Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thứ tha

2012-11-26 15:15

Tác giả:


Lời tác giả: Cuộc đời vốn lắm nghiệt ngã và con người luôn phải đương đầu với chúng. Có những thứ hạnh phúc tưởng chừng vô cùng giản đơn nhưng với ai đó thì nó thực xa sỉ. Sống trong đời mà thấy trái tim lạnh lẽo và cô đơn, thấy cuộc sống vô nghĩa, sống mà như không sống. Câu chuyện của tôi là câu chuyện của một trái tim bị tổn thương vì tình thương, xin gửi nỗi lòng của cô gái ấy đến trái tim các bạn, nơi sâu thẳm của tâm hồn. Và đôi lúc trong cuộc sống này chúng ta phải sống chậm lại suy nghĩ nhiều hơn để rồi những chân lí sẽ sưởi ấm trái tim chúng ta…

Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng mùa đông, khi những cơn gió lạnh thấu xương làm lòng người tê tái Hoa Tư cùng Khánh Tường đến trường trên con đường quen thuộc nhưng hôm nay sao lòng Tư xốn xang thế này… Câu chuyện ngày ấy vẫn ám ảnh nỗi lòng cô gái bé nhỏ. Có những điều dù chỉ là hồi ức nhưng với Tư mọi thứ vẫn cứ như là hôm qua. Tuổi thơ bất hạnh khiến Tư không sao hồn nhiên như các bạn cùng lứa, vẻ bề ngoài lạnh lùng, trầm tư, ít nói biến  cô thành một người cô độc. Chỉ duy nhất Khánh Tường chịu lắng nghe cô nói, luôn bên cô khi buồn, khi những kí ức ùa làm cô đau đớn.

Ngày bé, Hoa Tư là một cô bé hạnh phúc, có ba mẹ yêu thương, chiều chuộng, là một cô tiểu thư nhỏ giữa thời hiên đại đủ đầy mọi thứ. Mẹ Tư thường đi công tác xa nên Tư thường ở nhà với ba. Tư được ba nâng niu như báu vật, hai ba con thân nhau như bạn thân vậy. Những ngày đầu vào lớp một, Tư khóc đến đỏ hoe cả mắt, đứng nép mình sau lưng ba mà không dám vào lớp. Ba Tư khẽ lau khô những giọt nước mắt trên khuôn mặt búp sen đầy thơ ngây và đáng yêu của Tư rồi ôm Tư vào lòng  động viên, an ủi…

-Công chúa nhỏ của ba à!Con đừng khóc, đỏ hoe cả mắt rồi, con biết không, con không cô đơn ở đây đâu... Tất cả họ đã là bạn của con rồi đấy, trong muôn vàn con người trong cuộc sống mỗi một người con được gặp gỡ là có duyên, được làm bạn điều là sự an bài của tạo hóa, có càng nhiều bạn con sẽ càng hạnh phúc. Có lẽ những điều ba nói con không thể hiểu hết nhưng con phải nhớ rằng tất cả mọi người ở đây đều sẵng sàng chào đón con”.

Câu nói ấy làm khoảng trời trước mắt Tư tràn đầy ánh sáng và niềm vui, khiến Tư say sưa nhìn mà không khóc nữa. Cô chạy vội hòa vào đám bạn trong lớp. Nhưng những ngày tháng hạnh phúc kéo dài không được lâu thì bảo tố đã kéo đến gia đình nhỏ của Tư...

Khánh Tường vỗ nhẹ vai Tư:

-Tư lại buồn về những kí ức ngày ấy à!

Đôi mắt cô chứa một màu đen u ám. Khánh Tường khẽ lay người cô. Cô nhắm mắt không trả lời, cô nhớ về một miền kí ức xa lắm, ở nơi ấy cô chỉ toàn nhìn thấy đau khổ và cay đắng. Những giọt nước lăn dài trên má là nước mưa hay nước mắt. Trời mưa thật rồi, mưa to lắm, nó đang gào thét dữ dội như nỗi lòng của cô. Khánh Tường nắm chặt tay cô chạy thật nhanh dưới mưa… nhanh lên Tư à! Mưa to quá, lạ thật mùa đông mà mưa to thế!”. Mắt Tư vẫn nhắm khít, không nói gì, suy nghĩ miên man, kí ức thoát chốc đưa cô về quá khứ  tám năm về trước. Cô mở mắt và cô nhìn thấy ba ở ngay phía trước. Đôi mắt Tư long lanh chạy nhanh về phía ba, xà vào lòng trong đầm đìa nước mắt:

-Ba! Là ba thật rồi ba ơi! con nhớ ba lắm thời gian qua không ngày nào con được vui vẻ…

Ba Tư xoa đầu cô, đôi mắt rưng rưng, thương cho đứa con gái yêu đang chịu khổ từng ngày

-Công chúa của ba con đừng khóc nữa, nhìn con đau khổ thế này làm lòng ba cũng đau lắm. Con sinh ra không phải để gánh chịu đau khổ và những sai lầm của ba mẹ. Ba xin con, con gái yêu quý của ba, con đừng tự dày vò mình nữa được không!

