Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sắp Tết đến rồi, con sắp được về với bố rồi

2017-01-13 01:35

Tác giả:


blogradio.vn - Những đêm đông khi mọi nhà đã nằm chăn ấm nệm êm, bố vẫn phải đi làm thâu đêm suốt sáng, cái lạnh buốt của miền Tây Bắc đâu có dễ chịu gì? Rồi những ngày hè nóng nực bố lại cong lưng đi rẫy cỏ trồng rau. Bao nhiêu tiền của đều nhờ hai bàn tay đã chai sần nắng sương của bố, mái tóc đã ngả màu đi ít nhiều, vết chân chim đã hằn lên khuôn mặt quen thuộc ấy.

***

Có lẽ đối với tôi gia đình là điều tuyệt vời nhất, không biết bao nhiêu lần tôi đã mỉm cười trong hạnh phúc vì tôi có bố, có mẹ và một người em gái. Họ là những người mà tôi muốn khoe với cả thế giới mặc dù gia đình tôi không có điều kiện hay đầy đủ gì. Nhưng tình yêu thương bao la bố mẹ dành cho tôi và em đã nuôi dưỡng tôi lớn lên, chính thứ tình cảm thiêng liêng ấy đã khiến tôi biết yêu thương mọi người, tôi san sẻ tình yêu thương của tôi cho bạn bè và những người tôi yêu quý. Tôi luôn muốn kể cho mọi người về bố tôi – người bố tuyệt vời nhất thế gian….

Bố tôi sinh ra trong một gia đình làm nghề nông, cái đói khổ và đông anh em đã không cho phép bố có quyền được đi học, bố đã lao động giúp ông bà từ khi còn rất nhỏ để có thể nuôi các em. Bố không được đi học, nhưng luôn thèm được biết cái chữ. Bố lớn lên với đôi vai gầy đong đầy gánh nặng cuộc sống, nhưng không bao giờ lùi bước mà luôn cố gắng.

Vậy là chàng trai 20 tuổi ngày ấy đã rời quê hương lên một thành phố xa lạ và bắt đầu gây dựng sự nghiệp mới. Bố vừa đi làm vừa đi học, tiết kiệm từng chút, mày mò từng chút, tích lũy từng chút kinh nghiệm. Ý chí và sự nỗ lực của bố khiến tôi khâm phục rất nhiều, nhưng ông trời nhiều khi rất bất công, mọi nỗ lực cố gắng của bố cũng chỉ là muối bỏ biển lớn, cuộc sống không như mơ thử thách liên tiếp thử thách. Chàng trai ngày ấy luôn sung sức, nhiệt tình, khám phá và học hỏi những điều mới lạ, tuổi trẻ của bố sục sôi nhiệt huyết thanh xuân. Mọi thứ dù khó khăn đến mấy bố đối mặt và tìm cách giải quyết, mặc dù tuổi trẻ đã mắc nhiều sai lầm nhưng bố luôn nói với tôi: “Bố không hối hận những năm tháng thanh xuân của bố”.

Tết đến rồi con sắp về với bố rồi

Rồi đến một ngày bố gặp mẹ, hai người đã yêu nhau từ ngày ấy, vẫn là tình yêu giản dị, là những lá thư tay vụng về, là sự ngại ngùng khi hai bố mẹ gặp nhau, không lo sợ, không toan tính, không ngô nghê trẻ con mà trưởng thành và đầy vững chãi. Tôi - đứa con đầu lòng của bố mẹ, đứa con được sinh ra trong tình yêu của bố mẹ, đứa con được bố tôi chào đón trong niềm hạnh phúc. Có lẽ đã qua cái thời nông nổi của tuổi trẻ, bố thu mình lại, sống khiêm nhường như một trụ cột gia đình thực thụ.

Bố gồng gánh khó khăn cuộc sống, chăm sóc cho tôi và mẹ bằng những yêu thương đong đầy, nuôi dạy và nuông chiều tôi hơn những đứa trẻ khác. Bố đã từng sợ rằng tôi không có được nhiều yêu thương, nhiều tình cảm, sợ rằng những yêu thương vụng về chưa một lần nói ra sẽ khiến tôi chạnh lòng. Bố thương tôi và mẹ nhiều lắm, càng thương bố lại càng gồng mình mưu sinh để lo cho tôi được học hành, được đến trường. Bố không sợ nghèo, không sợ khổ, mà sợ cái thất học một đời sẽ khiến con người ta nhụt chí, không thể phát triển được. Rồi cứ thế tôi lớn lên trong vòng tay che chở của bố mẹ, chưa bao giờ tôi cảm thấy thua kém bạn bè, chưa bao giờ tôi mặc cảm tự ti với hoàn cảnh của mình. Em tôi ra đời, sự yêu thương lại được san sẻ, tuy một tay chăm bẵm nuôi lớn tôi là thế, tôi vẫn thấy giọt nước mắt hòa lẫn nụ cười hạnh phúc khi bố bế em mới sinh trên tay. Ngày ấy còn nhỏ vẫn chưa biết thương bố mẹ là gì, vẫn hay đòi bố mẹ mua đồ chơi hay quần áo mới, vẫn hay nghịch ngợm leo trèo, bố chỉ mắng nhẹ nhàng, rồi lại vỗ về tôi, giấu mẹ mua cho tôi những món quà tôi thích.

Tết đến rồi con sắp về với bố rồi

Bố à, bố không biết con thương bố nhiều nhường nào đâu. Những đêm đông khi mọi nhà đã nằm chăn ấm nệm êm, bố vẫn phải đi làm thâu đêm suốt sáng, cái lạnh buốt của miền Tây Bắc đâu có dễ chịu gì? Rồi những ngày hè nóng nực bố lại cong lưng đi rẫy cỏ trồng rau. Bao nhiêu tiền của đều nhờ hai bàn tay đã chai sần nắng sương của bố, mái tóc đã ngả màu đi ít nhiều, vết chân chim đã hằn lên khuôn mặt quen thuộc ấy. Có lẽ con đã quá vô tâm mà giờ mới nhận ra đằng sau những năm tháng trưởng thành của con, bố đã dần già thêm một chút. Giờ đây ở một mình trong thành phố xa lạ con thấy nhớ bố quá, nhớ bố rất nhiều. Người ta thường hay nói “Con gái là người tình kiếp trước của bố” con cũng nghĩ vậy, và thấy mình may mắn lắm khi sinh ra được làm con của bố.

Bố giờ này đang làm gì? Đang ngủ hay đang phải trực ca đêm? Ở nhà mình có lạnh lắm không bố? Bố có mặc ấm không, bố cẩn thận đừng để bị cảm lạnh, bố ốm mẹ và con đau lòng lắm. Là một đứa con gái mít ướt khóc nhè, con chưa bao giờ dám thể hiện ra tình cảm của mình. Con xin lỗi vì những lỗi lầm con đã vấp phải con cảm ơn bố vì bố luôn ở bên cạnh con dù con làm gì bố cũng ủng hộ con hết mình.

Bố ơi con gái bố ở nơi đất khách quê người vẫn đang sống rất tốt, vẫn đang từng ngày nỗ lực cố gắng trưởng thành, chỉ là mỗi khi con nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ gia đình con lại không kìm được mà bật khóc. Bố ở nhà hãy gắng giữ gìn sức khỏe, con sắp về với bố rồi đây....

© Nhím luôn cười – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

back to top