Tìm lại tình yêu (Phần 1)
2012-06-07 16:07
Tác giả:
Tình yêu là những nấc thang của cảm xúc, có khi vui có khi buồn, có khi hạnh phúc cũng có khi khổ đau. Biển yêu thương ấy càng làm cho con người ta hiểu được giá trị đích thực của tình yêu để biết trân trọng những gì mình đã mất và giữ thật chắc thật chân thành những gì đang có ở hiện tại.
Linh Lan trở về nước đã được hai tháng. Dù cô đã về nước được một thời gian nhưng hầu như mọi người không biết đến sự có mặt của cô. Cô chỉ liên lạc với mấy người bạn thân. Cô muốn dành cho mình một khoảng thời gian sau những giông bão đã đến với cô. Cô muốn tìm cho mình một nơi để tìm thấy chính mình, tìm thấy tâm hồn mình đã ngủ quên đâu đó, cô muốn hít thở không khí bình yên… Chỉ vậy là đủ để làm cân bằng mọi thứ trong cô. Và biển chính là nơi cô muốn tìm đến nhất. Những ngày đi học xa cô đã rất nhớ biển, thèm ngửi mùi vị mặn chát của biển, thèm nô giỡn với những con sóng mát lành, thèm được bay lên như cánh hải âu. Cô nhờ Phù Dung- người bạn thân nhất của mình tìm cho một ngôi nhà nhỏ ven biển để ở đó một thời gian trước khi quay trở lại với cuộc sống bộn bề và mới mẻ kể từ khi cô về nước.
Linh Lan dạo bước trên bờ biển, ánh mắt cô nhìn ra phía xa xa - nơi những con sóng đang đuổi nhau rồi lặn theo ánh hoàng hôn. Một mình giữa biển, biển đẹp, biển bình yên như muốn ôm trọn người con gái nhỏ bé vào lòng. Ánh mắt xa xăm, tư lự của cô ngập đầy ánh hoàng hôn cuối buổi chiều tà. Dường như có một nỗi nhớ, nỗi buồn đã chôn vùi trong ký ức của cô đã từ lâu, và bây giờ khi một mình trước biển những cảm xúc mà cô đã cố kìm nén trong lòng bấy lâu lại trỗi dậy… Những bước chân lặng lẽ,cô đơn in hằn trên bãi cát dài, nó dài như nỗi nhớ và cả niềm đau trong trái tim bé nhỏ của người con gái kia…
Hai năm trước
Vừa bước chân vào cổng trường đại học, vì lý do gia đình Linh Lan phải theo gia đình sang nước ngoài. Cô quen và yêu cuộc sống sinh viên, nơi đó cánh cửa về một thế giới mới đang rộng mở với cô sau bao năm đèn sách. Niềm ấp ủ trở thành một nhà báo tương lai đi đến mọi miền của Tổ Quốc và ghi lại những gì mà cô thấy cứ thế lớn dần theo thời gian. Ước mơ ấy cho cô động lực để phấn đấu để thấy ý nghĩa của cuộc sống đang tươi mới từng ngày. Khi con người ta biết ước mơ, biết sống và biến ước mơ ấy thành sự thực thì mọi chông gai sẽ lùi lại phía sau con đường chênh vênh kia. Giờ phải xa không gian sống ấy, Linh Lan buồn vô cùng, cô xin bố mẹ ở lại, cô hứa sẽ tự lập sẽ rắn rỏi khi không có bố mẹ ở bên, nhưng bố mẹ cô chỉ có một mình cô và không muốn cô gặp khó khăn hay tủi thân những lúc không có bố mẹ. Nỗi lòng yêu thương và lo lắng của bố mẹ cô đều hiểu nên cô im lặng, buồn bã chia tay tất cả trong sự luyến tiếc để lên đường đến một bầu trời mới, không gian sống mới. Nơi ấy sẽ không còn lang thang trà đá vỉa hè, không còn được đứng giữa cánh đồng hoa hướng dương và thấy tâm hồn mình rộng lớn và xanh biếc như bầu trời xanh cao kia nữa. Bước chân đi mà lòng cô nặng trĩu khi nghĩ đến những thứ còn dang dở chưa biến thành sự thực thì đã vội hóa kỷ niệm mất rồi. Linh Lan đi cô để lại một bản tình ca dang dở với Hùng - người mà cô quen khi bước chân vào giảng đường. Anh học hơn cô hai khóa. Cô đi mang theo tình yêu vội hóa nỗi nhớ và lời chờ đợi từ Hùng và niềm mong mỏi trở về bên anh của cô. Gấp cuốn sách với bao vui buồn thuở sinh viên, Linh Lan ra đi với lời nguyện ước sớm trở lại.