Trái tim Tư loạn nhịp không biết vì điều gì ,cô chỉ biết giây phút này trái tim cô đã ấm áp hơn một chút

-Ba à! Con không biết mình phải làm thế nào mới phải nhưng con không thể nào tha thứ cho sai lầm của mẹ…

Đó là câu chuyện xảy ra vào một ngày đông ,vẫn cái khí trời se se lạnh ấy. Đúng vào kỉ niệm mười năm ngày cưới của ba mẹ Tư. Ba cô ra ngoài chuẩn bị mọi thứ để làm mẹ cô bất ngờ. Bất giác ông phát hiện vợ mình đang thân mật với một người đàn ông lạ trong dòng người đông đúc trên phố. Người ba Tư cứng đơ,trái tim như ngừng đập khi ấy. Ông không thể nào ngờ được một chuyện khủng khiếp sắp ập vào đời mình ngay sau đó. Một chiếc xe hàng lạc thắng lao thẳng về phía ông, người ông va vào kính xe bị hất lên cao như thể không trọng lượng rồi ngã xuống mặt xi măng đầu đập mạnh , máu chảy lênh láng cả một góc đường. Trong giây phút cuối đời người đàn ông ấy vẫn nắm chặt sợi dây chiều màu bạc, mặt làm bằng đá quý, hình trái tim, khắc lên ba chữ I LOVE WIFE(anh yêu vợ). Miệng vẫn lầm bầm kêu tên con gái yêu “Hoa Tư”. Và rồi đôi mắt ông nhắm lại mà không bao giờ mở ra được nữa, ông đã ra đi mãi mãi. Về sau trong một lần tình cờ Tư đã  được một người quen kể cho cô nghe câu chuyện ngày ấy và nguyên nhân tai sao ba cô ra đi .Từ hôm ấy cô không bao giời nói chuyện với mẹ nữa.

 thứ tha

Mọi thứ trước mắt Tư nhòa đi, ba Tư nắm chặt tay cô, miệng lầm bầm điều gì không rõ, hình như ông muốn nói với Tư điều gì đó. Phút chốc ông tan biến trong không khí để lại trong cô niềm đau đớn khôn nguôi,Tư vẫn gọi như điên cuồng…

- Ba! Ba! Đưng rời bỏ con! Con xin ba! Con xin ba…

Khánh Tường lay lay người cô:

- Tư không sao chứ!,Người Tư lạnh quá !

Từ từ thì cô cũng tỉnh dậy và trở về với hiện thực,dưới mái hiên của một căn nhà đã tối om không một bóng người.

-Tư không sao

-Khánh Tường nhìn Tư với vẻ triều mến và nói “hay Tư ngồi đây để mình sang đường mua cho bạn ly trà nóng ,uống vào sẽ đỡ lạnh hơn”…

Tư vẫn đôi mắt lanh lùng “Trời mưa to lăm! Bạn sẽ bị ướt đấy”

Khánh Tường vẫn ma mãnh:

-Không sao đâu mình sẽ chạy thật nhanh,bạn cứ ngồi đây cho khỏi ướt”

Bỗng Tư kêu to “đừng đi” - lòng Tư bồn chồn cô linh cảm một điều gì đó không may sắp diễn ra.

Mải nhìn về phía Tư Khánh Tường không để ý đèn xanh, cậu cứ chạy cứ chạy và rồi cậu đã bước vào một nơi xa lắm. Vẫn là một chiếc xe hàng lao vào cậu nhanh như chớp. Cậu ngã xuống đường, nước mưa tạt dữ dội vào mặt.Tư lao nhanh đến bên cậu, đỡ cậu lên, nước mắt tuôn dài đau đớn. Cô nức nở như sắp ngất đi, hôm nay đúng vào kỉ niệm tám năm ngày ba cô mất.

