Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tay chưa biết đan lại sao có thể mở lòng (Phần 2)

2016-03-25 01:00

Tác giả:


blogradio.vn - Trong bóng đêm tôi với em sẽ cùng ấp ôm những kí ức để biết mà nhận ra nhau. Tôi bất giác lục lại những tin nhắn ngắt quãng giữa tôi và em. Tôi cứ đọc đi đọc lại như bị thôi miên. Tôi nhớ một tiếng chuông cũ… Nhớ chao chát.

***

Đọc phần 1 tại đây.

Hai đôi mắt nhìn nhau, nhưng mọi thứ quá khác so với những gì chúng tôi đã hình dung. Em tóc ngắn, màu tím dịu đi trong ánh đèn huyền. Chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng chẳng thể che nổi hình xăm trên cổ em. Chỉ có nụ cười em vẫn rạng rỡ, như ngày em cố dùng nụ cười ấy để che đi nét buồn trong đôi mắt.


- Sao lại lên đây?

- Vì có anh!

- Hi vọng em không nói đùa.

- […….]

- Những ngày qua, em đi đâu thế.

- Cũng đi làm, toàn những việc lặt vặt.

- Sao không về nhà?


Nhắc tới nhà, khuôn mặt em chùng xuống. Chợt nhận ra điều gì đó không phải, tôi chữa lời:

- À, không nhắc chuyện đó.

Chúng tôi ngồi đối diện, kể cho nhau nghe những câu chuyện hồi bé. Từ cuốn sách Hoàng tử bé mà em thích nhất.

Tôi vẫn nhớ tình yêu của Hoàng tử bé, khi đi xa bông hoa duy nhất trên hành tinh của mình. Tình yêu đó là sự hối hận cho những tháng ngày ngây ngô không biết mà thương yêu nhau. Tình yêu đó là những ấn tượng riêng cho nỗi nhớ cũ khi cậu đứng trước một rừng hoa khác. Cậu nhận ra rằng cả một rừng hoa kia đều vô nghĩa, bởi trong rừng hoa ấy, chẳng có bông hoa nào chính tay cậu chăm sóc. Chẳng có bông hoa nào xui ngây ngô trong câu biết dùng đôi tay mà làm một tấm chắn gió.

Sẽ như thế nào, nếu một ngày nọ Hoàng tử bé trở về hành tinh và nhận ra rằng bông hoa của mình đã chẳng còn như cũ. Sẽ như thế nào nếu cậu nghe được về bông hoa những đêm không về, những cuộc tình mua vui và những bụi bặm của khoảng không mà cậu chẳng thể nào biết rõ.

Và sẽ như thế nào nếu tôi trở về trong em, như cậu Hoàng tử em mến trở về với bông hoa của của mình. Em vẫn đưa những chiếc gai bé nhỏ ra để ngăn cản những nỗi buồn. Em cố mỉm cười suốt cả buổi tối nhưng những mảng buồn đã nén sâu trong tâm trí em dày đặc hơn.

Tôi rớt vào trong một khoảng không mênh mang của niềm thương chưa vơi cạn trong mình. Tay tôi chạm vào một bức tường ngăn cách chúng ta xây lên thật cao trong những ngày tháng xa nhau. Em với tôi, mỗi người một bên vách tường.

Tôi tự hỏi lòng, có khi nào, mùa bong bóng biết trở về giữa làn mưa giăng giăng trong một đêm hừng đông cố tranh chỗ với những tối tăm. Bong bóng thì bao giờ chẳng dễ vỡ, nhưng có một cách để nó không vỡ, đó là chụp hình ảnh của nó vào trong đôi mắt. Tôi nghĩ thế và rồi thảng thốt nhận ra: thật khó để chụp hình ảnh bong bóng vào trong đôi mắt, khi mà trời vẫn đang nhập nhoạng.

Tay chưa biết đan lại sao có thể mở lòng

***

Tôi với em, không biết giữa chúng ta còn lại những gì.

Giá như tôi có thể hiểu em để những buổi sáng đi học, những giờ làm thêm, những đêm thức ôn thi tôi còn biết nhớ, biết thương một người.

Mùa kí ức trở về, mùa nhớ đôi bàn tay.

Mùa đôi bàn tay trở về, tôi nhớ một kí ức.


Hóa ra cái kí ức tưởng đã lãng quên ấy bấy lâu nay vẫn luôn ngay sát bên tôi, để cho tôi chẳng thể biết mà yêu một người.

Lại lác đác những buổi hẹn. Tôi, em và đèn đường. Và rồi bên em, tôi lại hát những bài ca cũ:

“Chưa một lần anh hết thắc mắc, sao em lìa xa anh này

Để tiếp tục con đường yêu bên cạnh người ấy….”

- Sao anh toàn hát nhạc buồn thế?

- Chắc tại vì bên em, cảm thấy vui.

Lẽ ra tôi phải nói “Chắc tai bên em, cảm thấy yên bình”. Nhưng tôi chợt nhận ra sẽ chẳng có thứ yên bình nào trong thoáng chốc, nó sẽ chỉ làm nhau đau.

Thứ bình yên này, nó mỏng manh quá làm lòng tôi cứ vang lên những đoạn nhạc chát chúa vàng u ám. Tay chưa biết đan lại, làm sao có thể mở lòng nhau ra.

