Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tháng 5, ký ức xa rồi, nhớ lắm!

2015-05-21 01:04

Tác giả:


blogradio.vn - Tháng 5 về lại khao khát những chuyến đi, những hành trình bất tận. Nhớ lắm những ngày tháng còn làm việc, còn sống bên nhau. Giữa cái nắng chói chang của mùa hè, dù vất vả, mệt mỏi nhưng vì niềm tin dành cho nhau vẫn không buông bỏ được.

***

Tháng 5, hoa phượng nở đỏ góc trời thương nhớ, bằng lăng tím nỗi buồn miên man. Tháng 5 với người khác là chia ly nhưng với chúng ta là gặp gỡ. Tháng 5 bắt đầu cho những tiếng cười, những niềm vui không bao giờ quên.

Tháng 5 về lại khao khát những chuyến đi, những hành trình bất tận. Nhớ lắm những ngày tháng còn làm việc, còn sống bên nhau. Giữa cái nắng chói chang của mùa hè, dù vất vả, mệt mỏi nhưng vì niềm tin dành cho nhau vẫn không buông bỏ được. Trong lòng nhau vẫn luôn hiểu rằng “thứ lưu luyến không phải công việc cũng không phải công ty mà là con người”.

Thèm được trở lại những ngày tháng ấy. Những lúc 14 người trên một chiếc xe 5 chỗ, điều hòa thì hỏng, mồ hôi vã ra như tắm. Thèm những buổi trưa phải ở lại không về, vật vờ ngoài bờ sông hay một góc sân nào đấy. Thèm những lúc nửa đêm còn trêu chọc nhau vẫn còn cười khanh khách làm hàng xóm mất ngủ. Thèm những lúc hát karaoke ầm ỹ để chủ nhà phải lên nhắc nhở. Thèm những buổi tối trà đá chém gió, những lúc lượn lờ ngoài đường để trộm xoài trộm dâu da. Thèm cả những lúc phải ăn phở bò 3 ngày liền vì không tìm được quán cơm. Thèm những lúc kêu khổ “bọn em phải ăn mỳ tôm” nhưng nào ai biết đã ăn hết cả gói xúc xích.

tháng 5

Thèm những buổi sáng dậy sớm đi biển ngắm bình minh. Thèm những buổi tối ra hò hét ngoài biển bốc cát nhét vào người nhau, chỉ khổ đứa sáng hôm sau ở nhà giặt quần áo. Thèm những sáng mai thức dậy tranh nhau nhà vệ sinh, cùng pha mỳ cốc ăn sáng, pha vội cốc cà phê rồi đi làm. Thèm những ngày đi về cơm sẵn ăn, bát không phải rửa, tiền cơm không phải trả. Thèm cả những lúc công tác phí chưa về ăn cơm bữa trước lo bữa sau. Thèm những lúc được cõng từ cửa hàng ra quán cơm, miệng cười đùa “mày chỉ còn được cõng tao trong 17 ngày nữa thôi” nhưng trong lòng xót xa lắm.

Sẽ nhớ mọi người lắm, cả những lúc vui đùa và giận dỗi. Vui đùa là suốt cả hành trình, giận dỗi dài bằng quãng đường từ quán cơm về nhà. Sống bên mọi người là lúc không cần suy nghĩ mình là ai, bộc lộ hết độ điên của bản thân để rồi chốt lại “Ở với nhau mới biết độ hâm của nhau”.

“Nếu có ước mơ xin cho tôi trở về một phút chốc. Là tại gió thổi mắt tôi cay hay vì tôi đang khóc”. Những ngày tháng ấy đã qua mãi mãi không thể trở lại được nữa. Một năm ấy, hạnh phúc nhất với em là những lúc ở bên mọi người, được cười nói, được phát biểu những câu điên điên mà không sợ bị cười chê.

Vẫn biết xa nhau mỗi người trong chúng ta còn tìm được hướng đi mới tốt hơn nhưng mãi mãi không còn nữa những lúc cùng nhau thức dậy, cùng ăn sáng, cùng đi làm, cùng đợi một chiếc xe đến đón, cùng ăn cơm, cùng giặt đồ, cùng trà đá chém gió, cùng nô đùa vui vẻ. Không còn nữa những lúc sớm tối bên nhau tiếng cười không dứt. Xa rồi, nhớ lắm.

© Thúy Do Thị

Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet
         



Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top