Khánh Tường nắm chặt tay cô, gắng sức lực cuối cùng lấy ra trong túi áo một con ngôi sao may mắn không biết cậu đã chuẩn bị khi nào, dù hơi thở yếu ớt Tường vẫn cố gắng nói với Tư những lời cuối cùng “Tư à!Ngày nào Tường cũng xếp cho Tư một ngôi sao may mắn, Tường luôn mang theo nó bên mình,Tường hi vọng may mắn của Tường sẽ được truyền vào nhưng ngôi sao này để Tư được may mắn, được hạnh phúc một chút, đời Tư đã quá đau khổ rồi. Bây giờ  thì Tường không thực hiện được đều này nữa rồi.Tư ...Tư phải hạnh phúc… Tim cô đập mạnh, hơi thở gấp gáp, lòng cô đang vỡ, cô đau lắm lắm. Người bạn duy nhất, người thân nhất lúc này sắp rời xa cô. Cô sợ lắm, thực sự sợ lắm, cô phải sống thế nào đây nếu Tường rời xa cô. Cô khóc to hơn nước mắt nhiều hơn cả nước mưa:

-Tường đừng nói nữa,Tường không được chết. Tường phải sống Tường nhất định phải sống để xếp sao may mắn cho Tư - Cô nói như mếu, tiếng khóc to hơn cả tiếng sấm chớp”- Tư sợ lắm Tường đừng bỏ Tư, hơi thở của Tường yếu dần yếu dần.

“Công chúa nhỏ của ba! Con đừng khóc, đừng buồn, con vẫn chưa mất tất cả đâu”.

Câu nói ấy khiến tim cô đau nhói, nó đập nhanh dữ dội như thể muốn văng ra khỏi lòng ngực, người cô thừ ra. Mọi chuyện là thực hay mơ cô chẳng rõ. Thế rồi, như một phép màu, Khánh Tường đã cử động. Cô xiết chặt tay Khánh Tường rồi nhìn cậu như niềm vui sướng khi vừa tìm lại mạng sống của chính mình tưởng chừng đã đánh mất. Cô cười một nụ cười của kẻ vừa giành giật mạng sống với tử thần, những giọt nước mắt ứ ở khóe my cũng tràn ra vì sung sướng.

Khánh Tường được đưa vào bệnh viện trong tình trạng mất máu quá nhiều và bị tổn thương não. Có lẽ khat khao được sống đã giúp cậu giành lai quyền sống từ tay tử thần. Tuy nhiên cuộc sống vẫn thích triêu ngươi con người, cố gắng hết sức các bác sĩ cũng chỉ giữ được hơi thở cho cậu để cậu được sống mà không hoạt động như người bình thường . Cuộc đời còn lại cậu phải sống đời thực vật.                                                                              

Biết được cái tin khủng khiếp ấy Tư đã không khóc. Cô biết rằng Tường nhất định sẽ tỉnh lại, cô sẽ chờ đến ngày ấy.

Bất chợt một dáng người cao to bước vào, đó là một người ông trung niên khoảng ngoài bốn mươi tuổi, nước da rám nắng nhưng hình như chân phải của ông không thể đi lại dễ dàng, ông đã từng bị bệnh gì đó chăng? Khuôn mặt ông phúc hạnh lắm nhưng đôi mắt thì sâu thẳm ẩn chứa một nỗi niềm gì đấy. Ông ấy chính là ba nuôi mà Khánh Tường từng kể cho cô nghe.

Ông nhìn cô bằng đôi mắt trìu mến đầy yêu thương giống như ba cô ngày trước. Hoa Tư cũng nhìn ông ,và trong tìm thức hình bóng ấy dường như với cô rất quen thuộc Cô cảm nhận được lòng mình nao núng một điều gì khi nhìn thấy ông. Cô đã từng gặp ông? Không trong mười mấy năm qua ông chưa từng hiện diện trong cuộc sống của cô.

 thứ tha

Ông tiến đến gần Tư vỗ nhẹ vai cô

-Cháu là hoa Tư à!”

-Dạ! đúng ạ!

Ông cười nhẹ :

-Bác tên Minh là ba nuôi của Khánh Tường. Cháu đừng lo, thằng Tường nó mạnh mẽ lắm. Ngày bác nhận nuôi Tường nó chỉ mới bảy tuổi, mồ côi ba mẹ từ nhỏ nhưng nó chưa bao giờ thôi khát khao sống. Dù trời có sập xuống nó vẫn lạc quan tươi cười. Nó vẫn thường nói với bác : « nếu ba mẹ ruột đã không cần con thì tự con phải cần  mình. Con phải sống tốt  để họ thấy rằng  đã sai lầm khi từ bỏ con »… .Nhiều lúc bác thấy mình nhỏ bé trước nó .