Những ngày tháng trên đất khách, cô cảm thấy cô đơn và lạc lõng vô cùng khi bất đồng ngôn ngữ, khi phải học những điều cô không hứng thú. Những lần uể oải, căng thẳng cô lại đi dạo một mình và nhớ đến những kỷ niệm ngày xưa rồi tự mỉm cười. Có lẽ những ngày tháng ấy là liều thuốc bổ tâm hồn duy nhất giúp cô quên đi cuộc sống buồn chán nơi đây.
Đã lâu lắm rồi, hôm nay cô mới tình cờ bật nick yahoo cũ. Nick đó lâu lắm rồi cô không dùng đến, cũng bởi trong đó có tên một người mà cô đã trốn chạy rất lâu. Những dòng tin nhắn offline từ Huy
“Dạo này em khỏe chứ? Lâu lắm rồi anh không nhận được tin tức gì của em. Em thế nào, học hành tốt không? Từ ngày anh chuyển vào Nam anh mất tin tức với em, anh không có cách nào để liên lạc lại được với em. Anh mong em hồi lại tin nhắn của anh” .
Huy, một người anh rất thân với cô, anh chơi cùng nhóm với cô năm cô học cấp 3. Anh hơn tuổi cô, luôn nhường nhịn cô những lúc cô đành hanh, bắt nạt hay nhõng nhẽo với anh. Cô cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh anh. Ở bên anh cô có thể cười cả ngày. Cô vô tư, hồn nhiên coi anh như một người anh trai. Những ngày hai đứa còn học cùng trường, anh hay đèo cô trên chiếc xe đạp , có bài khó gì cô cũng nhờ anh giảng giải. Anh cốc vào đầu cô:
- Đầu em đúng là giống đầu gà thật đấy.
Cô nhăn nhó, hờn dỗi đanh đá:
- Vâng đầu em đầu gà. Nếu em là đầu cá heo chắc em còn giảng lại bài cho anh nghe ấy chứ.
- Thế rút cuộc lại em vẫn nhận mình là đầu con vật hả?
Cô tròn mắt nhìn anh rồi cười. Nụ cười trong veo lẫn trong ánh nắng hè khiến nó trở lên lung linh và trở đi trở lại trong tâm thức Huy. Anh thích chở cô trên chiếc xe đạp dưới trời mưa. Anh thích cùng cô lang thang những con phố vừa mới lên đèn, lang thang hiệu sách vỉa hè, ăn kem dưới trời mưa rồi chạy đi trong mưa. Anh yêu nụ cười dưới màn mưa mát lành của cô, anh yêu cái cách anh chưa kịp hỏi: “Em có hiểu không?” sau khi anh giảng bài một thôi một hồi thì cô đã ngủ gật trên cuốn sách, anh yêu ánh mắt biết cười của cô dù sau đó là cả một khoảng không của nối buồn mà cô đã cố giấu trong lòng. Những hình ảnh đẹp về cô trở thành miền ký ức sống với anh trong mỗi giấc mơ ngày xưa.
Một lần đến nhà Huy, Linh Lan đã không còn thấy Huy ở đó. Người ta bảo cậu ấy chuyển vào Nam với mẹ.
