Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bố à, con xin phép yếu đuối hôm nay thôi nhé

2016-12-27 01:16

Tác giả:


blogradio.vn - Bố à, giờ đây con đã biết được, bố thực ra thương con nhiều lắm. Mẹ dạy con sự mềm mại của một cô gái, nhưng bố lại dạy con bản lĩnh để làm người. Cả cuộc đời này bố mẹ chỉ có một người con là con thôi, bố không muốn thấy đứa con thương yêu của mình bị cuộc sống này tổn thương, thay vì bảo bọc quá mức, bố đã dạy con tự tạo cho mình bộ áo giáp của chính mình.

***

Bố à, con tuy chưa bao giờ nói ra nhưng con rất tự hào vì được làm con gái của bố. Con đến với thế giới này khá muộn đối với bố mẹ. Con từng nghe rất nhiều người kể lại, mẹ con kể, các bác con kể, những người anh chị họ của con kể, lần đầu tiên khi bố gặp con thì con đã trở thành viên ngọc quý trong mắt bố rồi. Lúc con đến với thế giới này, bố cũng như mẹ đã đi được gần nửa đời người.

Gia đình mình, con là con một, từ bé con đã được bố dạy cách phải mạnh mẽ khi đối mặt với khó khăn như nào. Bố rất nghiêm khắc với con nhưng cũng rất chiều con. Không cần ai nói con cũng cảm nhận được, ở trong cuộc sống này có thể con không là gì cả, nhưng về nhà con lại chính là cô công chúa nhỏ trong lòng bố.

Bố à, bố có nhớ lần đầu tiên bố đánh con không? Đó là vào một ngày nắng, khi con được tan học sớm, con chờ bố mẹ đến đón như bao ngày khác. Con còn nhớ rõ lắm, hôm đó con chờ bố rất lâu, con đã nghĩ rằng hình như bố quên không đón mình thì phải. Thế đó, suy nghĩ của một đứa trẻ mới học lớp hai rất đơn giản, đối với nó chờ quá mười phút cũng là khá lâu rồi. Con đã nghĩ rằng, hay là mình đi bộ về để tạo bất ngờ cho bố nhỉ? Con đã rất hào hứng mà bắt đầu hành trình đi bộ từ trường về nhà của mình. Một đứa trẻ học lớp hai, lần đầu đi bộ một mình gần hai cây số về nhà với tràn đầy hứng khởi. Con đường về nhà đó tuy quen thuộc với con nhưng lần này nó lại mang một sự mới mẻ đến lạ kỳ. Con hào hứng với cảnh vật xung quanh mình, với con đê mà hằng ngày bố mẹ vẫn chở con đi học, với con đường làng phủ rợp bóng cây. Một đứa trẻ lớp hai đâu thể nghĩ nhiều hơn, con đâu biết rằng khi bố đi họp từ ủy ban về và không thấy con ở bất cứ đâu trong trường đã lo lắng đến mức nào, đâu thể biết được mình làm bố chạy xe khắp nơi, hỏi bất cứ ai mình gặp được là có trông thấy đứa con gái nhỏ bé của bố không.

Bố à, con xin phép yếu đuối hôm nay thôi nhé

Khi về đến nhà, không thấy bố hay mẹ ở nhà con cũng không suy nghĩ nhiều chạy sang ngồi nhà hàng xóm chơi. Khi bố đi tìm khắp nơi không thấy con, mệt mỏi về nhà và được hàng xóm báo là con đang ở trong nhà họ chơi, thấy bố sang đón, con đã chạy nhào ra như mọi ngày, chờ đón con lúc đấy không phải là cái ôm nhấc bổng như mọi khi mà lại là cái đánh của bố. Con khi đó đã không hiểu, mình đã có thể tự đi về nhà một mình được, đã thể hiện được mình đã lớn, sao bố không khen mà lại còn đánh mình. Con đã khóc rất nhiều, cũng rất giận bố, từ bé đến giờ bố có bao giờ đánh hay mắng con đâu. Ngay lúc đấy, con cũng thấy ánh mắt bố chứa điều gì đó mà con không định nghĩa được. Mãi đến khi một ngày con đã lớn hơn chút, khi nhớ lại chuyện ngày bé con mới biết, trong mắt bố lúc đó là muôn ngàn cảm xúc, nhẹ nhõm, tức giận, đau lòng, hóa ra lúc đó mình đã làm cho bố lo lắng đến thế.


Con là con gái, cũng từng mít ướt không ít lần, mỗi lần thấy con khóc bố không an ủi nhẹ nhàng như mẹ, bố chỉ nhìn con và nói “Là con người không được hơi tí là khóc, cứ khóc như thế thì sau này sẽ chẳng làm được gì lên hồn cả.” Con đã từng suy nghĩ rằng, bố không thương con bằng mẹ, sao người khác cứ nói là bố chiều con hơn mẹ nhiều chứ. Bố à, giờ đây con đã biết được, bố thực ra thương con nhiều lắm. Mẹ dạy con sự mềm mại của một cô gái, nhưng bố lại dạy con bản lĩnh để làm người. Cả cuộc đời này bố mẹ chỉ có một người con là con thôi, bố không muốn thấy đứa con thương yêu của mình bị cuộc sống này tổn thương, thay vì bảo bọc quá mức, bố đã dạy con tự tạo cho mình bộ áo giáp của chính mình.

Bố à, con xin phép yếu đuối hôm nay thôi nhé

Bố ơi, cuộc sống này đúng là không dễ dàng như bố bảo, con phải mạnh mẽ, phải kiên trì với nó, không được để nó tác động lại, đặc biệt không được vì những người không tốt với mình mà khóc. Vâng, con sẽ cố gắng làm theo lời bố, nhưng chỉ hôm nay thôi, bố cho phép con bỏ lớp áo giáp kia xuống nhé, nốt ngày hôm nay con là một cô gái yếu đuối, ngày mai con sẽ lại mặc giáp lên, cầm kiếm trên tay và tiếp tục chiến đấu với cuộc sống này. Hôm nay con đã chia tay mối tình đầu của mình, con xin được yếu đuối chỉ hôm nay thôi bố nhé, con sẽ trở về như khi còn bé, thoải mái chạy về nhà khóc để rồi được mẹ vỗ đầu, bố động viên mà không phải dùng bộ mặt lạnh lùng kia đối mặt với cuộc sống như hằng ngày.

© Nguyễn Duy Minh Huyền – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

back to top