Tư lặng người đi, mắt cô u buồn có chút suy tư, đột nhiên cô thấy mình nhỏ bé trước Tường cũng như bác Minh vậy. Cô không biết mình nghĩ thế nào nhưng có lẽ nó cũng boăn khoăn như một chú nai con bị lạc giữa rừng sâu, bỗng chốc thấy mình nhỏ bé và cô độc. Cô thấy mình yếu đuối và bi lụy cuộc đời hơn Khánh Tường. Cô cần lắm một bàn tay ấm áp che chở cho tâm hồn nhỏ bé, sưởi ấm trái tim đã đóng băng từ lâu của cô. Cô thấy mình cứ dâng trào một càm xúc khó tả, nỗi niềm ấy đã bị phong kín khiến cô chẳng hiểu rõ nó là gì nữa.

Từ ngày hôm ấy bác Minh rất thường hay thăm hỏi cô. Cô thấy mình vui vẻ và ấm áp hơn. Bác ấy cho cô cảm giác như khi ở gần ba mình vậy… Và không biết từ khi nào bác ấy đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cô.

Rong ruổi trên những con phố không biết cơn gió lạ nào đã thổi cô về với những  ngôi nhà nơi cô chào đời. Nó cứ đựng nhũng kỉ niệm hạnh phúc và đau thương  mà suốt cuộc đời này cô không bao giờ quên được. Căn nhà vẫn như cũ, mọi thứ không thay đổi. Điều thay đổi duy nhất đó là nó đã ngủ yên suốt tám năm qua, bỏ mặc mọi thứ ngoài kia đang trôi đi trong vô thức. Từ ngày mẹ cô đi Mĩ đến nay tuần nào bà ấy cũng nhờ người đến quét dọn ngăn nắp còn Hoa Tư sống với bà nên dường như quên mất sự tồn tại của nó. 

Cô tiến sâu vào trong phòng làm việc quen thuộc của ba cô. Cô còn nhớ rất rõ, ngày trước cô rất hay nghịch ngợm trong lúc ba làm việc ở đây. Một thứ về ba cứ hiện lên trong trí nhớ của cô từng chút, từng chút một. Cô nhớ ba lắm! Rất nhớ! Cô bóp chặt lòng ngực để cảm xúc thôi trào dâng, hơi thở dồn dập khiến người cô lạnh băng, và cô lại khóc, cô khóc vì nỗi nhớ ba da diết. Cô chạm nhẹ tay lên những vật dụng quen thuộc ngày trước để nhớ về ba trong hồi niệm về những ngày tháng hạnh phúc.

Bất giác cô phát hiện chiếc hộp ngày trước ba cô vẫn thường hay để một quyển sổ nhưng lạ thật, sao chiếc hộp lại không khóa? Thế rồi cô mở nắp hộp ra… một quyển nhật kí nằm bên trong. Hóa ra chiếc hộp này chứa nhật kí của ba cô nên ông ấy luôn giữ gìn cẩn thận. Những dòng viết về ai…

“Công chúa của ba! Chỉ còn một tháng nữa là đến kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ nhưng hôm nay điều mà ba sợ nhất trong đời đã đến với ba. Cuộc đời ba điều khiến ba cảm thấy ân hận nhất là có lỗi với ba mẹ ruột của con và cả con nữa. Ba xin lỗi con!Vì quá yêu mẹ con mà ba biến bà ấy trở thành người có lỗi vì phản bội lại ba ruột con khiến ông rời xa mẹ con và con. Và cũng từ ngày đó, con và mẹ đã trở thành cuộc sống của ba. Ba thật ích kỉ khi chỉ biết giữ con và mẹ con cho riêng. Ba xin lỗi con vì sự ích kỉ của mình mà khiến con không được sống chung với ba ruột của con. Con à! Ba ruột của con đã trở về, ba thật sự rất sợ sẽ mất con và mẹ con mãi mãi. Nếu một ngày con đọc được những dòng tâm sự này của ba thì xin con hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ba và đừng bao giờ trách mẹ con về bất cứ điều gì bà ấy đã khổ tâm nhiều lắm…”