Giữa cơn mưa hạ tầm tã Linh Lan bước đi trong lặng thầm. Cô thấy hụt hẫng khi nghĩ đến ngày mai cô đi học mà không thấy anh chờ trước cổng, những buổi chiều cuối tuần không còn ai dẫn cô đi ăn kem, kể chuyện cười cho cô nghe… Cô giận anh không nói lời nào đã vội đi. Những xúc cảm xáo trộn trong cô, những giọt nước mắt lăn dài và câu hỏi không biết bao giờ cô mới lại được gặp anh, tính trẻ con và lòng tự ái khiến cô không muốn gặp lại anh- người đã bỏ lại cô khở lại.
Cô đọc những dòng tin nhắn tiếp
“Anh xin lối ngày đó đã không đến chào em, không nói với em lới nào đã vội đi. Anh vẫn nợ em một lời giải thích. Ngày ấy anh vào Nam gấp với mẹ vì mẹ bị ốm nặng. Anh đã trải qua cú sốc khi bố mẹ chia tay. Làm sao anh có thể nhìn bố anh vui vẻ với một người phụ nữ khác khi mẹ anh đang bị bệnh? Làm sao anh gọi người phụ nữ đã phá tan hạnh phúc gia đình anh là mẹ? Anh đã không chịu được cảm giác tổn thương đó, nên anh vào Nam khi có người họ hàng đồng ý cho anh đi cùng. Có lẽ những lời giải thích này với em giờ đã muộn, em đã rất giận anh khi anh không nói gì với em. Amh xin lỗi vì tất cả!”
Nước mắt cô nhòe đi. Bất chợt cô nhớ đến nụ cười ngày xưa của anh. Những kỷ niệm đó ùa về rồi vỡ ra theo những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô. Có lẽ anh đã rất đau khổ khi gia đình xảy ra chuyện như vậy, nhưng mỗi lần đi với cô anh đều cười thật tươi, làm cô thấy an lòng khi bên anh. Mọi chuyện về cô anh đều biết và chia sẻ với cô, còn cô, cô hiểu anh được bao nhiêu. Sau nụ cười kia anh đã phải trải qua nhưng cú sốc mà cô đâu biết. Cô lại trách lầm anh. Có những khi muốn người mình thương yêu được vui người ta đã cất giấu những cảm xúc đau đớn, vỡ vụn trong lòng cũng chỉ để luôn được nhìn thấy nụ cười nở trên môi của người kia và cảm thấy mọi thứ luôn bình yên trong giông bão. Cô đưa mắt đọc tiếp những dòng tin nhắn:
“Hôm nay là ngày khủng khiếp nhất trong cuộc đời anh. Mẹ đã ra đi sau những ngày vật lộn với căn bệnh quái ác. Thương mẹ nhưng anh chỉ biết nhìn mẹ trong đau đớn, giá mà nỗi đau kia anh chịu được thay mẹ . Anh đã phải tỏ ra mạnh mẽ và cứng cáp để mẹ được vui, nhưng mỗi đêm về anh lại muốn gào lên trong nỗi tuyệt vọng, làm sao anh có thể cứu được mẹ đây? Làm sao để níu mẹ từ tay thần chết?"
Những dòng tin nhắn Huy viết cho Linh Lan đã được một thời gian dài. Đã rất lâu anh không nhận được tin nhắn hồi âm từ cô nhưng như một thói quen mỗi khi vui , buồn, đau khổ hay gặp những bất trắc trong cuộc đời người đầu tiên anh nhớ và muốn chia sẻ nhất lại là cô. Anh viết những tin nhắn vào yahoo cho cô như viết nhật ký cho riêng mình mà anh quên rằng ngoài anh ra cô có thể đọc được nó. Đã có lúc anh muốn thời gian quay trở lại để anh được nhìn thấy nụ cười ngây thơ, mát lành xua đi hết muộn phiền trong anh của cô. Càng xa cô, thời gian càng xếp vào quá khứ dày hơn anh lại càng nhớ cô. Yêu là khi thời gian có dài, không gian có xa cũng chỉ như hạt bụi giữa biển lớn tình yêu mà người ta đã dành cho nhau. Càng xa càng yêu, càng chờ đời nỗi nhớ càng kéo dài và người ta biết không thể thiếu nhau khi tình yêu đã ngự trị trong mọi ngóc ngách của trái tim. Tình yêu trong đau khổ và đợi chờ lại càng mãnh liệt hơn hết .
