Thanh xuân không phải để đợi chờ
2015-11-02 09:55
Tác giả:
Một tối mùa đông, mưa lớt phớt rơi ngoài hiên Trầm Café.
Cô gái hai nhăm trong chiếc đầm màu mỡ gà suông ngang gối khoác ngoài là chiếc áo cardigan xanh lá nhạt với mái tóc xoăn nhẹ xõa ngang vai.
Chiếc bàn gỗ bên khung cửa kính nhìn ra phố được bày biện một chậu xương rồng nhỏ nhắn mới vừa chớm nụ và cặp đôi huyền thoại Carl Fredricksen và người bạn đời Ellie Fredricksen trong UP được tạo hình từ nghệ thuật paper craft.
Bên ly café đen, cô gái nhẹ nhàng vừa nhâm nhi vừa đưa mắt ngắm mưa rơi bên cửa, thỉnh thoảng cô lại nhoẻn miệng cười và các ngón tay trên bàn tay phải khẽ gõ từng nhịp theo tiếng guitar vang ra từ các bản nhạc không lời mà quán đang phát.
“Người giữ tuổi thanh xuân” – Blog Radio 412 được chuyển thể từ truyện ngắn của Đồng Linh Trang, nhân viên quán đã chuyển phát từ nhạc sang bài đọc này thể theo yêu cầu của một khách trong quán.
Nhẹ nở một nụ cười trên môi, cô gái chợt chựng lại những ngón tay và thả nhẹ trên bàn để nó nằm yên.
Tiếng cô phát thanh viên thật trầm ấm và dịu dàng như đưa người nghe lạc vào những câu chữ với mạch cảm xúc đa dạng. “Ai cũng có cho mình một tuổi thanh xuân duy nhất – Đừng trao nó vào tay ai cả, dù là người yêu mình hay người mình thương – Bởi lẽ tuổi thanh xuân ấy sẽ chết nếu nó rơi khỏi chính tay người nắm giữ”.
Vẫn nụ cười trên môi, nhưng lần này, nụ cười ấy mang hơi thở chút dư âm của sự chua chát, cô khẽ lấy tay mình dụi nước nơi khóe mắt khi nó chưa kịp trào ra. Miên man trong suy nghĩ của bản thân, cô nhớ tuổi thanh xuân của mình.
Tuổi thanh xuân của cô cũng gắn liền với một tình yêu không tên, một tình yêu chưa thể thành hình, chưa thể thành tiếng và một tình yêu mãi mãi mơ hồ xa vời nhưng bản thân luôn muốn níu kéo.
Anh – gần gũi, thân thương, ân cần, chu đáo và anh độc thân. Họ quen nhau đã ngót hơn mười năm, từ tình cảm của hai người bạn thân thuở trung học cơ sở, họ dần dần cũng tự cảm nhận được sự tồn tại của đối phương trong cuộc sống của nhau là điều không thể thiếu và là niềm hạnh phúc thầm kín trong lòng mỗi người, nhưng chưa bao giờ họ nói tiếng yêu sau lớp vỏ tình bạn thân. Anh cứ thế, cô cứ thế, họ bên nhau trong cả tuổi thanh xuân, cùng nhau đi qua những niềm vui lẫn những nỗi buồn nhưng chưa bao giờ nói tiếng yêu.
Cô biết mình đã yêu. Anh cũng biết mình đã yêu nhưng tiếng yêu vẫn chưa thành hình. Dường như giữa họ có một bờ tường vô hình ngăn cản tiếng nói của cả hai.
