cô yêu anh chân thành và anh cũng rất yêu cô nhưng anh không thể sống trọn cho tình yêu của mình. Lương tâm anh đang dằn vặt khi nghe những tiếng nói trẻ thơ. Tiếng chuông điện thoại của anh lại reo lên:
- Ba ơi! Khi nào ba về? Mẹ nói hôm nay là thứ 7, ba sẽ về nhà mà.
Rồi giọng người phụ nữ nhỏ nhẹ:
- Anh à, con cứ đòi ba ru ngủ thôi!
- Ừ, anh xin lỗi! Anh có việc đột xuất trong doanh trại, sáng mai anh sẽ về thăm hai mẹ con.
Cô im lặng. Anh vẫn ngồi đó rít từng hơi thuốc, khói thuốc khiến đôi mắt cô cay xè. Cô nhìn anh trong lòng cô biết rõ anh đang nghĩ về cô con gái của mình. Cô biết tình yêu cô dành cho anh thật ích kỉ khi cô cứ níu giữ anh cho riêng mình. Nhưng cô đã từ Gia Lai vào Nha Trang thăm anh, chẳng lẽ cô lại chỉ chấp nhận gặp anh được một lúc hay sao. Cô nũng nịu:
- Em không biết dù gì thì em cũng chỉ vào thăm anh được có ngày hôm nay thôi, hay là anh không còn yêu em nữa?
Anh vò đầu đau khổ. Chuyến công tác kéo dài 6 tháng anh chưa một lần về thăm mẹ con cô ấy. Vừa về đến đơn vị cả hai đã từ nhà ngoại lên đây thăm anh vậy mà anh không thể về nhà ngay chỉ vì cuộc tình vụng trộm này. Có lẽ đến lúc này anh mới cảm nhận được những giây phút khó xử của người đàn ông khi trái tim mình mang hình bóng của hai người phụ nữ. Anh yêu cô - mối tình đầu thầm lặng say đắm đơn phương của ngày xưa và, anh yêu vợ anh - người phụ nữ đã hi sinh cho anh rất nhiều trong những ngày dài trong quân ngũ. Cuộc sống của người lính một năm chỉ có mấy ngày phép, anh lại hay đi công tác xa mà mỗi chuyến công tác của anh đôi lúc có sự viếng thăm của cô nhân tình nhỏ khiến cho bao đồng nghiệp xa lạ cũng nghĩ đó là cô vợ đảm đang, dịu hiền của mình.
Anh yêu cô, một tình yêu như có ma lực. Anh yêu cô từ khi cô mới mười tám, nhưng chỉ là thứ tình cảm đơn phương của một anh hàng xóm. Cô còn quá trẻ để quyết định cho chuyện tương lai, cho cuộc sống hôn nhân gia đình. Và khi cô bước chân vào đại học cũng là ngày anh thuận lời ba mẹ lấy vợ để nối dõi tông đường ở cái tuổi 30.
Cô lặng lẽ bước ra ngoài lan can, bỏ mặt anh lại với những suy nghĩ miên man. Thành phố Nha Trang vào đêm thật đẹp, hai bên đường bờ biển lung linh với những ánh đèn màu huyền ảo trông thật lãng mạn, nhưng không hiểu vì sao trong lòng cô có một cái gì đó cảm thấy bất an. Ghen ư? Cô làm gì có cái quyền đó bời chính cô là kẻ có lỗi, chính cô là kẻ thứ ba xen vào tình yêu, giành giật người đàn ông này với người phụ nữ ấy, làm sao cô có thể ghen với chị ấy được. Biết là sai trái khi đã đem lòng yêu thương một người đàn ông có vợ, đã thầm lặng làm một người tình - một hồng nhan tri kỷ bên anh, đã khướt từ bao lời cầu hôn của người khác chỉ vì một người mà người đó không thể nói lời cầu hôn cô được. Nhưng cô không biết mình phải làm sao khi trái tim đã lỗi nhịp.
Ngày ấy...
Anh...
Trong lòng anh, cô là một mối tình đầu đơn phương, thầm lặng. Anh yêu cô bằng thứ tình cảm đầu đời của một chàng lính trẻ dành cho cô bé hàng xóm nhỏ dễ thương. Nhưng cô từ chối tình yêu đó bởi mình chỉ mới mười tám, bởi tương lai của cô còn quá xa và rộng. Đúng vậy, có lẽ bởi vì anh đã bắt đầu quá sớm. Anh công tác xa nhà, rồi dần dần theo sự vun vén của gia đình ... anh cũng lấy vợ, một cô gái hiền thục ở gần đơn vị anh công tác. Tình yêu đầu đời đó sẽ chỉ dừng lại là một kỉ niệm đẹp nếu như không có cái ngày anh được nghỉ phép về thăm cha mẹ mình.