Linh Lan càng khóc to hơn, có cái gì như nghẹn lại nơi cổ họng cô. Cô nấc lên trước màn hình khô khốc. Cô đã hiểu lầm anh, cô đã không bên anh dù ngay cả chỉ một lời động viên những lúc anh cần cô nhất. Anh đã luôn nhắc đến cô trong tiềm thức còn cô lại tự đẩy mình ra xa anh bằng những suy nghĩ ích kỷ.
Cô nhắn lại cho anh:
“Em xin lỗi vì đã trách anh không một lời mà đã đi. Em không biết những chuyện như vậy lại xảy ra với anh. Em xin được chia buồn với anh. Anh mãi là người anh trai tốt trong tâm trí em. Từ bây giờ em sẽ ở bên anh chia sẻ buồn vui với anh, được không anh? Linh Lan Lúc Lắc của anh. ^^”
Nhận được tin nhắn của em tôi vô cùng bất ngờ. Đã gần ba năm rồi giờ tôi mới nhận được tin nhắn từ em. Giá như em ở đây tôi sẽ chạy đến bên em nói hết những suy nghĩ và tình cảm mà tôi đã vùi lấp bấy lâu trong lòng nhưng giờ em lại ở quá xa tôi.
Thế đấy, Linh Lan và Huy lại trò chuyện như ngày xưa, cái thuở còn cắp sách tới trường với những trò nghịch ngợm “nhất quỷ nhì ma”. Ngày ngày những tin nhắn vẫn được gửi đi. Linh Lan như tìm lại được những ký ức ngày xưa khi cô hồn nhiên kể cho anh nghe những chuyện xảy ra ở nơi cô đang sống, nối nhớ đất Mẹ và khao khát ngày về bởi không nơi đâu bằng quê hương mình, không nơi đâu tìm được cảm giác thân thuộc như Việt Nam. Linh Lan và Huy nhắc lại những vui buồn ngày xưa – nơi ấy như dòng suối mát lành cho những tâm hồn xa xứ hay cô đơn, nhọc nhằn giữa biển đời. Cô kể cho anh nghe về người con trai mà cô đã yêu khi bước chân vào đại học. Cô kể nhiều về Hùng cho Huy nghe. Cô vẫn hồn nhiên như thuở nào, đem mọi vui buồn nói anh nghe. Những lần giận dỗi Hùng cô cũng nói với anh. Nụ cười hạnh phúc hay giọt nước mắt của tình yêu và cuộc sống anh đều cảm nhận mỗi ngày từ cô. Dù cô ở rất xa nhưng anh lại luôn thấy sự hiện diện của cô ngay bên cạnh anh, ngay trên ngực trái anh .
“Đã có khi tôi muốn nói với em về tình cảm của tôi, nhưng nhìn em hạnh phúc khi kể cho tôi nghe về người con trai em yêu tôi lại thấy tim mình nhói đau. Tôi yêu em nhưng không muốn làm em khó xử, không muốn em vì tôi mà phải suy nghĩ nhiều, tôi không muốn nụ cười rạng ngời và ánh mắt luôn cười kia của em biến mất khi nghĩ đến tôi. Nhìn em hạnh phúc tôi cũng thấy ấm áp trong lòng. Hàng ngày nhìn thấy em qua webcam tôi cũng thấy vui rồi. Em đã ở rất xa tôi, nếu định mệnh là thế thì tôi sẽ chỉ muốn giữ hình em trong trái tim, đó sẽ là ngọn lửa sưởi ấm trái tim lạnh giá của tôi. Yêu không có nghĩa là có được người mình yêu, nhìn thấy người con gái mình yêu luôn cười thật tươi dù không bên tôi đó cũng là tình yêu với tôi rồi”.
- Anh này!
- Sao em?
- Hè này em về Việt Nam.
- Thật à? Huy vỡ òa trong niềm vui khi nghĩ sẽ được gặp lại người con gái nhỏ bé của mình.
- Anh phải dẫn em đi tìm những kỷ niệm ngày xưa đấy!
