Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sau lưng anh em thấy mình thật bình yên

2019-01-04 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Anh ạ, Đà Thành sau lưng anh em thấy mình nhỏ bé, phố thị cứ rộng lớn và lòng người chật chội. Với em thành phố này là xứ xở của những cây cầu, không quá ồn ào hay ngột ngạt, nó tấp nập vừa đủ, đông đúc vừa đủ. Đủ khiến cho ai khi đặt chân đến cũng muốn ở đây thêm lâu hơn. Đà Thành cũng rất duyên với lòng người bình dị và ấm áp, chẳng sợ so đo hay toan tính thiệt hơn.

***

Cuộc đời là những chuyến đi và mỗi vùng đất chính là một trang sách của chính mình.

Em đã từng kể với anh về thành Vinh nơi nồng nàn hương hoa sữa, nhuộm khắp con đường cánh bằng lăng tím. Em cũng từng kể về Tam Kỳ lộng lẫy sắc vàng osaka và hoa sưa xoay tròn trong gió. Em kể về xứ Quảng mùa nắng ngập đầy hoa xuyến chi. Nhưng khi nhắc về Đà Thành em lại chậm vài nhịp, vì em chưa tìm ra ở Đà Thành làm em nhớ nhất màu hoa và mùi hương nào.

Em cũng chẳng biết lý do gì khiến mình có quyết tâm đến với mảnh đất này đến thế. Em đã rời xa gia đình để đến vùng đất lạ lập nghiệp. Đó cũng chẳng phải là quyết định gì táo bạo so với những câu chuyện của nhiều người ngoài kia. Nhưng để quyết định rời đi thì đây là điều em cảm thấy khó khăn.

Rồi bản thân đã vượt qua được những ngày tháng thật dài và nhiều nỗ lực. Em có công việc mới và rất tâm đắc với nó. Em yêu quý bàn làm việc của mình, những anh chị đồng nghiệp, những mẫu chuyện vui giờ nghỉ trưa, từng căn phòng và cả công việc em đang đảm nhận. Khi trở nên yêu quý điều gì đó đang làm thì những điều xung quanh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, tâm trạng thoải mái hơn và đôi mắt sẽ ngắm nhìn mọi thứ tích cực hơn.

blog radio, Sau lưng anh em thấy mình thật bình yên

Điều đầu tiên khiến em yêu thành phố này không phải vì mùi hương hay sắc hoa. Biển luôn khiến em thoải mái và giảm bớt căng thẳng. Còn gì tuyệt hơn khi em thường kiếm lý do để đi đường vòng, qua con đường Nguyễn Tất Thành một bên là biển. Em cũng không quên dừng xe một chút bước xuống bờ cát để được gần biển hơn. Thế đấy, vì thành phố này có biển, vì biển dậy sóng nhưng bình yên.

Đã rất lâu rồi từ ngày đặt lên vai mình quá nhiều gánh nặng tâm lý, hôm nay em mới thấy Đà Thành trong xanh làm sao. Màu mây xanh rất dịu mắt và cái nắng tuy chói chang nhưng khiến lòng người thật tươi sáng. Mỗi lúc phải làm việc trên máy tính khá nhiều, em thường bước ra ngoài hành lang để rửa mắt bằng sắc trời. Điều đó khiến em dễ chịu. Màu thiên thanh đi đâu cũng làm em rất nhớ, nhớ những bầu trời mình đã từng đi qua, năm tháng thanh xuân mình đã từng sống thật chân thành. Liệu rằng có ai đó khi thấy sắc trời thiên thanh có nhớ đến những ngày nắng đẹp mình đã từng đi qua - như em không?

Vào một ngày đẹp trời nọ, em thấy mình còn bị say cả những đường mây màu bọt tuyết. Giữa một màu xanh mây nhè nhẹ, lâu lâu lại có vài chiếc máy bay bay ngang qua, xáo trộn bầu trời đang ngăn nắp. Tuy vậy, mây được vẽ thành từng dòng trông rất vui mắt, thế là em bị say chỉ đơn giản vậy thôi.

