Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tiếng vọng miền xa

2014-02-09 01:00

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Truyện Online - Sáng đầu tuần đẹp trời, nó dọn phòng và bất ngờ mở ngăn tủ ấy, ngay lập tức, một vùng ký ức sáng lòa, lấp lánh, tuổi thơ vỡ òa trước mặt. Nó nâng niu chiếc vòng bằng đồng và hai cái súng cao su trên tay. Kể từ cái ngày đặt chân lên đất thủ đô, nó đã bỏ xa chuyến tàu tốc hành ấy khi tàu quay đầu máy, trở về chuyên chở những chuyến tuổi thơ của những người đi sau.


***
Con bé đứng im re trước đám bạn lố nhố. Đập vào mắt nó là hình ảnh một thằng con trai với bộ quần áo bẩn cáu màu đất đỏ đặc trưng. Hắn ngồi trên ghế, hai chân gác ngang, chắn ngay cửa ra vào. Đứa mô đi qua cũng phải luồn phía dưới chứ không được bước qua chân hắn. Trái lệnh, hắn cho ăn đấm. Tất tần tật lũ con trai đều tuân răm rắp. Con gái bỏ đi nhảy dây. Con bé đứng đó, mắt ngó hắn lưng lẻo.

-    Đi học nhớ tránh xa thằng Long nghe. Không là hắn đánh đó.

Chị dặn nó ngày đầu nó học lớp Một. Nhà thằng Long sát rào tay trái nhà nó. Nó chơi thân với Huế, em gái Long. Năm nay Huế cũng học lớp Một. Long học cùng chị nó, bị đúp.

-    Thằng nớ vừa học dốt vừa ba trợn. Suốt ngày đánh nhau.

Nó nhìn tận mặt, đúng thằng Long to con và hét ra lửa, nhưng không đáng sợ như lời chị đe.

-    Ê, vô đi! - Thằng Long nói rồi bỏ chân xuống.

Nó ngoảnh ra sau, không có ai. Rõ ràng, hắn vừa hất hàm với nó. Nó ôm chặt cứng cái cặp trước bụng, rụt rè đi vô. Lúc quay ra, thằng gác cửa đã biến mất.

-    Huế ơi, đổi len lấy dây chun không? - Nó rỉ tai con Huế lúc tan học.

Thằng Long bước song song. Giờ thì nó không sợ hắn nữa. Chắc hắn không nỡ đánh con gái. Với lại, nó là bạn con Huế mà. Nó nghĩ thầm trong lúc liếc trộm thằng Long.

-    Không, tau có nhiều chun rồi. Cho mi nè. - Con Huế đưa cho nó chiếc vòng đồng, uốn méo mó.

-    Trưa nay đi bắn chim không? - Long hỏi nó.

-    Tau không có ná. - Nó không gọi Long bằng anh bao giờ. Con Huế cũng chỉ gọi Long bằng tên.

-    Tau mần cho. Đi hi?

-    Ừ, trưa huýt sáo kêu tau. - Nó gật đầu.

Buổi trưa, chị nó đem khoe con bướm sặc sỡ chị bắt sau vườn, lấy đá chẹt bụng, phơi khô, rồi ép vô sách. Nó thấy trò đó ác ác. Nhưng mà bướm đẹp thật. Nó cũng muốn có con bướm để khoe con Huế. Lúc ngủ, nó nằm cạnh chị, hai mắt ti hí. Chừng cả nhà yên ắng, nó lén dậy, quăng hai chiếc dép qua cửa sổ rồi lẻn ra vườn. Kia, một con bướm sặc sỡ hai cánh có hai chấm xanh rất nổi bật. Nó lò dò, lò dò tiến tới, cái mũ trong tay sẵn sàng biến thành cái vợt.

-    Trưa không ngủ ra đây chi?

Giật thót mình, tiếng ba nó. Nó luống cuống nhặt hòn đất dưới chân ném vào đàn gà nhà ai đang ăn gần đó.

-    Dạ, con đuổi gà. Hui xì, hui xì xì… - Môi nó cong lên ngoa nguẩy. Thế là thoát.

-    Răng hôm qua tau gọi mãi mi không ơi? - Thằng Long hỏi ngay khi nó vừa ló đầu ra khỏi cổng.

-    Tau ngủ quên.” Nó nói dối.

-    Ừ, cho nè. - Hắn dúi vào tay nó cuộn len màu đỏ to bằng quả quýt. Nó sướng rơn. Nó thích đan len giống mẹ lắm. Mẹ đã dạy cho nó đan và nó tập đan khăn. Con gái ở quê như nó, đứa mô cũng tập tành đan len.

-    Út ơi, mai kêu tau đi học với. - Con Huế dặn nó. Bỗng Huế ngó chằm chằm cuộn len trên tay nó.

-    Mi ăn trộm len của tau à?

-    Không có. - Nó nói và liếc qua thằng Long. Thằng này tỉnh bơ.

-    Không đúng, mi là đồ ăn trộm. - Con Huế ngoa ngoắt.

Cả buổi học hôm đó, con Huế không nói chuyện với nó. Nó không nói chuyện với thằng Long.

Lúc tan học.

-    Ê, mi đừng méc con Huế tau lấy len của nó hỉ. -  Long nói và đưa nó cái súng cao su.

-    Ừ.

-    Mai qua kêu anh em tau đi học nghe.

