Thành phố mang anh đi
2019-10-29 01:24
Tác giả:
Lạc
blogradio.vn - Ngày anh đi, nắng cũng không thể khiến cho góc phòng trở nên ấm áp hơn, gió cũng không thể nhẹ nhàng vỗ về an ủi tôi như những ngày khi trước, chỉ hiện hữu từng cơn đau mất mát ép cho ý chí phải viện ra vô vàn lý do, vô vàn lời ngụy biện.
***
Con đường hôm qua vẫn còn rất đông đúc, vậy mà lúc này lại cô đơn đến thế, chỉ lác đác vài chiếc xe đến rồi lại đi, rồi dừng lại ở một nơi góc phố nào đó chẳng buồn đi tiếp. Tôi ngồi sau lưng anh, anh dẫn tôi lướt qua từng hàng cây, anh nói: “Sao hình như có gì đó khác khác”. Tôi bỗng thấy chua xót, anh thường hay nói rằng anh sắp đi đến một nơi rất xa khác để học, ở đấy anh sẽ thực hiện ước mơ của mình, anh sẽ làm nhiều thứ mà trước đây chưa từng làm, anh sẽ học, sẽ chơi, sẽ đi làm, anh kể nhiều thứ lắm, vừa nói khóe môi không thể ngừng cong lên, anh thích thú lắm.
Cho đến ngày anh thật sự bước chân lên chiếc xe buýt để đi về một khoảng trời mới, rời xa cái làng quê tẻ nhạt này, mọi thứ từ đó có lẽ đã thay đổi. “Không có gì phải buồn cả, anh ấy lên đó sẽ vui lắm, sẽ được làm những thứ anh ấy thích, sẽ được tự do, cũng sẽ trở về thôi.” – ngày anh đi, nắng cũng không thể khiến cho góc phòng trở nên ấm áp hơn, gió cũng không thể nhẹ nhàng vỗ về an ủi tôi như những ngày khi trước, chỉ hiện hữu từng cơn đau mất mát ép cho ý chí phải viện ra vô vàn lý do, vô vàn lời ngụy biện: “anh đi rồi sẽ nhanh chóng trở về”, chỉ cần cho nước mắt nhanh nhanh được khô đi, cho hơi thở nhanh nhanh được chậm lại. Đi xa thôi mà, chẳng phải là mãi mãi không thể gặp lại hay gì, chỉ là cho đến những phút cuối tôi vẫn chưa từng nghĩ sau khi anh đi, mọi thứ sẽ như thế nào.
Ảnh minh họa: Kiên Kim
Tôi từng ngồi trước bàn học, mân mê chiếc đồng hồ để bàn, chạm tay vào và ngăn cho kim phút không thể chạy nữa. Rồi mỉm cười tưởng tượng ra thời gian thế là đã dừng lại rồi, anh sẽ vẫn ở lại đây cho đến khi nào thời gian tiếp tục trôi, và tôi sẽ không để cho kim đồng hồ quay thêm một tích tắc nào nữa. Nhưng có phải chăng thời gian muốn nhìn thấy con người phải tuyệt vọng?
Buổi tối hôm trước ngày đi, tôi nhớ là anh đã nói gì đó, rất nhiều, những câu chuyện vẫn như thường lệ, vẫn là những suy nghĩ, những triết lý, bài học, con người, xã hội hay cả vũ trụ và những ngôi sao trong dải thiên hà, chiếc đèn để bàn phết lên từng lát gạch ánh cam lập lờ như ánh nến. Bên tai tôi văng vẳng tiếng anh vọng lại, còn mắt mơ hồi nhìn thấy một cơn gió xuân đượm buồn mang tôi cách xa khỏi bốn vách tường quen thuộc, cho đến khi quay lại, mở mắt ra thì anh đã đi mất.
Tôi không muốn nói ra mình cảm thấy như thế nào, vì tôi sợ sẽ có người cười tôi, nói tôi không bình thường, nói rằng anh chỉ đi học thôi, có đi đâu mãi mãi không về đâu mà phải buồn. Tôi chỉ ước có ai đó sống trong căn phòng không còn tiếng cười, không còn những câu nói trò chuyện vốn có trước đây, không còn ánh đèn thắp sáng mỗi tối như cái ngày anh còn ở lại, giống như tôi bây giờ, có lẽ sẽ có ai đó hiểu được, hoặc có lẽ không. Tôi chỉ muốn có ai đó lắng nghe tôi, như cái cách mà anh từng lắng nghe và trò chuyện với tôi, chỉ đơn giản vậy thôi, không được sao? Sao phòng của anh lại không có anh vậy? Anh sao vậy?