Cả cô và anh đều có chung một gia đình thứ hai đi cùng sự trưởng thành theo năm tháng, đó là một gia đình có ba mẹ của một cậu bạn thân trong nhóm nhận tất cả những người bạn chí cốt của con trai mình là con và đặt tên cho gia đình tự phát này là “gia đình Cửu Bảnh” (Bởi người ba nuôi này hay gọi vui hội chín đứa bạn thân của anh và cô là những đứa rất bảnh). Những trăn trở hay những khó khăn trong cuộc sống, những niềm vui hay cả những nỗi buồn, mỗi đứa con trong gia đình ấy đều quay về ngồi bên nhau để cùng kể nhau nghe và để được ba mẹ nuôi chia sẻ và động viên; trong trái tim mỗi người đều hiểu rằng đó là sự may mắn khi được gắn bó như tình thân giữa những con người không cùng dòng máu.
Rồi một ngày nọ, gia đình ấy vỡ òa trong hạnh phúc, ba mẹ nuôi và cả những người còn lại đã ôm nhau nhảy múa và chúc mừng cho một tình yêu mới nở từ trong chính mái ấm này. Hai người bạn thân của cả anh và cô đã chính thức được nói và được nghe “tiếng yêu”. Niềm hân hoan ấy không kéo dài mãi như những lời hứa hẹn của người con trai giành cho cô gái, anh ra đi chọn một bến bờ mới và chọn cách rời xa gia đình ấy mãi mãi để đạt được sự tham vọng của chính mình và để né tránh sự phán xét của những người chứng kiến. Sự mong chờ và hi vọng của tất cả mọi người được đáp lại là một cái kết mang sắc màu bi thương, họ đã khóc cùng cô gái và đã đau cùng nhau bởi sự rạn nứt không ngờ của tình thân. Để rồi, những người ở lại đều mang một ám ảnh chung.
Cả anh và cô đã để ám ảnh ấy đeo bám chính mình, để thứ huyễn hoặc ấy rong ruổi theo năm tháng đi bên nhau và họ chọn cách im lặng chôn dấu thứ đang nằm sâu nơi con tim.
Cô và anh đã trưởng thành theo thời gian và đang trải qua độ tuổi phơi phới đúng nghĩa “thanh xuân” với những ước mơ riêng.
Một ngày mùa đông, mưa cũng lớt phớt rơi, vẫn như mọi khi, góc café Trúc Xanh quen thuộc là điểm hẹn thường lệ của cả hai. Cô né tránh ánh nhìn của anh và nói: “Mình đi nhé, mình sẽ đi xa để tìm hi vọng, tìm kiếm tương lai, tìm kiếm ước mơ, hoài bão và tìm kiếm chính mình”. Anh ngồi đấy lặng yên nhìn cô, ánh nhìn dần chùn xuống, anh đáp: “Ừ, cậu hãy làm điều mình muốn và hãy nhớ rằng, ngoài kia nếu khi nào mệt mỏi hãy cứ quay về nơi đây, có mình đợi. Hoặc nếu một thời gian nữa, khi cậu vẫn chưa thỏa chí và chưa về, mình chắc chắn một điều mình sẽ đi tìm cậu và nói với cậu điều quan trọng nhất trong lòng mình”.
Ngày cô lên tàu vào Nam, anh không chào từ biệt. Anh sợ bắt gặp ánh nhìn của cô, sợ nhìn thấy vóc dáng của cô sẽ làm mắt mình cay mà dại dột ngăn cản quyết định của cô, sợ rằng mình sẽ là vật cản cho mơ ước bay nhảy của một cô gái năng động nhiều hoài bão như cô và tồn tại trong anh nhiều nỗi sợ không tên khác nên anh đã không đến sân ga tiễn biệt. Anh đâu biết rằng, trên chiếc băng ghế nhựa tại nhà ga, có một người con gái đang đưa mắt tìm kiếm một hi vọng về sự xuất hiện của ai đó, đang mong ngóng một cái nắm tay níu giữ ở lại, đang mong ngóng được nghe và được nói tiếng yêu để đôi chân thôi không đi tìm kiếm hạnh phúc ở nơi xa kia. Tàu lăn bánh, cô gái trẻ rời quê hương đi tìm sự rõ ràng nơi con tim và tìm chính mình, tiếng nấc nghẹn đắng nơi cổ họng đã bộc ra thành tiếng khóc và cô bắt đầu nức nở khóc như thể chưa từng được khóc, cô khóc cho sự ra đi của mình và hoài nghi cho những điều thầm kín trong tim mình, cô khóc cho cái bức tường vô hình ngăn cách của người giữ con tim cô.
