Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thành phố mang anh đi

2019-10-29 01:24

Tác giả: Lạc


blogradio.vn - Ngày anh đi, nắng cũng không thể khiến cho góc phòng trở nên ấm áp hơn, gió cũng không thể nhẹ nhàng vỗ về an ủi tôi như những ngày khi trước, chỉ hiện hữu từng cơn đau mất mát ép cho ý chí phải viện ra vô vàn lý do, vô vàn lời ngụy biện.

***

Con đường hôm qua vẫn còn rất đông đúc, vậy mà lúc này lại cô đơn đến thế, chỉ lác đác vài chiếc xe đến rồi lại đi, rồi dừng lại ở một nơi góc phố nào đó chẳng buồn đi tiếp. Tôi ngồi sau lưng anh, anh dẫn tôi lướt qua từng hàng cây, anh nói: “Sao hình như có gì đó khác khác”. Tôi bỗng thấy chua xót, anh thường hay nói rằng anh sắp đi đến một nơi rất xa khác để học, ở đấy anh sẽ thực hiện ước mơ của mình, anh sẽ làm nhiều thứ mà trước đây chưa từng làm, anh sẽ học, sẽ chơi, sẽ đi làm, anh kể nhiều thứ lắm, vừa nói khóe môi không thể ngừng cong lên, anh thích thú lắm.

Cho đến ngày anh thật sự bước chân lên chiếc xe buýt để đi về một khoảng trời mới, rời xa cái làng quê tẻ nhạt này, mọi thứ từ đó có lẽ đã thay đổi. “Không có gì phải buồn cả, anh ấy lên đó sẽ vui lắm, sẽ được làm những thứ anh ấy thích, sẽ được tự do, cũng sẽ trở về thôi.” –  ngày anh đi, nắng cũng không thể khiến cho góc phòng trở nên ấm áp hơn, gió cũng không thể nhẹ nhàng vỗ về an ủi tôi như những ngày khi trước, chỉ hiện hữu từng cơn đau mất mát ép cho ý chí phải viện ra vô vàn lý do, vô vàn lời ngụy biện: “anh đi rồi sẽ nhanh chóng trở về”, chỉ cần cho nước mắt nhanh nhanh được khô đi, cho hơi thở nhanh nhanh được chậm lại. Đi xa thôi mà, chẳng phải là mãi mãi không thể gặp lại hay gì, chỉ là cho đến những phút cuối tôi vẫn chưa từng nghĩ sau khi anh đi, mọi thứ sẽ như thế nào.

anh

Ảnh minh họa: Kiên Kim

Tôi từng ngồi trước bàn học, mân mê chiếc đồng hồ để bàn, chạm tay vào và ngăn cho kim phút không thể chạy nữa. Rồi mỉm cười tưởng tượng ra thời gian thế là đã dừng lại rồi, anh sẽ vẫn ở lại đây cho đến khi nào thời gian tiếp tục trôi, và tôi sẽ không để cho kim đồng hồ quay thêm một tích tắc nào nữa. Nhưng có phải chăng thời gian muốn nhìn thấy con người phải tuyệt vọng?

Buổi tối hôm trước ngày đi, tôi nhớ là anh đã nói gì đó, rất nhiều, những câu chuyện vẫn như thường lệ, vẫn là những suy nghĩ, những triết lý, bài học, con người, xã hội hay cả vũ trụ và những ngôi sao trong dải thiên hà, chiếc đèn để bàn phết lên từng lát gạch ánh cam lập lờ như ánh nến. Bên tai tôi văng vẳng tiếng anh vọng lại, còn mắt mơ hồi nhìn thấy một cơn gió xuân đượm buồn mang tôi cách xa khỏi bốn vách tường quen thuộc, cho đến khi quay lại, mở mắt ra thì anh đã đi mất.

Tôi không muốn nói ra mình cảm thấy như thế nào, vì tôi sợ sẽ có người cười tôi, nói tôi không bình thường, nói rằng anh chỉ đi học thôi, có đi đâu mãi mãi không về đâu mà phải buồn. Tôi chỉ ước có ai đó sống trong căn phòng không còn tiếng cười, không còn những câu nói trò chuyện vốn có trước đây, không còn ánh đèn thắp sáng mỗi tối như cái ngày anh còn ở lại, giống như tôi bây giờ, có lẽ sẽ có ai đó hiểu được, hoặc có lẽ không. Tôi chỉ muốn có ai đó lắng nghe tôi, như cái cách mà anh từng lắng nghe và trò chuyện với tôi, chỉ đơn giản vậy thôi, không được sao? Sao phòng của anh lại không có anh vậy? Anh sao vậy?