 thứ tha

Mọi thứ trước mắt Tư tối sầm lại, tai cô ù đi chẳng nghe thấy gì cả. Cô la hét điên cuồng, chạy lao nhanh như tên bay, bịt chặt hai tai ùa đi như cơn bão lớn lướt nhanh qua mẹ cô đang đi ngược về. Trời lại đổ mưa! Những giọt mưa như trút nước làm dập nát những cánh hoa vừa hé nở, làm rụng rơi những lọc non vừa đơm chồi... Những góc phố hiền hòa trở nên tối sầm dưới mưa. Tư cứ chạy cứ chạy và rồi cô ngã quỵ trên góc phố. Cô vỡ òa trong nước mắt,cô không tin những điều ấy là sự thật. Một lần nữa,  Tư lại bị tổn thương. Hình ảnh người ba đáng kính trong lòng cô bị tan thành trăm mảnh vụn. Điều này còn đau khổ hơn hàng ngàn mũi kim đâm vào tim cô vì lòng tin của cô đã bị tổn thương nặng nề.

Trời giông bão quá lớn khiến sức lực của một cô gái bé nhỏ không sao chịu đựng nổi. Cô ngất đi trong nỗi đau đang dày vò cả thể xác và tinh thần cô.

Tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong bệnh viện, người nóng ran, cô đang bị sốt rất cao. Là mẹ cô đưa cô đến bệnh viện. Sau khi tỉnh lại cô không nói gì cả, cô im lặng đến đáng sợ. Phải chăng Tư đang trốn tránh sự thật vì cô sợ phải đối mặt với nó? Chính cô cũng không biết rõ nữa.

Những ngày cô nằm viện ngày nào bác Minh cũng đến thăm cô nhưng chẳng lần nào cô nói chuyện với bác ấy. Một lần bác ấy và mẹ cô gặp nhau, hai người nhìn nhau với ánh mắt rất lạ. Cô phát hiện điều gì rất lạ từ ánh mắt ấy nhưng không rõ ràng.

Tuổi mười tám cuồng nhiệt và hăng say với những ước mơ hoài bão nhưng với cô mọi thứ đều trống rỗng. Cô học giỏi thật nhưng đó chỉ là một công cụ giúp cô sống và tồn tại. Cô đến thăm Khánh Tường ở bệnh viện. Cậu vẫn nằm yên trong giấc ngủ dài, Hoa Tư nắm chặt tay Tường kể cho cậu nghe về tất cả mọi chuyện. Cô không khóc nhưng cớ sao nước mắt trong lòng cứ trào ra dữ dội. Cô muốn Tường  giúp cô tìm ra lối đi đúng. Cô nên mạnh mẽ đương đầu với sự thật hay chôn giấu nó mãi mãi để trái tim nhỏ bé của cô không bị tổn thương lần nữa? Cô thực sự đang rất bế tắc.

Hôm ấy mẹ cô cũng đến thăm Khánh Tường cùng bác Minh. Cô quay lưng bỏ đi, mẹ cô đã níu tay cô lại:

-Con à! Con không thể cho mẹ cơ hội để chuộc lỗi sao? Đã tám năm rồi, con không gọi mẹ bằng mẹ, thời gian ấy mẹ sống mà không bằng chết… »

Đôi mắt Hoa Tư đã ứa lệ…

-Bát nước đã đổ đi thì không bao giờ trở lại như cũ. Một mình bà đã làm khổ hai người đàn ông, bà làm sao bù đắp đây ?

Mẹ cô mở to hai mắt nhìn cô một cách đầy ngac nhiên. Nước mắt đã lăn dài khắp khuôn mặt của bà:

-Con đã biết mọi chuyện rồi sao!

-Không có sự thật nào có thể cho giấu mãi mãi.

- Mọi chuyện là lỗi của mẹ. Xin con hãy cho mẹ một cô hội để chuộc lỗi.

-Đó không phải là lỗi của mẹ cháu - bác Minh cắt ngang lời nói của mẹ cô.

Lòng cô nặng trĩu như thể có hàng trăm sỏi đá chen chúc chui vào. Cô không hiểu sao bác Minh lại nói như vậy. Thật ra bác ấy muốn nói điều gì và biết những gì?

Đôi mắt bác Minh trùng xuống, bác nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm đến nỗi có thể xuyên thấu cả lòng cô.

-Mẹ cháu không có lỗi, lỗi là ở hai người đàn ông ấy đã gây ra đau khổ cho mẹ cháu!