Một năm, hai năm, ba năm, bốn năm…sau đó, cô vẫn cặm cụi bươnchải tìm kiếm ước mơ giữa lòng thành phố xa hoa vốn xa lạ nay cũng đã thành thân quen, thứ duy nhất cô không tìm kiếm chính là tình yêu bởi trong cô vẫn nuôi một hi vọng “ai đó sẽ tới tìm mình như lời nói khi xưa”. Cứ thế, năm qua, tháng qua, cô vẫn vui vẻ tươi cười sống với niềm tin ấy.
Tuổi trẻ cũng ngót gần qua, chợt giật mình mới hay sự đợi chờ của mình đã khá lâu mà sao ai kia vẫn chưa tìm tới. Tạm gác lại các mối quan tâm khác nơi đô thành, cô lên tàu về quê với hi vọng bất ngờ này giành cho anh cũng là một cơ hội cho cả anh và cô để vượt qua dãy hàng rào mơ hồ ngày ấy. Niềm vui được nhìn thấy anh chưa kịp trọn vẹn thì cô đã chợt bần thần đối diện với ánh nhìn âu yếm của anh dành cho ai khác đi bên cạnh. Anh bước đến chào cô như hai người bạn mới quen với câu nói “Cậu sống thế nào? tốt cả chứ?”. Cô nhẹ nhoẻn miệng cười và đáp “Có thể là tốt” để che giấu tiếng trống ngực đang dồn dập và sự đau nhói của con tim đang bị bóp nghẹt tưởng như ngừng đập bên trong, cô quay lưng đi bỏ lại sau lưng hai con người đang hạnh phúc trao nhau những tiếng yêu, cô không khóc, cô chỉ nhếch môi cười nhạt, cười cho chính mình, mỉa mai chính sự hi vọng và chờ đợi của mình, mỉa mai cho bao tháng ngày đã qua, là cô đã đi và đã buông bỏ cơ hội của mình, là cô đã tự mơ mộng về lời nói ấy, đã tự bay cao với hi vọng vốn đã không hề có cơ sở, là cô đã tự chọn tuổi thanh xuân “chờ đợi” mơ hồ.
Hiện tại, cô vẫn là cô gái trẻ độc thân, cô đã chọn sự “buông bỏ” sau “chờ đợi”, và cô bắt đầu tìm kiếm một thứ mà bao năm tháng qua cô cứ ngỡ mình đã có, là “tiếng yêu”.
Trầm Cafe tối nay vắng khách, đây đó chỉ vài ba khách chọn cho mình từng góc nhỏ và suy ngẫm với khoảng lặng của riêng mình; tiếng đọc của cô phát thanh viên đã khép lại, chủ quán đã chuyển sang một bản nhạc nhẹ nhàng với các câu từ: “Ta gặp nhau một chiều thu tháng mười, vì nụ cười ấy cho em nhớ mong từng ngày - Đêm về nghe lòng thương anh mất rồi, ngại vì mình con gái… phải làm sao?! Trời ơi. Trời ơi!!! – Lỡ buông lời yêu anh, sợ anh xa lánh. Biết sao giờ vì chỉ thấy nắng trong tim mình – Say you do, say you do…”.