- Tất nhiên rồi!
“Nói về nước đáng lẽ em phải vui chứ, em đã rất mong ngày trở về mà, hơn nữa em còn mong gặp lại người con trai mà em yêu” - Huy nghĩ vậy, nhưng dường như có nỗi buồn nơi đáy mắt cô.
- Em không vui khi về à?
- Có chứ. Nhưng anh này…
- Sao em?
- Em không muốn gặp Hùng?
- Sao vậy em?
- Anh ấy đã phản bội em. Anh ấy đã yêu người con gái khác.
Những giọt nước mắt em rơi, tôi không biết mình nên buồn hay vui nữa đây. Nhin em khóc mà sao tôi thấy tâm trạng mình nặng nề đến thế.
- Em cứ về đi,còn có anh ra đón em mà.
Em cười trong nước mắt mà tôi thấy nhói đau trong lòng.
Mùa hè cũng đến, tôi mong ngày em về biết bao. Tôi sẽ cùng em vẽ lại những kỷ niệm ngày xưa. Tôi hồi hộp đợi ngày đón em ở sân bay, ôm em vào lòng sau bao thời gian xa cách và thương nhớ. Em sẽ không bao giờ biết tình tôi nhưng nhìn thấy em cũng khiến tôi hạnh phúc rồi.
Anh và cô lại lang thang những con phố tấp nập xe cộ và ánh đèn, lang thang những quán cà phê. Anh chở cô trên chiếc xe đạp đi dưới mưa như ngày nào. Cô dựa đầu vào lưng anh ngủ ngon lành dưới ánh nắng vàng hanh. Anh mim cười nhìn cô say sưa . Thời gian giá mà dừng lại hay trôi thật chậm thôi để những phút giây này mãi là hiện tại, mãi ở nơi đây cùng cô và anh. Anh âm thầm tạo những kỷ niệm cho riêng cô. Tình cảm nguyên sơ thuở học trò vẫn còn nguyên trong trái tim anh. Qua thời gian nó lớn hơn, nồng nhiệt hơn bao giờ hết.
Nắng vàng rực góc sân trường, bên cạnh Linh Lan là một bó hoa lan chuông với những bông hoa trắng muốt nhỏ xinh.
- Em có biết truyền thuyết về loài hoa này không?
Lan lắc đầu. Huy bắt đầu kể cô nghe.
“Thời xa xưa có một chàng Gù bất hạnh, sống đơn độc, không biết cha mẹ mình là ai, anh em thân thuộc cũng không có, chẳng ai coi chàng là bạn. Ðối với tình yêu, chàng chỉ biết qua sách vở. Chàng Gù còn tin rằng dù là hơi thở nhẹ hay sức nóng của lửa cũng không thể làm lay chuyển được con tim đau đớn đang đập loạn lên của chàng. Ai có thể đem lòng yêu một con người như vậy, một khi trên đời này còn có biết bao chàng trai tuấn tú và khôn ngoan khác? Vả lại, làm sao chàng có thể yêu được một người khác giới khi chàng mang trái tim như vậy trong lồng ngực? Không, trái tim chàng chỉ biết căm ghét, đố kỵ; đôi môi chàng chỉ quen mấp máy một số từ thô thiển; cặp mắt ti hí của chàng không nhìn rõ được, dù là một tia nắng dịu dàng hay một ánh trăng mỏng mảnh; đôi mắt ấy lúc nào cũng chỉ nhìn xuống và chỉ thấy toàn những thứ thối tha, nhơ nhuốc; cái mũi nhọn hoắt của chàng không thể phân biệt được những điều kỳ diệu trong hương thơm của các loài hoa, mà chỉ biết đánh hơi được mùi hôi thối của xác súc vật và lá cây rữa nát. Chàng bị người đời xem thường và xa lánh. Thế rồi một hôm, thật tình cờ, chàng nhìn thấy công chúa Rôda đang dạo chơi trên công viên.