Tôi sợ mình sẽ ùa vào nhau trong những bản năng của ngày hôm nay, sợ những ngón tay đan sẽ thít lại một sợi dây cuốn trói lấy đôi chân của kí ức khiến nó quên đường về bên chúng ta. Và nếu thế, một chút ánh buồn trong mắt em cũng sẽ chẳng còn.

Người ta cứ im lặng mãi trước những ồn ào của lòng. Và khóe môi người ta cứ ồn ào mãi trong những câu chuyện tưởng chừng như thú vị - nhưng rồi cũng đều là vô nghĩa thôi.

***

Mưa đầu mùa chưa tan.

Và rồi mình không hẹn nhau nữa. Vậy là mùa đôi bàn tay trở về, đôi bàn tay không biết đan vào nhau, và hiển nhiên là tôi cũng không ôm em thêm một lần nữa. Niềm tin, một mảng thương và chút cảm thông cho một hồi ức, tất cả những thứ ấy đều nửa vời trong tôi. Và chính em nữa, em cũng không rơi thêm một giọt nước mắt nào.

Và mình không cố gọi nhau.

Một ngày, tôi lại nhận được tin nhắn em:

- Có lẽ em phải đi thôi.

Tôi dửng dưng:

- Em lại đi à?

- Ừ. Nơi này cũng không thuộc về em.

Tôi không trả lời tin nhắn đó vì chẳng biết nói gì. Tôi chỉ bảo:

- Ừ.

Câu “ừ” lúc ấy, so với sự im lặng thì cũng tương đương nhau. Thậm chí sự im lặng còn là thứ gì đó ngọt ngào hơn!



Tôi chẳng muốn nghĩ về em nữa, nhưng có thể nào làm được.

Em sắp đi. Đi mãi thế, rồi sẽ về tới đâu? Rồi người ta sẽ nghĩ gì về em trong sau những đêm vui vẻ, sau những hình xăm trên cổ. Người ta sẽ hiểu gì khi mà em, sẽ chẳng bao giờ đến bên người ta bằng một nụ cười hiền, một chiếc áo sơ mi và một đôi giày bệt. Bởi vì người ta đâu có ấp ôm đôi mắt buồn của em bằng một vòng tay kí ức. Và cả em nữa, em sẽ hiểu những gì từ trong con người của chính mình?

Khi mà chính tôi cũng chọn im lặng với em…

Đêm choàng tỉnh trong một tiếng sấm.

Mưa chuyển mùa đã đi. Và hạ về, cơn mưa mùa hạ dường như chưa năm nào dữ dội đến thế. Tôi không thể ngủ. Tôi nhớ em…

Mùa lại thổn thức. Mùa nhớ đôi bàn tay… Tim lại nghẹn ngào… Và ngoài trời thì trắng xóa.

Sao em không cố nói điều gì. Có bao giờ em trách tôi, rằng tôi vô tâm quá và chẳng nhận ra những dịu dàng cũ kĩ đã trở về trong em. Có bao giờ em trách vì tôi không giữ lấy.

Con người ta dễ bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài. Nếu những dịu dàng cũ kĩ trong em đang cố đánh lừa tôi thì tại sao tôi không thử bị lừa luôn đi. Để cho em không đi mãi nữa, và trong bóng đêm tôi với em sẽ cùng ấp ôm những kí ức để biết mà nhận ra nhau.

Tôi bất giác lục lại những tin nhắn ngắt quãng giữa tôi và em. Tôi cứ đọc đi đọc lại như bị thôi miên. Tôi nhớ một tiếng chuông cũ…

Nhớ chao chát.

Và mặt trời lên. Chao chát đỏ màu nỗi nhớ tôi.


Tôi phải đi tìm em.

- Hằng nó ra bến xe rồi!

Chị chủ trọ lắc đầu nhìn tôi.

Tay chưa biết đan lại sao có thể mở lòng

Tôi chạy xe vút cần công tơ mét. Ánh nắng bỗng như rực lên làm tôi muốn ngột thở, nắng cháy cả lòng đốt cả ruột gan. Hình như trong tôi, nắng hè đang bỏng rát. Cái nắng tưởng có thể làm bốc hơi hết những làn ẩm của đợt mưa chuyển mùa.

Em vẫn chưa lên xe.

- Đứng lại đi, Hằng. Hãy ở lại!

Em quay lại. Đôi mắt không biết nói nữa.

Tôi nắm tay em, xiết lại.

- Đừng đi nữa!

Những ngón tay đan.

Tôi thì thầm:

- Hạ về rồi đấy. Và những cơn mưa chuyển mùa đã tan đi rồi.

Em cười.

Nụ cười tan đi những lặng câm trong ánh mắt.

Rồi em ngập ngừng:

- Nhưng Thái Nguyên….

Tôi chem vào trong lời em nói:

- Thái Nguyên cũng có mùa nhớ những ngón tay đan.

Như dặn trước, tôi với em cùng ngước lên nắng vàng đang thắp để đốt đi một mùa xa nhau. Kí ức trở về trong ngày hôm nay ngay giữa những ngón tay mình đan lại…

© Dương Nguyên Bảo – blogradio.vn

Hết!

Có thể bạn quan tâm: Cảm ơn ngày hôm qua





Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

back to top