Cô gái lại khẽ gõ nhẹ những ngón tay của mình theo tiếng nhạc, đôi mắt xa xăm đã chuyển sang tươi mới sáng ngời, khóe miệng cong nhẹ lên cũng đang nhẩm theo lời hát. Trầm Café có một điểm thu hút sự thường xuyên ghé thăm của cô cũng bởi nét lạ “lưu bút” của quán. Nơi góc cuối bên cạnh quầy bartender, có một chiếc kệ gỗ treo tường được bày biện đầy ắp những cuốn sổ nhỏ ghi lại những dòng tâm sự hay gửi gắm cả những nỗi niềm của khách dừng chân tại quán. Hôm nay, cô cũng chọn cho mình một cuốn sổ và để lại vài dòng:
“Gửi anh, người giữ sự chờ đợi của em, em sẽ thôi không chờ đợi nữa, em chọn buông bỏ để đi tiếp phần ít ỏi thanh xuân còn lại. Em sẽ thôi không buồn khi nhìn mưa, sẽ thôi không nhớ anh khi cô đơn, sẽ thôi không hoài niệm về quá khứ tươi đẹp ấy mà cất giữ nó thật sâu trong chiếc hộp ký ức của riêng em, sẽ chào anh và nói “em sống rất tốt” khi vô tình gặp lại anh nhưng anh đừng hỏi em câu hỏi cũ nữa anh nhé. Và em sẽ tìm được một nửa yêu thương ngoài kia, chắc ai đó cũng đang tìm kiếm em anh nhỉ, như người ta vẫn thường nói “Có lẽ đường phố quá đông nên HẠNH PHÚC tắc đường đến muộn”, chắc là thế thôi anh nhỉ? Tái bút – Gió”.
Phố đã thưa người qua lại, Trầm Café chỉ còn lại hai bàn, của cô và của một chàng thanh niên áo nâu nơi góc cửa ra vào, khi rời quán cô không quên chào cậu bé phục vụ bàn bằng một nụ cười hiền hòa và hẹn lại đến.
Một tuần sau đó, cô ghé Trầm Café cũng vào buổi tối tuy nhiên trời không mưa mà chỉ se se cái lạnh của đầu đông, Trầm tối nay có acoustic guitar với sự thể hiện của band Spring. Chọn góc ngồi quen thuộc, cô cũng gọi một ly café đen và nhấm nháp đợi đến giờ quán biểu diễn. Cũng tò mò với những dòng lưu bút cũ của mình liệu có ai đọc, cô lật đến trang lưu bút của mình và bất ngờ với đôi dòng chữ:
“Gửi cô gái bên cửa kính với ly café đen – người chọn đi cùng tuổi thanh xuân là sự chờ đợi. Hãy thử pha chút sữa vào café để nhấm nháp và cảm nhận em nhé, café đen thường làm bạn cùng những người đơn độc với nhiều nỗi u buồn. Và hãy cứ mỉm cười như khi em nhẩm theo ca khúc “Say you do”, đôi mắt mơ hồ nhìn xa xăm đã theo em suốt năm tháng chờ đợi rồi, nên giờ để buông bỏ em cũng nên học cách mỉm cười bằng đôi mắt. Tái bút – Không tên”. Cô mỉm cười thật tươi và khẽ gọi nhân viên phục vụ: “Em ơi, cho chị thêm tí sữa vào café nhé”.
Tại Trầm Café, ca khúc đầu tiên được ban nhạc biểu diễn tối nay cũng đã vang lên:
“Say you will, say you will be mine
I just keep missing you tonight
I feel so unsure, I feel so alone
I just don't dare to open my eyes
Into deep, going in too deep
Just can't get you out of my mind
Baby no matter just how hard I try
I don't want to be alone tonight
Won't you be my guilding light
Lead the way to be by your side
Won't you be my star tonight
I need more than a neon light
Say you will…”
Nơi góc khung cửa kính, có một cô gái đang mỉm cười tươi tắn bên lý café sữa và nhẩm theo các câu từ của bài hát. Đâu đó nơi góc đối diện ngay cửa ra vào, có một ánh nhìn ngập tràn niềm vui khẽ gõ những ngón tay xuống bàn theo tiếng guitar và hướng về phía ai đó.
© Huỳnh Thị Phương Thảo – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.