Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tìm về với biển

2012-02-10 16:42

Tác giả:


 

Truyện Online - Trở về sau chuyến hành trình dài hơn 100km, em thấy mọi thứ tươi sáng lạ kì, như chồi biếc vươn mình sau mưa, như cánh chim trời vỗ cánh sau quãng dài tìm nơi trú ẩn. Hà Nội vẫn ồn ào và náo nhiệt như nhiều năm nay vẫn thế. Chợt thấy nao lòng nhớ cái vắng lặng của bãi biển mùa đông.

Sự lớn lên về thể xác đòi hỏi chúng ta phải học cách quen với cách chịu đựng những áp lực, những nỗi đau về tinh thần lớn hơn. Thế nhưng, lý thuyết đâu phải khi nào cũng đúng, gồng mình đâu được coi là cỗ máy tạo ra năng lượng chiến đấu. Người ta vẫn mệt mỏi, vẫn chán chường, vẫn muốn buông xuôi mọi thứ, thả lòng mình và quên hết tất cả. Nhiều người khao khát được nằm trên thảm cỏ mênh mông, ngắm nhìn trời xanh nơi đồi núi hoang vắng, tận hưởng cái thế giới của riêng mình, vô lo vô nghĩ. Em lại muốn vùi mình vào từng đợt xoáy sâu của gió biển, từng đợt mải miết đuổi nhau của làn không khí se lạnh đầu mùa.

Hải Phòng đón em bằng đôi cánh tay dang rộng của một thành phố đang vươn mình thức dậy. Những cung đường sạch sẽ và đông đúc ở mức độ vừa phải. Người người thong thả đi trên phố, những dòng xe nối nhau trải dài tít tắp. Trên gương mặt mỗi người, khó có thể tìm được nét bực dọc hay cáu kỉnh vì bụi phố phường.

Rong ruổi cùng những chuyến xe, em tới biển khi trời chưa kịp tối. Sau cảm giác sợ hãi trước cái rợn ngợp của không gian mênh mông trời nước, em thấy lòng mình bình yên đến lạ khi được hít căng lồng ngực cái hơi thở của biển. Gió rít từng hồi qua tai, từng lọn tóc bị hất tung, hớn hở trong vô tư. Em xách giày trên tay, để nước tràn qua bàn chân, âm ấm. Chẳng còn ai đi bên cạnh nhắc em cẩn thận kẻo ốm, chẳng còn ai cười và kéo em vào gần nếu lỡ em có mộng mơ mà chân bước xa bờ. Cảm giác cô độc tìm đến nhanh hơn tốc độ của nghĩ suy, nước mắt đọng lại trong tim, sâu thẳm.

Lời hứa ngày nào anh nói sẽ đưa em ra biển mùa đông nay vụn vỡ theo từng khoảnh không khí hanh khô nứt nẻ. Tình cảm nhạt màu ngay khi người ta còn chưa được chuẩn bị đầy đủ cho những vết rạn không thể hàn gắn. Người vội vàng rẽ ngang một con đường mới, bắt đầu một tình yêu mới, tựa hồ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tựa hồ như một người vừa tỉnh cơn mơ ngập tràn yêu thương và cố gắng biến nó thành hiện thực bằng cách yêu thương một người khác. Cảm giác niềm vui ấy, ngọt ngào ấy, nồng ấm ấy đã từng thuộc về mình… Nhưng, tất cả, chỉ là đã từng mà thôi, phải không anh?

Ngực em nhói đau, gió chiều và ánh hoàng hôn chạng vạng không đủ sức vực em dậy. Đôi bàn chân chưa đi đã mỏi nhừ, hay bởi em chưa hề muốn giục mình bước tiếp? Từng năm tháng cũ nức nở lên tiếng, từng kỉ niệm cũ dắt díu nhau tìm về…

 

 

Em viết tên mình lên cát, vẽ cả trái tim to đùng bao bọc tên hai đứa. Em nắn nót và nâng niu, em cẩn thận và âu yếm. Em lang thang tìm đầy tay vốc vỏ sò đã vỡ. Ngoảnh mặt nhìn lại, sóng đã vô tình xóa mọi dấu vết yêu thương tự khi nao. Một lỗ trống hoác bất ngờ xuất hiện trong tim, gió thổi xuyên qua, buốt lạnh!

