Tạm biệt mùa lá không còn thuộc về em
2014-07-03 08:05
Tác giả:
Thời gian chúng ta ở cạnh nhau quá ngắn, ngắn tới mức em chưa kịp nói em thương anh nhiều lắm thì chúng ta đã mỗi người một ngã rẽ. Những hư hao của ngày dài nhấn chìm em trong thứ xúc cảm hỗn độn giữa 2 chiều thương – nhớ.
Sài Gòn.

Chiều nay, em thấy anh tất tưởi giữa dòng người xa lạ. Em thấy anh lắc lắc chiếc cổ cao màu đồng không kiên nhẫn nhìn đèn tín hiệu chầm chậm nhảy từng số lùi trong cơn nắng đổ lửa. Em thấy giọt mồ hôi rơi ra sau quai mũ bảo hiểm màu xanh đen, chảy dọc xuống tấm áo sơ-mi kẻ sọc gồ lên khung xương bả vai gầy guộc của anh. Anh ở ngay trước mắt em. Gần đến mức ngỡ chỉ cần đưa tay ra là chạm vào bờ vai anh ngay được, là đã có thể có anh trong tầm tay.
Em dường như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt anh đang nhăn lại vì khí trời oi bức nơi đây như thế nào, em còn có thể biết chắc vì sự việc gấp gáp ấy anh có thể lao đi bất kể điều gì xảy ra. Nhưng, em ngạc nhiên khi thấy mình vẫn bình thản nhìn anh từ phía sau đến vậy.
Nếu là ngày trước, em vẫn luôn trông ngóng dù chỉ một lần ta vô tình gặp nhau trên phố, nhất định em sẽ đuổi theo bước chân anh đến cùng bởi luôn nghĩ đó là duyên số. Bởi em nghĩ anh yêu em, và chúng ta yêu nhau.
Ngày hôm nay: Khi em đã hoàn toàn không còn tin tưởng vào thứ tình cảm da diết ấy thì anh lại đột ngột xuất hiện trước mắt em. Là người thật với xúc cảm ngượng ngùng, vui vẻ, hoạt bát. Không phải chỉ là những mộng tưởng do em tự nghĩ ra trong những ngày cồn cào nhớ anh. Nhưng em đã không chạy đến phía anh. Em đã không vồn vã như bao nhiêu lâu nay em vẫn nghĩ mình nhất định sẽ làm thế nếu có một ngày vô tình gặp anh trên phố. Bởi em biết: chỉ mình em yêu anh, và chúng ta không còn yêu nhau nữa.
Em đứng lặng lẽ nhìn bóng lưng anh như rất nhiều năm về trước.
Đèn đỏ dừng lại cho người ta phút thư thái để rồi ngay sau đó chớp xanh lóe lên lại dồn người ta vào cuộc chạy đua không biết mệt mỏi chốn thị thành xa hoa. Nhìn bóng anh lướt đi mất hút vào dòng người hối hả ngược xuôi mưu sinh dưới nắng hè gay gắt thiêu đốt. Em thấy lòng mình lặng đi những cảm xúc không rõ ràng.
Ừ! Em đã thương anh nhiều như thế!
Khi bên anh, em luôn quen cảm giác được dựa dẫm, ỉ ôi nũng nịu. Rời xa anh, em chỉ mải bước về phía trước nhưng mắt lại chỉ lo nhìn xuống chân để khỏi vấp ngã. Thiếu anh, dường như em chẳng còn là mình như ngày nào nữa. Nhưng anh ơi! Cuộc sống là những nấc thang vươn đến thành công và hạnh phúc, có vấp ngã để biết cái giá phải trả cho những bài học trên đường đời không phải là rẻ mạt. Có đóng cửa cái cũ mới tạo lập được cái mới, có sai lầm mới có thử thách, phải không anh?
Bắt đầu từ bây giờ em sẽ học cách không nhìn xuống chân mình nữa, thay vào đó là phóng tầm mắt ra xa về phía chân trời để nuôi dưỡng, xây đắp những điều mới cho tâm hồn mình. Em không đủ cao thượng để chúc anh hạnh phúc, bởi lòng ích kỉ không cho phép em làm thế, và còn bởi trái tim em còn bận gõ những cánh cửa mới tìm hạnh phúc cho chính mình. Và em luôn tin, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tạm biệt anh, tạm biệt mùa lá vàng không còn thuộc về em nữa.
• Di An

MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.