Cũng một khoảng thời gian rất lâu trôi qua, và một hôm anh nói rằng anh sẽ về nhà một ngày. Ngày hôm đó cái gì cũng khác, đất trời như vừa được gội rửa sau cơn mưa, đâu đâu cũng thoang thoảng mùi hoa Ngọc Lan êm dịu mà tinh khiết. Vừa đi học về, thấy chiếc xe ô tô đầu ngõ. Tôi chạy ngay về nhà, vừa chạy vừa cười đến sắp khóc. Nhưng về đến nhà lại không thấy người, anh vẫn chưa về. Không sao, không sao, anh nói tối mới về cơ mà. Và tôi đi ngủ, vì cảm thấy từ giờ đến tối là rất dài, chỉ có ngủ thì thời gian mới trôi nhanh được.

Tôi ngủ 5 tiếng, vậy mà khi tỉnh lại tất cả vẫn tối om, không lấy một bóng đèn, anh chưa về hả? Tôi rời khỏi giường, đi ra khỏi phòng, tắm rửa và chạy lên trên sân thượng ngồi nhìn ra đầu ngõ. Cứ ngồi như vậy, đến khi thấy một bóng người khoác ba lô đi vào, tôi đứng im như tượng, tất cả như dừng lại, chỉ có bóng người đó đang từng bước từng bước tiến vào. Anh bước vào cổng, rồi vào nhà, tôi vẫn đứng im không nhúc nhích. Tôi nghe thấy tiếng công tắc điện “tách” một cái, căn nhà sáng bừng lên trong màn đêm u tịch. Rồi anh tôi gọi: “Lan ơi”.

Anh thay đổi đôi chút, tóc đã cắt ngắn đi, ảnh bảo: “Giờ lớn lên không thích để tóc dài nữa.”. Phải chăng thành phố đã đánh mất đi nụ cười vô tư của anh, anh trầm hơn, có vẻ chững chạc hơn, giống như người từng trải đời lâu năm rồi vậy. Mẹ nói anh đi mua đồ, tôi cũng đi theo, dọc đường đi tôi thấy anh cứ ngó bên này lại ngoảnh bên kia, giống như đang nhìn lại một thứ gì đó thân thuộc mà đã quá lâu không thể nhìn thấy vậy. Tôi thấy anh đang nhớ, tôi thấy anh đang tìm kiếm lại hình ảnh của ngày xưa, vậy mà con đường này lại đã thay đổi, anh buồn buồn: “Sao hình như có gì khác khác”. Anh ở trên đó chẳng lẽ không vui hay sao? Tại sao tôi thấy anh lại như đau lòng đến thế? Sao thấy anh như đang nhớ lại cái thời bình yên bên căn nhà nhỏ, trên mặt đường thênh thang nơi không có khói bụi đô hoa nhộn nhịp như vậy? Hay tại vì anh đang nhớ quê như cái cách thông thường của một con người đã rời xa thời niên thiếu của mình?

Thành phố mang anh đi

Anh nói anh thích đọc sách, và thư viện trường thì có nhiều vô kể, anh thích được đi nhiều, tham gia hoạt động nhiều, những câu lạc bộ trường đều rất vui và anh cảm thấy thật thú vị. Vậy là anh vẫn đang vui vẻ đến vậy, tôi không muốn suy nghĩ rằng anh đang nói dối, anh ở nơi đó thật sự cảm thấy tốt hơn rất nhiều, dù ít nhiều niềm vui ấy không còn tràn đầy như trong những lời kể của anh khi trước, nhưng tất cả đều không quan trọng.

Khi kim đồng hồ quay ngược thời gian, trở về những ngày mọi thứ còn chưa bắt đầu, anh lại kể chuyện trong ánh đèn lặng lẽ, anh kể cho tôi nghe về những điều xa lạ, những thứ có trên mảnh đất mà anh đang sống, tôi nằm trong đống chăn ấm áp lắng nghe từng chữ một vang lên bên cạnh, cho đến khi cảm thấy tiếng anh cứ nhỏ dần, nhỏ dần, nhỏ dần rồi… dừng lại. Có phải những tháng năm ngày xưa đã trở nên cũ kĩ, những năm tháng mà trong cơn mơ, tôi không cần phải lo lắng rằng ngày mai thức giấc, còn thấy anh đang mỉm cười hay không.

© Lạc – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Trưởng thành là khi đừng bao giờ gục ngã giữa cuộc đời

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

back to top