Em đã từng nói với anh, em là người rất nhạy cảm với những điều xung quanh mình dù nhỏ, em có thể từ nó mà chuyển hóa thật đa dạng bằng cảm xúc của mình. Mọi thứ xảy đến, đều được lưu lại và cất giữ như điều gì đó đẹp đẽ. Và em lại yêu thêm một mùi hương - mùi cà phê rang.

Đó là mùi hương quen thuộc khi đi ngang quán cà phê trên đường đến cơ quan hay nghe thoang thoảng khi vừa đến chân cầu vượt ngã ba Huế vào ban ngày. Mùi hương mà em chẳng thể nào chinh phục được, thì khi ở đây nó lại thực sự ấn tượng đến thế, rất thơm.

Em đã nói về rất nhiều điều nhỉ, về biển, về bầu trời và đường mây bọt tuyết, về hương cà phê rang và còn một nơi mà chỉ Đà Thành mới có, em thấy lòng bình yên khi được ở đó - phía sau lưng anh.

Phía sau lưng anh là tăng đều những con số công tơ mét, là những con đường gắn với nhiều câu chuyện, là những nụ cười trong veo chẳng cần nghĩ suy, là những câu chuyện của anh em nghe rồi gật gù, là có cô gái chỉ nhìn được anh qua gương chiếu hậu, đôi lúc cô chợt cười anh chẳng hay. Đà Thành sau lưng anh là những vòng xe lăn bánh qua đường “Phường”, qua con đường tơ lụa hai hàng cây xanh lá Nguyễn Sinh Sắc, hay trường dài trên cầu Ngô Sỹ Liên như nuốt trọn Hòa Khánh trong lòng mắt, còn cả dãy nhà nhấp nhô bên đường rây nơi anh rất thích,… Em vẫn muốn hẹn anh một chiều vàng trên cầu Thuận Phước để ngắm nhìn thành phố trở mình sang đêm.

Anh ạ, Đà Thành sau lưng anh em thấy mình nhỏ bé, phố thị cứ rộng lớn và lòng người chật chội. Với em thành phố này là xứ xở của những cây cầu, không quá ồn ào hay ngột ngạt, nó tấp nập vừa đủ, đông đúc vừa đủ. Đủ khiến cho ai khi đặt chân đến cũng muốn ở đây thêm lâu hơn. Đà Thành cũng rất duyên với lòng người bình dị và ấm áp, chẳng sợ so đo hay toan tính thiệt hơn.

blog radio, Sau lưng anh em thấy mình thật bình yên

Rồi một ngày anh đừng bất chợt hỏi em “Ở thành phố này em thấy thế nào?”. Vì một lúc nào đó trở nên thân thuộc em chẳng thể nào kể hết những điều đáng yêu của nó. Vì em nhận ra mình đã trở nên gắn bó từ khi nào, khi xem nơi đây như một phần của cuộc sống thì dù điều gì xấu đi một chút cũng chẳng thể làm em ghét bỏ được.

Ồ, thì ra Đà Thành thân thương đến thế dù không phải là một sắc hoa làm em say nhưng em lại say ở chính những điều bình dị nhất.

Đà Thành có những ngày nắng xanh ươm
Có những ngày chợt mưa làm mắt em cay nhòe
Có những cánh thư còn đó chưa gửi
Thế nhưng đi xa em lại thấy nhớ
Đà Thành khiến em thân thương mất rồi.
Vậy, em nghĩ gì khi nhắc về Đà Thành?

À, ừm…. Em nghĩ về …
Về màu trời bạc nơi chân trời phía biển
Về những đường mây màu bọt tuyết
Về những con đường mang nhiều câu chuyện
Về hương cà phê rang mang bao lưu luyến
Về anh – người em thương.

© Phạm Thị Thiên Thanh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

back to top