Anh và cô đã gặp lại nhau. Đó là ngày mà cô đang vật vã với nỗi đau khi mối tình đầu tan vỡ. Nhìn thấy vết cắt trên cổ tay cô - cái sẹo chưa kịp lành... trái tim anh như đang rỉ máu theo nó. Anh chợt thấy mình có lỗi. Giá như... ngày đó anh chờ đợi cô học xong, giá như anh chính là mối tình đầu của cô thì có lẽ ngày hôm nay anh đã không phải nhìn thấy cái cảnh cô chìm đắm trong men rượu, tự dày vò hành hạ bản thân mình như thế này.
Anh ôm cô vào lòng, mặc cho những giọt nước mắt cô tuôn rơi. Cô vẫn âm thầm lặng lẽ khóc mà không nói một lời nào cả. Chính giây phút đó anh đã nhận ra trong lòng anh, cô vẫn không thể là một cô em gái bé nhỏ, anh chỉ muốn che chở cho cô, bao bọc và yêu thương cô.
Cô nghẹn ngào trong những nỗi đau đầu đời, những chuyện buồn sao cứ đến với cô một cách dồn dập như thế này. Cô chết lặng khi nghe tin ba cô lâm bệnh nặng phải vào viện, nằm hôn mê bất tỉnh. Cô lại vừa chia tay mối tình đầu tưởng chừng như là tình cuối ấy. Những điều đó lại càng làm cô cảm thấy tuyệt vọng hơn. Cô như con thuyền cô độc đứng giữa biển đêm bão bùng, sóng gió, lạc mất phương hướng. Cô lại tiếp tục với những đêm dài thức trắng, làm bạn với men rượu cay.
Ngày ngày cô vào viện chăm ba, tối về lại mình cô đối diện với nỗi đau đơn độc ấy, đâu ai hiểu được nỗi lòng cô lúc này, nó như cào xé, muốn hét gào lên. Sao cuộc đời quá bất công và tàn nhẫn với cô như thế, sao lại cướp đi của cô quá nhiều thứ như thế. Mẹ cô mất đã lâu chỉ còn mình ba là trụ cột gia đình. Cô chỉ biết thầm lặng cầu nguyện mong sao ông trời sẽ nghe thấy và cho ba cô được tỉnh dậy.
Anh...
Chỉ có anh, chỉ có anh mới hiểu được hàng đêm cô đã đau khổ như thế nào, đã thức trắng, đã vùi mình trong hơi men của sự tuyệt vọng khi cha cô đang nằm giữa ranh giới của sự sống và cái chết, khi trước mặt mọi người cô đang cố gạt đi nỗi đau của cuộc hôn nhân không thành để chăm sóc cho ba. Mọi người cứ nghĩ rằng cô mạnh mẽ lắm, nghị lực lắm nhưng đâu ai hiểu được cô mệt mỏi, cô đơn và chán chường đến nhường nào. Cô đã muốn ngã quỵ, đã muốn buông xuôi tất cả. Thế rồi... anh vô tình đến bên và đã là chỗ dựa cho cô trong những giây phúc yếu lòng như thế.
Anh không kìm nén được cảm xúc của một thằng đàn ông khi ở bên người con gái mình đã từng thầm lặng yêu thương. Còn cô, cô thuộc về anh như một sự đền đáp, một sự che dấu khoảng lòng.
Anh áy náy, đau đớn, day dứt và cảm thấy hụt hẫng khi cô vì những đau khổ bất ngờ đã khiến cô cần anh, cần một bờ vai, một chỗ dựa để bấu víu khi sức chịu đựng của mình đã cạn kiệt.
Tim anh đau nhói, dù biết cô cần anh chỉ vì một hình bóng khác, dù biết anh làm vậy là có lỗi với vợ con mình. Nhưng anh không thể như thằng đàn ông ấy, ruồng rẫy phản bội tình yêu của cô, anh không thể rời xa cô khi cô đang bơ vơ giữa những nỗi buồn, những đau khổ. Nhưng anh cũng đau, đau khi nhìn thấy cô cứ tự hành hạ bản thân mình vì một kẻ cô sắp gọi là chồng, vì một tình yêu đầy nước mặt như thế. Anh cũng đau khi cô hỏi: Anh có cảm thấy có lỗi với chị ấy không? Một câu hỏi vô hồn của cô nhưng lại xé nát tim can anh. Có phải anh là người đàn ông đã quá tham lam khi không muốn làm vợ con mình bị tổn thương và vẫn muốn là bờ vai vững trãi cho cô nhân tình bé nhỏ này không. Anh phải làm sao khi anh đã thật sự yêu cô như thế?