Bất giác nghĩ về mình trong giả định còn-bên-anh, hẳn em vẫn sẽ loăng quăng bên anh kể chuyện vui buồn, hẳn em vẫn sẽ quấn lấy anh mỗi ngày được nghỉ, hẳn em vẫn sẽ chìm trong nước mắt những lần em dỗi anh vô tâm chẳng chịu dỗ dành, hẳn em vẫn sẽ tủi thân, nước mắt thấm ướt gối khi anh mang yêu dấu tình mình ra quẳng giữa vực sâu, thay thế nó bằng những cảm xúc bất chợt không đơn giản chỉ là say nắng, hẳn em vẫn sẽ đau đớn nhìn tình yêu của mình chết dần mà mọi dấu hiệu đều xuất phát từ nơi anh, và hẳn rằng em vẫn chỉ sống trong thế giời mà mọi mối quan tâm chỉ quy tụ về một điểm duy nhất. Chỉ anh, và anh thôi !

Và liệu rằng, nếu còn-bên-anh, em có thể một mình đứng trước biển, có thể làm mọi việc một cách tự chủ và độc lập, có thể nghĩ cho mình trước khi nghĩ cho anh, có thể sống mà không đau đáu với những dự định cho tương lai xa xôi, nơi mà bóng dáng, sự xuất hiện của em, chưa từng và không hề là điều anh muốn thấy?

Biển mùa đông, một bóng người cũng tìm không ra, nhưng sao em chẳng thấy mình đơn độc?

Ấy là khi em hiểu ra rằng mình cần phải bước về phía trước thay vì buộc chặt mình vào yêu thương đã cộp mác quá khứ. Người ta hoàn toàn có thể yêu nhau thiết tha ở thời điểm này, nhưng nào ai chắc chắn được tình cảm ấy sẽ được bảo toàn vô thời hạn. Em đã thôi ngốc nghếch tin vào định mệnh, đã thôi tự nhủ rằng mình sinh ra để dành cho nhau. Người ta nói, những người yêu nhau, nhất định sẽ trở về với nhau. Lý thuyết ấy chẳng đúng, phải không anh? Bởi nếu yêu nhau, dẫu có sóng gió và cách ngăn, người ta vẫn sẽ nắm tay nhau, vẫn sẽ sát vai kề để biết mình luôn cần có nhau. Cuộc sống đôi lúc không có chỗ dành cho sự nuối tiếc, ngay cả khi đó là sự nuối tiếc tích cực mang nhiều đau đớn.

Ấy là khi em hiểu ra rằng biển mênh mông cũng không thể ôm hết nỗi sầu em đang có, gió réo rắt cũng chẳng đủ để cuốn hết những băn khoăn hằn in trong tim. Ấy là khi em phải chấp nhận rằng tình cảm của chúng ta giờ như con thuyền lênh đênh trên biển, cả đời không tìm thấy bến bờ neo đậu. Ấy là khi em hiểu ra rằng sẽ chẳng ai có thể giúp nếu em không đứng ra cứu lấy bản thân mình.

Em lại cặm cụi viết tên mình trên cát, dấu yêu xa xôi hiện hình trong những nét chữ nguệch ngoạc run rẩy. Em bước đi, nước mắt rơi ngay khi tiếng sóng vỗ vào bờ cát tạo ra những âm thanh kinh hãi. Chẳng còn chút gì trên bờ cát thời gian, hôm nay và cả mai sau. Em ngước mắt nhìn trời, cố giấu thổn thức, nói bâng quơ vài câu, không nhớ là để nói với anh, hay nói với chính bản thân mình. Nếu một ngày tình cảm vuột trôi mất, hãy cứ để nó tìm về với biển.

  • Gửi từ email Dung Keil

 

CLICK nhận ngay quà Valentine ngọt ngào từ Blog Việt

 

 

Click để tham gia và cập nhật những thông tin mới nhất, cùng chia sẻ cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn muốn với những người cùng yêu thích Blog Việt nhé!

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top