-    Ừ. - Nó gật gật.
tiếng vọng miền xa, kỉ niệm

Nhà Long nghèo lắm. Mẹ hắn lấy hai đời chồng. Chồng trước bỏ đi khi mẹ hắn vừa sinh anh hắn. Người chồng sau là ba thằng Long và con Huế. Đẻ con Huế xong, ông cũng bỏ mẹ hắn, vô Huế lấy vợ khác rồi sống luôn trong nớ. Thi thoảng, gửi tiền hay quần áo đẹp về cho anh em thằng Long. Mỗi lần nó qua kêu hai đứa đi học, đều gặp lúc ba mẹ con ăn trưa, anh lớn Long đi mần xa chưa về. Hôm thì nhà con Huế ăn cơm độn sắn tươi. Hôm thì ăn bột dáo tưới mắm ớt, thứ bột làm từ củ sắn. Nó gặp mấy lần, về méc mẹ nó:

-    Mẹ nờ, nhà con Huế ăn cực lắm mà hắn ăn nhiều lắm. Có hôm hắn ăn hết ba chén đầy.

Mẹ nó cười:

-    Hắn ăn rứa hắn mới khỏe, ai ăn như chị em bay.

Tết đến, mẹ nó mua quần áo đẹp cho chị em nó. Chiều ba mươi, nó tắm nước lá thơm mẹ nấu rồi mặc quần áo mới qua khoe con Huế. Vừa ngó thấy nó, con Huế mở to đôi mắt chứa đầy khát khao, thèm muốn. Nó bỗng nhìn con Huế đờ đẫn. Con bạn nó đang diện cái áo phông đỏ chói, cổ có thêu đăng ten, riềm xung quanh, cái quần bò xanh, trông rất oách. Thằng Long cũng không kém. Hắn mặc nguyên bộ bò trắng sang trọng và sạch sẽ.

-    Áo quần mẹ mi mua cho mi à? - Con Huế hỏi.

-    Ừ. - Nó trả lời đầy kiêu hãnh trong khi con Huế chăm chú vào bộ quần áo chấm bi xanh của nó. Nếu không có đồ mới của con Huế, nó cũng thấy quần áo nó là đẹp nhất rồi. Nhưng giờ, rõ ràng nó thua xa. Đứng cạnh con Huế, nó cứ như con người hầu đứng bên nàng công chúa hay mấy cô văn công xinh đẹp.

-    Mẹ mi mua quần áo cho mi à?

-    Không, của ba tau gửi về cho anh em tau.

Bữa đó, nó lại về thủ thỉ với mẹ.

-    Mẹ, mẹ. Nhà con Huế nghèo rứa mà ba hắn gửi quần áo mới cho hắn đẹp lắm.

-    Thì ba hắn không nuôi hắn nên phải thương anh em hắn chớ.

Hết lớp Một, anh em thằng Long cùng nó chuyển đến trường cấp một của xã bên cạnh, đi học xa hơn. Nhưng nó vẫn đi bộ với hai đứa. Vẫn chờ anh em con Huế và bụng dạ trẻ thơ có chút ngậm ngùi trước những bữa cơm đạm bạc của mẹ con hắn. Mỗi mùa hè, ba đứa có thêm trò thả diều ven đê, múc nước đổ vào hang dế, lấy nhựa mít quấn vào que bắt ve sầu.

Thằng Long học hết lớp Bốn thì ba hắn về đưa hắn đi. Mẹ nó bảo, ba hắn lấy vợ hai, không có con trai nên nuôi hắn. Hôm đi, thằng Long đưa cho nó cái súng cao su và con chào mào, nói là nuôi khi mô lớn, hắn về hắn lấy. Cái súng cao su nó giữ nhưng không bao giờ đi bắn chim nữa. Con chào mào sau một tuần thì chết vì quá non nớt. Nó khóc sướt mướt, ra vườn, hè sức đào một cái hố to bằng cái tô, sâu đến gối, hái lá cây lót xuống đất, đặt con chim nằm xuống, lấy lá cây đắp lên, rồi khỏa đất thành nấm mồ tí hon. Nó lấy trộm que nhang của nhà, nhặt vài mảnh sành, bắt chuồn chuồn, châu chấu, đặt lên mộ, cúng con chim. Được ít lâu thì nó quên bẵng nấm mồ.

Một chiều, nó đi học về, nghe tiếng khóc tu tu bên nhà thằng Long. Mẹ nó bảo: “Thằng Long chết rồi. Nó chạy qua đường bị ô tô đâm.” Nó không nói được câu nào. Tối đó, nó kêu đau bụng và bỏ cơm. Mẹ nó xoa dầu khắp rốn. Nó nằm im bên mẹ, quay mặt vào tường. Đêm, tỉnh giấc, chiếc gối nó ướt đầm. Nghĩ tới thằng Long, nước mắt nó lại chảy. Sáng ra, đi học, nó lại vui vẻ với tụi bạn. Không ai biết cái chết của thằng Long. Hay người ta biết mà không nói ra, nó cũng không rõ.

Lớp Năm, con Huế bỏ học. Nó thì giã biệt quê hương. Nó nghe nói con Huế sau này vô Nam rồi lấy chồng từ lúc mười tám, sinh con luôn trong nớ. Hai đứa bặt tin nhau từ đó.

***
Sáng đầu tuần đẹp trời, nó dọn phòng và bất ngờ mở ngăn tủ ấy, ngay lập tức, một vùng ký ức sáng lòa, lấp lánh, tuổi thơ vỡ òa trước mặt. Nó nâng niu chiếc vòng bằng đồng và hai cái súng cao su trên tay. Kể từ cái ngày đặt chân lên đất thủ đô, nó đã bỏ xa chuyến tàu tốc hành ấy khi tàu quay đầu máy, trở về chuyên chở những chuyến tuổi thơ của những người đi sau.

•    Gửi từ Phan Nhân




Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

back to top