Mọi người dừng lại, ngả mũ chào nàng, chỉ có chàng là cứ lóng nga lóng ngóng, cặp mắt hấp háy, không sao hiểu được trên đời này lại có thể có một người đẹp nhường kia. Cặp má hồng, đôi mắt nâu, đôi môi đỏ thắm cùng với tấm thân tròn lẳn tràn đầy sức sống của nàng, khiến những ai được gặp nàng cũng đều cảm thấy lòng thanh thản, nhẹ nhõm. Nhiều cụ già đã vượt qua những chặng đường xa lắc, lắm chông gai để mong được gặp nàng, dù chỉ là một lần, và lúc ra về thấy đời như trẻ lại.
Rôda đáp lại sự ngưỡng mộ của mọi người bằng một nụ cười thật cởi mở và chân tình. Chỉ có một người không cất tiếng chào nàng, không ngả mũ, đó là chàng Gù gầy gò, xấu xí đứng bên vệ đường nheo mắt nhìn công chúa đang nhẹ nhàng bước. Ðối với Rôda, đấy là cả một sự lạ và rất khác thường. Nàng bèn dừng lại và nhìn sâu và cặp mắt không mấy thiện chí của chàng Gù. Con người khốn khó này sao cô đơn và đáng thương lắm vậy! Rôda cảm thấy thương chàng vô hạn, và đã ban tặng cho chàng nụ cười ấm áp nhất của mình. Chỉ sau khoảnh khắc ấy thôi, cuộc đời chàng Gù bỗng thay đổi hẳn!
Chàng Gù bối rối, không thể hiểu được vì sao cặp mắt nhìn cũng như đôi tai nghe của chàng lại thay đổi như vậy, và sao bỗng nhiên giờ đây chàng lại biết yêu vẻ đẹp của thế giới quanh chàng “Biết hỏi ai bây giờ” – Chàng tự hỏi.
- Hãy hỏi ta đây này! – trái tim đáp.
- Ôi, trái tim của ta, mi chỉ là kẻ bất hạnh, lúc nào cũng u tối như màn đêm vậy, mi có thể giải đáp được gì cho ta, chàng Gù cằn nhằn.
- Ta đang cảm thấy đời thật là vui, bởi lẽ lúc này, ta mới hiểu cái gì đã khiến hoa phải nở, giục giã chim phải hót; ta hiểu rằng cái gì đã mở cặp mắt và tai nghe của chàng! – Trái tim điềm tĩnh nói.
- Vậy là cái gì? Hãy nói ta nghe, chàng Gù dò hỏi.
- Cái đó là tình yêu. Tình yêu vừa dịu dàng vừa khắc nghiệt, vừa êm đềm vừa sóng gió, vừa ấm áp vừa dữ dội! Chính vì chàng đang yêu! Chàng đã yêu công chúa Rôda!
- Yêu công chúa Rôda ? – Chàng Gù sợ hãi – Ta mà dám cả gan phải lòng công chúa Rôda!
- Ai có thể ngăn cấm chàng yêu công chúa Rôda được? – Trái tim tranh cãi với chàng – Sáng sáng, chàng hãy đến đây, như mọi người, chàng hãy chào nàng đi.
Chàng Gù nghe lời khuyên của trái tim chàng. Ngày lại ngày, chàng đến gặp Rôda, khi nàng đến gần, chàng cúi đầu xuống chào vẻ lịch thiệp. Nàng đi rồi, gương mặt chàng như được ve vuốt bởi một hơi thở nhẹ.
Cơn bão đã bất thần ập đến thật. ấy là vào một buổi sáng, khi chàng tới công viên để được ngắm công chúa, để được hưởng không khí trong lành; chàng đã thấy thành phố được trang hoàng lộng lẫy, phố xá đông nghẹt những người.
Người qua đường đáp:
- Chàng từ đâu đến mà không biết hôm nay là ngày công chúa của chúng tôi sẽ đi lấy chồng?
- Công chúa ? Công chúa nào? – Chàng Gù lúng túng lắp bắp.
- Chẳng nhẽ chàng không biết thành phố chúng tôi chỉ có một công chúa, đó là nàng Rôda sao?
