Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sài Gòn và em, nơi đó tôi tìm về bình yên

2014-05-22 08:22

Tác giả:


Yêu 24/7 - Hôm nay, Sài Gòn trời mưa. Cơn mưa dai dẳng không dứt khiến con đường nhỏ trước nhà tôi trở nên lầy lội, ướt nhẹp. Lại nhớ em...
                                  
***

                                                                                ( Hipul.K và Sài Gòn )
 
Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ là mình yêu em nhiều như vậy, đến mức chưa xa em đã nhớ. Tình yêu tôi dành cho em cũng nhiều như tôi yêu Sài Gòn. Đối với tôi, Sài Gòn là đất khách, xa Sài Gòn tôi chẳng lưu luyến nhớ thương vậy mà xa em tôi lại để nước mắt thấm đẫm vai áo nóng hổi. Sài Gòn và em... nơi đó, nơi tôi tìm về ký ức ngày bình yên!
 
Tôi gặp em vào một chiều mưa, cũng là mưa nhưng mưa Hè không ủ dột, ảm đạm như mưa Thu, mưa cứ lóng lánh, mát rượi, đầy sức sống trên những vòm lá. Em đứng cạnh một mái hiên đã cũ, tóc loà xoà bởi nước mưa tạt vào ướt nhẹp. Đó là một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ, không hiểu sao lúc đó tôi lại có ý nghĩ là sẽ ở bên em và che chở cho em trong cơn mưa chiều Sài Gòn, trời u ám như thế.

Tôi sống ở Sài Gòn không dài, chưa đủ để hiểu hết nơi đây. Ngày ngày tôi lang thang trên mấy con đường Sài Gòn đầy lá bay hay những con đường kẹt xe chằng chịt, ngồi quán cóc hay vào công viên mát rượi, và tôi chỉ nghĩ đến em. Em luôn ở một góc nào đó thuộc về Sài Gòn, thuộc về riêng tôi, khi tôi bắt đầu biết yêu để rồi nhớ. Yêu em và nhớ Sài Gòn!
 
Tôi đã từng đi nhiều nơi, trải qua cuộc hành trình khám phá bản thân nhưng không hiểu sao lại bị níu chân bởi Sài Gòn. Tôi nghĩ có lẽ vì sự tấp nập ồn ào của thành phố này, những mưa chiều nắng sớm của thời tiết chỉ có hai mùa. Và một điều quan trọng là tôi đã tìm thấy một góc tĩnh lặng cho tâm hồn. Ví dụ như khi đi cùng em trên đường Huyền Trân ngắn và mát rượi, khi nhìn em chăm sóc mấy chú chim bồ câu ở cafe bệt phố Hàn Thuyên. Với tôi, ngồi cafe bệt nó đặc biệt hơn bởi có cơ hội nhìn lại những gì mình đã bỏ quên, những gì giản dị nhỏ bé của cuộc sống, là thú vui rất đỗi thân thương của người Sài Gòn.
 
Sài Gòn cứ ồn ào và lặng lẽ vậy đó. Để rồi một ngày khi đi xa, tôi lại thấy nhớ. Nỗi nhớ cứ chơi vơi, không định hình được.

mưa, khóc, cry
 
Tôi nhớ những con đường Sài Gòn, của tôi và em. Những hẻm phố dài hun hút, những lần gặp em tại công viên Lê Văn Tám. Hay những con đường tôi với em đi mua sắm linh tinh, đi ăn bánh cookies chocolate, bánh bột lọc, mì sợi.
 
Tôi cũng nhớ Sài Gòn những ngày đầu tôi đặt chân đến, nơi tôi đã trải qua những cảm xúc rất thật của tuổi 18, rồi công việc, học tập giữa những bộn bề lo toan thường nhật. Tôi cũng nhớ mình đã buồn thế nào khi không tìm được việc làm, đã vui thế nào khi cầm trên tay tháng lương đầu tiên và đã hạnh phúc thế nào khi nhìn thấy nụ cười của em. Thì ra khi bắt đầu yêu, cảm giác như thế này, luôn nghĩ tới người mình yêu và cười nhiều hơn, trái tim như muốn nói với chính tôi rằng "bạn rất hạnh phúc". Đúng là như vậy! Tôi thật sự hạnh phúc khi yêu em và không biết từ bao giờ tôi sống đơn giản hơn những gì mình đang có.
    
Hôm nay, Sài Gòn trời mưa. Cơn mưa dai dẳng không dứt khiến con đường nhỏ trước nhà tôi trở nên lầy lội, ướt nhẹp.

Lại nhớ em...
 
Tại sao tôi chưa bao giờ nghĩ tới - Nỗi buồn của riêng em?
 
Nhiều lần ngang qua cafe bệt phố Hàn Thuyên, tôi thấy em ở đó. Người ngồi cạnh em hoàn toàn xa lạ với tôi nhưng lại quen đối với em. Đó là người đã từng bỏ rơi em. Em không đủ dũng cảm để yêu tôi. Mối tình đầu cũng theo mưa đi mãi để lại những giọt nước vô vị, chát ngắt.
Em rời xa tôi vào buổi hoàng hôn muộn. Ranh giới ấy rõ ràng mà sao tôi thấy mong manh quá.
Tôi đã từng đọc một câu chuyện về những chiếc lá và rồi nhớ mãi những dòng viết như thế này:
 
"Đôi lần tôi nghĩ về những chiếc lá và cách mà chúng chọn để từ giã cuộc đời. Có những chiếc lá rơi trong khắc khoải, có chiếc lá rơi đánh phịch xuống nền đất, có chiếc lá cứ kiên quyết bám trụ trên thân cho đến khi chẳng còn sức lực, đành buông xuôi. Nhưng cũng có những chiếc lá chờ đợi thời khắc cuối cùng để gió cuốn đi, để có thể nhảy cùng gió một điệu Valse giã từ… Cũng giống như cách mà chúng ta chọn khi muốn quên một người..."
 
Còn tôi sẽ không quên em vì tôi chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ quên em. Đôi khi tôi vẫn gặp em trên những con đường Sài Gòn. Tôi đứng đó, lặng lẽ nhìn em, chỉ cách một con đường nhưng chưa khi nào tôi gần bên em. Bởi có những con đường không giao nhau. Có những nỗi nhớ lạ lẫm, chơi vơi nhưng êm êm như một giấc mơ mùa Hạ. Em là điều giá trị nhất mà tôi tìm thấy ở Sài Gòn, thành phố với những yêu thương.                      

  • Phong Lin



Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

back to top