Sau lưng anh em thấy mình thật bình yên
2019-01-04 01:25
Tác giả:
Cuộc đời là những chuyến đi và mỗi vùng đất chính là một trang sách của chính mình.
Em đã từng kể với anh về thành Vinh nơi nồng nàn hương hoa sữa, nhuộm khắp con đường cánh bằng lăng tím. Em cũng từng kể về Tam Kỳ lộng lẫy sắc vàng osaka và hoa sưa xoay tròn trong gió. Em kể về xứ Quảng mùa nắng ngập đầy hoa xuyến chi. Nhưng khi nhắc về Đà Thành em lại chậm vài nhịp, vì em chưa tìm ra ở Đà Thành làm em nhớ nhất màu hoa và mùi hương nào.
Em cũng chẳng biết lý do gì khiến mình có quyết tâm đến với mảnh đất này đến thế. Em đã rời xa gia đình để đến vùng đất lạ lập nghiệp. Đó cũng chẳng phải là quyết định gì táo bạo so với những câu chuyện của nhiều người ngoài kia. Nhưng để quyết định rời đi thì đây là điều em cảm thấy khó khăn.
Rồi bản thân đã vượt qua được những ngày tháng thật dài và nhiều nỗ lực. Em có công việc mới và rất tâm đắc với nó. Em yêu quý bàn làm việc của mình, những anh chị đồng nghiệp, những mẫu chuyện vui giờ nghỉ trưa, từng căn phòng và cả công việc em đang đảm nhận. Khi trở nên yêu quý điều gì đó đang làm thì những điều xung quanh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, tâm trạng thoải mái hơn và đôi mắt sẽ ngắm nhìn mọi thứ tích cực hơn.

Điều đầu tiên khiến em yêu thành phố này không phải vì mùi hương hay sắc hoa. Biển luôn khiến em thoải mái và giảm bớt căng thẳng. Còn gì tuyệt hơn khi em thường kiếm lý do để đi đường vòng, qua con đường Nguyễn Tất Thành một bên là biển. Em cũng không quên dừng xe một chút bước xuống bờ cát để được gần biển hơn. Thế đấy, vì thành phố này có biển, vì biển dậy sóng nhưng bình yên.
Đã rất lâu rồi từ ngày đặt lên vai mình quá nhiều gánh nặng tâm lý, hôm nay em mới thấy Đà Thành trong xanh làm sao. Màu mây xanh rất dịu mắt và cái nắng tuy chói chang nhưng khiến lòng người thật tươi sáng. Mỗi lúc phải làm việc trên máy tính khá nhiều, em thường bước ra ngoài hành lang để rửa mắt bằng sắc trời. Điều đó khiến em dễ chịu. Màu thiên thanh đi đâu cũng làm em rất nhớ, nhớ những bầu trời mình đã từng đi qua, năm tháng thanh xuân mình đã từng sống thật chân thành. Liệu rằng có ai đó khi thấy sắc trời thiên thanh có nhớ đến những ngày nắng đẹp mình đã từng đi qua - như em không?
Vào một ngày đẹp trời nọ, em thấy mình còn bị say cả những đường mây màu bọt tuyết. Giữa một màu xanh mây nhè nhẹ, lâu lâu lại có vài chiếc máy bay bay ngang qua, xáo trộn bầu trời đang ngăn nắp. Tuy vậy, mây được vẽ thành từng dòng trông rất vui mắt, thế là em bị say chỉ đơn giản vậy thôi.
Em đã từng nói với anh, em là người rất nhạy cảm với những điều xung quanh mình dù nhỏ, em có thể từ nó mà chuyển hóa thật đa dạng bằng cảm xúc của mình. Mọi thứ xảy đến, đều được lưu lại và cất giữ như điều gì đó đẹp đẽ. Và em lại yêu thêm một mùi hương - mùi cà phê rang.
Đó là mùi hương quen thuộc khi đi ngang quán cà phê trên đường đến cơ quan hay nghe thoang thoảng khi vừa đến chân cầu vượt ngã ba Huế vào ban ngày. Mùi hương mà em chẳng thể nào chinh phục được, thì khi ở đây nó lại thực sự ấn tượng đến thế, rất thơm.
Em đã nói về rất nhiều điều nhỉ, về biển, về bầu trời và đường mây bọt tuyết, về hương cà phê rang và còn một nơi mà chỉ Đà Thành mới có, em thấy lòng bình yên khi được ở đó - phía sau lưng anh.
Phía sau lưng anh là tăng đều những con số công tơ mét, là những con đường gắn với nhiều câu chuyện, là những nụ cười trong veo chẳng cần nghĩ suy, là những câu chuyện của anh em nghe rồi gật gù, là có cô gái chỉ nhìn được anh qua gương chiếu hậu, đôi lúc cô chợt cười anh chẳng hay. Đà Thành sau lưng anh là những vòng xe lăn bánh qua đường “Phường”, qua con đường tơ lụa hai hàng cây xanh lá Nguyễn Sinh Sắc, hay trường dài trên cầu Ngô Sỹ Liên như nuốt trọn Hòa Khánh trong lòng mắt, còn cả dãy nhà nhấp nhô bên đường rây nơi anh rất thích,… Em vẫn muốn hẹn anh một chiều vàng trên cầu Thuận Phước để ngắm nhìn thành phố trở mình sang đêm.
Anh ạ, Đà Thành sau lưng anh em thấy mình nhỏ bé, phố thị cứ rộng lớn và lòng người chật chội. Với em thành phố này là xứ xở của những cây cầu, không quá ồn ào hay ngột ngạt, nó tấp nập vừa đủ, đông đúc vừa đủ. Đủ khiến cho ai khi đặt chân đến cũng muốn ở đây thêm lâu hơn. Đà Thành cũng rất duyên với lòng người bình dị và ấm áp, chẳng sợ so đo hay toan tính thiệt hơn.

Rồi một ngày anh đừng bất chợt hỏi em “Ở thành phố này em thấy thế nào?”. Vì một lúc nào đó trở nên thân thuộc em chẳng thể nào kể hết những điều đáng yêu của nó. Vì em nhận ra mình đã trở nên gắn bó từ khi nào, khi xem nơi đây như một phần của cuộc sống thì dù điều gì xấu đi một chút cũng chẳng thể làm em ghét bỏ được.
Ồ, thì ra Đà Thành thân thương đến thế dù không phải là một sắc hoa làm em say nhưng em lại say ở chính những điều bình dị nhất.
Đà Thành có những ngày nắng xanh ươm
Có những ngày chợt mưa làm mắt em cay nhòe
Có những cánh thư còn đó chưa gửi
Thế nhưng đi xa em lại thấy nhớ
Đà Thành khiến em thân thương mất rồi.
Vậy, em nghĩ gì khi nhắc về Đà Thành?
À, ừm…. Em nghĩ về …
Về màu trời bạc nơi chân trời phía biển
Về những đường mây màu bọt tuyết
Về những con đường mang nhiều câu chuyện
Về hương cà phê rang mang bao lưu luyến
Về anh – người em thương.
© Phạm Thị Thiên Thanh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.