Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tháng 5, ký ức xa rồi, nhớ lắm!

2015-05-21 01:04

Tác giả:


blogradio.vn - Tháng 5 về lại khao khát những chuyến đi, những hành trình bất tận. Nhớ lắm những ngày tháng còn làm việc, còn sống bên nhau. Giữa cái nắng chói chang của mùa hè, dù vất vả, mệt mỏi nhưng vì niềm tin dành cho nhau vẫn không buông bỏ được.

***

Tháng 5, hoa phượng nở đỏ góc trời thương nhớ, bằng lăng tím nỗi buồn miên man. Tháng 5 với người khác là chia ly nhưng với chúng ta là gặp gỡ. Tháng 5 bắt đầu cho những tiếng cười, những niềm vui không bao giờ quên.

Tháng 5 về lại khao khát những chuyến đi, những hành trình bất tận. Nhớ lắm những ngày tháng còn làm việc, còn sống bên nhau. Giữa cái nắng chói chang của mùa hè, dù vất vả, mệt mỏi nhưng vì niềm tin dành cho nhau vẫn không buông bỏ được. Trong lòng nhau vẫn luôn hiểu rằng “thứ lưu luyến không phải công việc cũng không phải công ty mà là con người”.

Thèm được trở lại những ngày tháng ấy. Những lúc 14 người trên một chiếc xe 5 chỗ, điều hòa thì hỏng, mồ hôi vã ra như tắm. Thèm những buổi trưa phải ở lại không về, vật vờ ngoài bờ sông hay một góc sân nào đấy. Thèm những lúc nửa đêm còn trêu chọc nhau vẫn còn cười khanh khách làm hàng xóm mất ngủ. Thèm những lúc hát karaoke ầm ỹ để chủ nhà phải lên nhắc nhở. Thèm những buổi tối trà đá chém gió, những lúc lượn lờ ngoài đường để trộm xoài trộm dâu da. Thèm cả những lúc phải ăn phở bò 3 ngày liền vì không tìm được quán cơm. Thèm những lúc kêu khổ “bọn em phải ăn mỳ tôm” nhưng nào ai biết đã ăn hết cả gói xúc xích.

tháng 5

Thèm những buổi sáng dậy sớm đi biển ngắm bình minh. Thèm những buổi tối ra hò hét ngoài biển bốc cát nhét vào người nhau, chỉ khổ đứa sáng hôm sau ở nhà giặt quần áo. Thèm những sáng mai thức dậy tranh nhau nhà vệ sinh, cùng pha mỳ cốc ăn sáng, pha vội cốc cà phê rồi đi làm. Thèm những ngày đi về cơm sẵn ăn, bát không phải rửa, tiền cơm không phải trả. Thèm cả những lúc công tác phí chưa về ăn cơm bữa trước lo bữa sau. Thèm những lúc được cõng từ cửa hàng ra quán cơm, miệng cười đùa “mày chỉ còn được cõng tao trong 17 ngày nữa thôi” nhưng trong lòng xót xa lắm.

Sẽ nhớ mọi người lắm, cả những lúc vui đùa và giận dỗi. Vui đùa là suốt cả hành trình, giận dỗi dài bằng quãng đường từ quán cơm về nhà. Sống bên mọi người là lúc không cần suy nghĩ mình là ai, bộc lộ hết độ điên của bản thân để rồi chốt lại “Ở với nhau mới biết độ hâm của nhau”.

“Nếu có ước mơ xin cho tôi trở về một phút chốc. Là tại gió thổi mắt tôi cay hay vì tôi đang khóc”. Những ngày tháng ấy đã qua mãi mãi không thể trở lại được nữa. Một năm ấy, hạnh phúc nhất với em là những lúc ở bên mọi người, được cười nói, được phát biểu những câu điên điên mà không sợ bị cười chê.

Vẫn biết xa nhau mỗi người trong chúng ta còn tìm được hướng đi mới tốt hơn nhưng mãi mãi không còn nữa những lúc cùng nhau thức dậy, cùng ăn sáng, cùng đi làm, cùng đợi một chiếc xe đến đón, cùng ăn cơm, cùng giặt đồ, cùng trà đá chém gió, cùng nô đùa vui vẻ. Không còn nữa những lúc sớm tối bên nhau tiếng cười không dứt. Xa rồi, nhớ lắm.

© Thúy Do Thị

Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet
         



Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh

Mùa đông không anh

Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ

Hạnh phúc riêng của mẹ

Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

Thích ứng với cô đơn

Thích ứng với cô đơn

Những chuyện ngày xưa kể nhau nghe hằng tuần đã trở thành những thước phim tồn đọng, và chính chủ cũng đang dần quên đi những nỗi đau chứa đựng bên trong đó mất rồi.

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”

Với cô, anh là khoảng trời bình yên sau bao giông bão của cuộc đời. Để rồi thương nhau.

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay

Thi thoảng, mình lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp với người ấy, rồi lại tự đặt ra vô vàn câu hỏi, kiểu nếu như mình đã làm khác đi, nếu như mình kiên nhẫn và vị tha hơn, nếu như người ấy chịu thay đổi đi một chút nhỉ…

Mùa đót chổi

Mùa đót chổi

Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản.

Gió qua miền kí ức

Gió qua miền kí ức

Tuổi 18 đôi mươi Cùng những ngày vội vã Hôm nay mưa tầm tã Sao em buồn thế em?

back to top