-Không! Bác không biết! Bác không biết gì cả! Là lỗi của bà ấy! Là lỗi của bà ấy…

-Làm sao mà ta không biết được? Vì ta là ba ruột của con !

Người cô chao đảo, cái gì đấy vừa tạt vào mặt cô một cứ thật mạnh.

« Ba là ba ruột của con » - là thật hay mơ ? Trên khuôn mặt của người đàn ông ấy nước mắt cuộn trào như sóng biển.

-Con gái của ba! Là thật! Là thật con à! Suốt mười tám năm qua từng phút từng giây ta đều mong nhớ đến con!

 thứ tha

Sự đau khổ không còn đủ khả năng kìm hãm dòng cảm xúc đang vỡ òa trong lòng cô. Cô chạy ôm chầm lấy ba trong tiếng nức nở nghẹn ngào. Khi ấy mẹ cô cũng khóc vì hạnh phúc nhưng lòng bà vẫn nặng trĩu.

Ba cô vỗ nhẹ vào lưng cô, cô nhắm mắt nhớ về những ngày tháng hạnh phúc cùng người ba mà cô hằng yêu quý nhất. Và giờ đây cô có hai người ba để yêu thương…

Trong giây phút ấy người đáng thương nhất có lẽ mà mẹ cô, người luôn khắc khoải chờ đợi sự tha thứ của đứa con gái yêu nhưng định mệnh vẫn trớ trêu,suốt mười tám năm đau khổ, cô đơn vậy mà bà vẫn chưa được hạnh phúc.

Hoa tư không tha thứ cho mẹ, không phải vì cô không thương bà mà trong lòng cô bà đã từng là người hoàn hảo nhất, là mẫu người mà thưở bé cô vẫn luôn ao ước sẽ được như bà. Một người phụ nữ bản lĩnh và thông minh, dù không ở nhà thườngn xuyên nhưng bà vẫn lo chu toàn mọi việc, bà đã dạy cho cô nhiều kinh nghiệm sống quý giá. Với cô, bà không chỉ là người thân mà còn là ước mơ của cô nên cô không thể dễ dàng tha thứ cho bà...

Ba cô xoa đầu cô như một đứa trẻ: “Con gái của ba! Ba biết con rất giận mẹ nhưng người có lỗi trong chuyện này là ba và ba Thiên Sơn của con. Cả hai chúng tôi đều yêu mẹ con nhưng cuối cùng đã biến con và mẹ con trở thành hệ lụy của tất cả mọi chuyện. Nếu ngày trước ba tin tưởng mẹ con và không quá nhẫn tâm bỏ lại mẹ con và con thì ngày nay sẽ không ra cớ sự như thế này. Mẹ con không hề phản bội ba hay ba Sơn của con. Ngày ba Sơn của con mất, mẹ con đang đưa ba đến bệnh viện vì vết thương ở chân do một tấm xi măng đè lên. Mẹ con không bao giờ từ bỏ những người thân của bà ấy. Bà ấy xứng đáng được hạnh phúc chứ không phải đau khổ… »

Đôi mắt cô ẩn chứa bao hối hận, xót xa vì đã hiểu lầm và khiến mẹ cô phải khổ. Lúc này đây, tim cô quặn đau, cô yêu mẹ nhiều lắm. Cô quỳ xuống trước mặt bà xin đươc tha thứ. Bà ôm cô thật chặt, trong giây phút ấy, trong một căn phòng nhỏ ở bệnh viện  có ba con người đang nhau khóc. Họ xiết chặt tay nhau vì hạnh phúc vì sung sướng.

Ngoài trời những tia nắng ấm áp xuyên từng kẽ lá, rồi phản chiếu xuống mặt hồ lấp lánh như pha lê. Trên trời những áng mây xanh lững lờ trôi nhè nhẹ. Bất chợt một tia nắng len lủi vào căn phòng ấy, soi rọi trên khuôn mặt Khánh Tường. Một giọt nước đọng trên khóe my của cậu, tay cậu cử động. Rồi một ngày mai tươi sáng sẽ đến! Trong sâu thẳm trái tim mình Hoa Tư thấy ấm áp, tràn đầy sức sống mãnh liệt .Cô tin rằng rồi “trời sẽ không mưa”!

  • Gửi từ Anh Le suffering199516@

 

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn 

 
Click để tham gia và cập nhật những thông tin mới nhất, cùng chia sẻ cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn muốn với những người cùng yêu thích Blog Việt nhé!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top