Chàng Gù khuỵu ngay xuống đống đá lạnh lẽo, nhưng rồi chàng vụt đứng dậy, bởi vì chàng có cảm giác như vừa bị ngã vào một bếp lửa đang cháy hừng hực. Như kẻ bị bỏng lửa, chàng chạy như bay về phía công viên, nơi mà ngày nào chàng cũng được gặp Rôda.
- Rôda của ta! Rôda của ta!
Chàng vừa hét to vừa cảm thấy trái tim mình đang bốc lên một ngọn lửa hừng hực và những giọt nước mắt chảy thành suối trên hai gò má chàng cũng không thể dập tắt nổi.
Dân chúng hoan hỉ đón chào Công Chúa và Hoàng Tử xứ lạ; cặp trai tài gái sắc ấy đang ban phát cho đám thần dân của họ những nụ cười ấm áp. Say sưa với hạnh phúc, họ đâu có ngạc nhiên khi thấy một chàng Gù lách qua đám đông tới quỳ mọp dưới chân công chúa Rôda, miệng lảm nhảm cầu xin :
- Rôda ơi, em là của ta cơ mà! Hãy tống cổ kẻ lạ mặt này đi và hãy theo ta!
- Thằng điên! Dân chúng hét to – Mi không biết thế nào là liêm sỉ khi xuất hiện trước mặt nàng công chúa Rôda trong bộ quần áo rách rưới thế kia ?
- Ta đã tìm được người ta yêu.
- Tốt nhất là nên cầu hôn cái chổi ấy!
Ðám đông giận dữ đứng che lấp hẳn chàng Gù. Dù có răn đe, dù có nhạo báng cũng không làm chàng tỉnh lại được.
Ngọn lửa tình yêu đã khiến chàng dần trở nên mù quáng, mất hết lý trí. Chàng rút con dao găm từ trong vạt áo ra và đâm thẳng vào trái tim công chúa.
Mọi người cúi gằm mặt xuống, vẻ đau buồn. Khi ngước mắt lên, ai nấy đều ngạc nhiên trước một tiếng kêu sửng sốt. Từ mảnh đất thấm đầy máu, mọc lên một bông hoa thanh cao có những cái cánh nhỏ màu đỏ lửa toả hương thơm. Nhưng nếu ai cố tình chạm vào nó thì sẽ bị những cái gai sắc như mũi dao đâm vào tay đau nhói.
- Ðây là Rôda của chúng ta, – Dân chúng bàn tán – ngay cả sau khi đã chết rồi, nàng vẫn gửi lại cho chúng ta niềm vui sáng láng.
Theo luật pháp xứ này, hung thủ giết người tình của mình chỉ vì ghen tuông sẽ bị loại trừ ra khỏi cộng đồng, do vậy chàng Gù phải lưu đày lên một vùng núi hẻo lánh, kéo theo sau là những cơn mưa đá và những lời nguyền rủa.
Từ đó không ai thấy chàng Gù nữa. Mãi đến mùa Xuân năm sau, Maia, cô gái chăn cừu nhỏ nhắn trong lúc đi tìm chú dê con bị lạc bầy, đã phát hiện dưới chân núi một trái tim bị nứt nẻ.
Cô gái bỗng nhớ tới chàng Gù bất hạnh đã chết vì tình yêu điên dại, nàng bèn cúi xuống trước trái tim tan vỡ và khóc nức nở, vì nàng cũng là kẻ đơn độc, không được yêu.
Thật là kỳ lạ, những giọt nước mắt của Maia cứ thấm sâu vào tảng đá, và ngay trên chỗ đó mọc lên hai bông hoa, một bông có những cái cánh nho nhỏ màu hồng quấn quanh thân cành giống như những trái tim nhỏ xíu bị nứt nẻ; còn bông kia thì nở ra những cái chuông nhỏ màu trắng treo lủng lẳng trên cành hệt như những giọt nước mắt trong suốt.”
- Em có biết ý nghĩa của loài hoa này không?
- Là giọt nước mắt?
- Chính là tìm lại tình yêu.
Huy cầm tay cô và nói:
- Hãy cho anh cơ hội để em có thể dựa vào bờ vai của anh!
- Truyện ngắn của Cua Đá
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.