Cũng một khoảng thời gian rất lâu trôi qua, và một hôm anh nói rằng anh sẽ về nhà một ngày. Ngày hôm đó cái gì cũng khác, đất trời như vừa được gội rửa sau cơn mưa, đâu đâu cũng thoang thoảng mùi hoa Ngọc Lan êm dịu mà tinh khiết. Vừa đi học về, thấy chiếc xe ô tô đầu ngõ. Tôi chạy ngay về nhà, vừa chạy vừa cười đến sắp khóc. Nhưng về đến nhà lại không thấy người, anh vẫn chưa về. Không sao, không sao, anh nói tối mới về cơ mà. Và tôi đi ngủ, vì cảm thấy từ giờ đến tối là rất dài, chỉ có ngủ thì thời gian mới trôi nhanh được.
Tôi ngủ 5 tiếng, vậy mà khi tỉnh lại tất cả vẫn tối om, không lấy một bóng đèn, anh chưa về hả? Tôi rời khỏi giường, đi ra khỏi phòng, tắm rửa và chạy lên trên sân thượng ngồi nhìn ra đầu ngõ. Cứ ngồi như vậy, đến khi thấy một bóng người khoác ba lô đi vào, tôi đứng im như tượng, tất cả như dừng lại, chỉ có bóng người đó đang từng bước từng bước tiến vào. Anh bước vào cổng, rồi vào nhà, tôi vẫn đứng im không nhúc nhích. Tôi nghe thấy tiếng công tắc điện “tách” một cái, căn nhà sáng bừng lên trong màn đêm u tịch. Rồi anh tôi gọi: “Lan ơi”.
Anh thay đổi đôi chút, tóc đã cắt ngắn đi, ảnh bảo: “Giờ lớn lên không thích để tóc dài nữa.”. Phải chăng thành phố đã đánh mất đi nụ cười vô tư của anh, anh trầm hơn, có vẻ chững chạc hơn, giống như người từng trải đời lâu năm rồi vậy. Mẹ nói anh đi mua đồ, tôi cũng đi theo, dọc đường đi tôi thấy anh cứ ngó bên này lại ngoảnh bên kia, giống như đang nhìn lại một thứ gì đó thân thuộc mà đã quá lâu không thể nhìn thấy vậy. Tôi thấy anh đang nhớ, tôi thấy anh đang tìm kiếm lại hình ảnh của ngày xưa, vậy mà con đường này lại đã thay đổi, anh buồn buồn: “Sao hình như có gì khác khác”. Anh ở trên đó chẳng lẽ không vui hay sao? Tại sao tôi thấy anh lại như đau lòng đến thế? Sao thấy anh như đang nhớ lại cái thời bình yên bên căn nhà nhỏ, trên mặt đường thênh thang nơi không có khói bụi đô hoa nhộn nhịp như vậy? Hay tại vì anh đang nhớ quê như cái cách thông thường của một con người đã rời xa thời niên thiếu của mình?
Anh nói anh thích đọc sách, và thư viện trường thì có nhiều vô kể, anh thích được đi nhiều, tham gia hoạt động nhiều, những câu lạc bộ trường đều rất vui và anh cảm thấy thật thú vị. Vậy là anh vẫn đang vui vẻ đến vậy, tôi không muốn suy nghĩ rằng anh đang nói dối, anh ở nơi đó thật sự cảm thấy tốt hơn rất nhiều, dù ít nhiều niềm vui ấy không còn tràn đầy như trong những lời kể của anh khi trước, nhưng tất cả đều không quan trọng.
Khi kim đồng hồ quay ngược thời gian, trở về những ngày mọi thứ còn chưa bắt đầu, anh lại kể chuyện trong ánh đèn lặng lẽ, anh kể cho tôi nghe về những điều xa lạ, những thứ có trên mảnh đất mà anh đang sống, tôi nằm trong đống chăn ấm áp lắng nghe từng chữ một vang lên bên cạnh, cho đến khi cảm thấy tiếng anh cứ nhỏ dần, nhỏ dần, nhỏ dần rồi… dừng lại. Có phải những tháng năm ngày xưa đã trở nên cũ kĩ, những năm tháng mà trong cơn mơ, tôi không cần phải lo lắng rằng ngày mai thức giấc, còn thấy anh đang mỉm cười hay không.
© Lạc – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Trưởng thành là khi đừng bao giờ gục ngã giữa cuộc đời
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.