Cô...
...Cô co người trước cơn gió biển lùa vào se se lạnh. Chỉ một cơn gió thổi qua đã khiến người ta lạnh đến tận tim can vậy mà cô vô tình sẽ là người mang giông bão đến một mái ấm. Chính cô mới kẻ có lỗi, vì cô mà anh đã không còn là người chồng, người cha tốt. Cô không yêu anh, nhưng lại sợ mất anh ư? Điều đó có quá vô lý không? Trước đây cô không hề muốn giành giật anh với người phụ nữ ấy, cô đã từng nghĩ rằng rồi một ngày nào đó khi cô đã mạnh mẽ hơn, đã có thể vượt qua những nỗi đau đầu đời cô sẽ trả lại anh cho chị. Nhưng không ngờ càng ngày cô lại càng không muốn dứt ra mối tình ngang trái này, bởi lẽ... cô đã yêu anh, yêu anh bằng sự ích kỷ và cả lòng biết ơn.
Anh vòng tay ôm lấy cô, khiến bao suy nghĩ miên man quay chợt giật mình quay về với hiện tại. Cô xiết chặt lấy anh như sợ rằng bao yêu thương sẽ vụn vỡ tan biến.
Một tháng sau anh lại có chuyến công tác ở Đà Nẵng. Cô lại ghé thăm anh như vai trò của... một người vợ.
- Em là người Gia Lai à?
-Vâng ạ, hình như chị không phải là người ở đây?
-Chị ở Nha Trang đưa cháu về Gia Lai thăm ông bà nội, tiện thể ra Đà Nẵng thăm anh. Bố cháu là quân nhân, hay công tác xa nhà nên cũng ít về lắm.
-Chị và cháu phải vất vả rồi, cháu đã mấy tuổi rồi chị?
-Thảo Nguyên, cô hỏi con kìa.
-Thưa cô, con 4 tuổi. Cô bé nũng nịu: Mẹ ơi, sao lâu đến ba thế hả mẹ?
Cô chạnh lòng khi nghe cái tên Thảo Nguyên, có lần anh đã từng nhắc vì anh thích cái tên của cô nên đặt cho con gái của mình. Có lẽ nào người phụ nữ hiền hậu, hi sinh vì chồng con lại là chị, có lẽ nào người mà cô đang tâm phá vỡ hạnh phúc gia đình chị lại là người đang ngồi bên cạnh cô. Nếu chị biết cô là kẻ xấu xa như thế chị sẽ thế nào. Chuyến xe khách 8 tiếng đồng hồ như khiến cô bừng tỉnh, có lẽ nào cô đã đi nhầm bến. Bến đỗ cuộc đời không phải dành cho cô ở phương này.
- Mẹ ơi, xe dừng rồi, mẹ gọi cho ba đi.
Cô vội bước xuống xe, đôi chân như không còn đứng vững vẫn vội vã bước đi. Chị gửi chào cô nụ cười tạm biệt mà sao tim cô đau nhói, hốt hoảng. Cô và chị không quen biết nhau, không thù không oán sao chỉ vì những đau khổ của bản thân mà cô lại mang đau khổ đến cho người phụ nữ khác. Sao chỉ vì không hạnh phúc trong tình yêu, vì ngày xưa anh đã từng yêu cô mà cô lại níu giữ hạnh phúc của người khác. Nếu chị biết mối quan hệ giữa cô và anh thì sẽ như thế nào? Nếu chị biết người hôm nay anh ra bến xe chờ đợi là cô chứ không phải là chị thì chị sẽ căm ghét cô ra sao, cô bé ngây thơ chỉ mới 5 tuổi ấy sẽ ghét cái tên của mình như thế nào khi biết người có cùng cái tên ấy đã khiến mẹ của em đau khổ, đã cướp mất người ba của em.
Chiếc điện thoại trên tay cô réo rắt từng hồi chuông của anh. Cô vội tắt nguồn.
“Hạnh phúc là khi mình gặp được người mình yêu thương ở bến bờ hạnh phúc khi con thuyền tình vừa cập bến. Bến đỗ của em không phải là phương trời mang tên anh. Xin lỗi vì em đã đi vào bến bờ đó đã mang đến cho anh những nỗi đau. Cảm ơn anh đã đến bên em , đưa em qua những ngày mưa, dắt em qua những ngày nắng, và một ngày em cũng sẽ tìm được bến đỗ của mình. Hãy thật hạnh phúc anh nhé!”
- Gửi từ Văn Thị Tây Nguyên
Để những câu chuyện và tâm sự, phản
hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như
các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
Click để tham gia và cập nhật những thông tin mới nhất, cùng chia sẻ cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn muốn với những người cùng yêu thích Blog Việt nhé!
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.