Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sài Gòn biết không nơi ta cần nương náu?

2016-07-27 01:29

Tác giả:


blogradio.vn - Sài Gòn tấp nập như vậy, nhưng không nhiều người mạnh mẽ đâu. Chỉ là họ giỏi giấu sự yếu đuối của bản thân đi thôi. Tôi nhận ra rằng, dù mình ở đâu trong lòng thành phố này, nơi cửa kính xe buýt với khuôn mặt uể oải, đôi mắt buồn ướt át, hay ngã tư đỏ đèn, nơi tôi hò hẹn với những con đường xa lạ, lúc nào tôi cũng cần cho mình một điểm tựa.

***



Lắng nghe bài hát Phố xa

Bất chấp cái nóng bức, ồn ã, bụi bẩn của Sài Gòn, bất chấp cơn cảm sốt run rẩ, tôi lang thang khắp mọi con đường. Lâu rồi mới nhận ra một cảm giác quen thuộc mà dù cho hoàn cảnh sống có thay đổi thế nào, và đôi lúc tôi có gắng gượng để làm 1 người khác đi chăng nữa, thì ở một khoảng thời gian chênh vênh nào đó, ở một nơi chơi vơi nào đó, tôi lại tìm thấy chính mình.

Sài Gòn biết không, tôi đã từng trốn trong những cơn mưa rào mùa hè khi còn là một đứa trẻ. Tôi từng núp mình trong những chiếc áo khoác to đùng cách mạng, với chiếc mũ len đỏ chót trùm hết gần nửa khuôn mặt trong mùa đông. Từng tìm đến những nơi lạ lùng, có thể là cánh cửa xanh xanh nhà hàng xóm, nơi có những đàn kiến thợ di chuyển thành hàng khi tiết trời chuyển mùa sang thu; có thể là trong một tấm chăn bông mềm mại ấm áp, nơi chứa đựng cả một tuổi thơ trí tưởng tượng, với miền đất lạ có cậu bé mèo máy Doremon; có thể là một góc phố chẳng quen mặt người, gặp vài người là lạ, ăn vài món hay hay; hoặc đơn giản là giấu mình trong đêm đông dịu dàng, yên tĩnh… Đôi khi vì cảm giác an toàn, đôi khi lại chẳng vì một lý do gì cả, đơn giản là cảm thấy dễ chịu, cảm thấy tồn tại và được nương náu.

Sài Gòn biết không, nhiều người từng bảo tôi lạ kì, nhưng tôi cảm thấy, sự khác lạ chỉ là cách tôi thể hiện mọi thứ khác đi một chút, còn cảm giác mà tôi đi tìm thì có khác gì ai đâu. Tôi cũng thích sự quan tâm của người khác dành cho mình, thích cuộc sống ngập tràn niềm vui, dù chỉ nhỏ bé như nhặt nhạnh vài cánh hoa rơi, ghép thành chú bươm bướm xinh xắn trong sân sau trường tiểu học, ép vào trang vở và đợi đến những mùa hoa sau. Tôi cũng thích mẹ nấu những món ăn mà tôi, thích bố mua cho tôi chiếc xe đạp màu hồng tường vy thay vì màu đỏ xẫm khi còn là cô bé mới lớn. Tôi cũng thích em gái tôi sẽ không lớn lên, mà luôn luôn là cô gái nhỏ đáng yêu của mình, em sẽ luôn nhớ đến những niềm vui thuở nhỏ của hai chị em, những nơi muốn cùng nhau đến, những việc muốn cùng nhau làm. Người ta bảo với nhau, trưởng thành là phải để cho thế giới quật ngã, rồi dù đớn đau cũng phải gồng mình đứng dậy, có phải là đáng sợ quá không?



Sài Gòn rất hoa lệ, bạn có những tòa nhà cao chót vót, những con đường sáng rực ánh đèn, những phố phường tấp nập người qua. Nhưng người lớn ở đây lạ kì lắm, với họ niềm vui thật to tát biết bao, phải là giàu có, phải là sự thể hiện đẳng cấp, phải hơn người, khác đời,… Mọi thứ làm tôi ngộp thở. Tôi ngập ngừng, giật mình, thì ra cũng có lúc tôi đã tham lam như vậy, cũng có lúc tôi ngốc nghếch để mình bị cuốn đi.

Lớn lên mới biết, những con đường xuất hiện trong đời mình sẽ chẳng thể rõ ràng được nữa. Tôi lặng im đứng dưới ngã tư đường, cột đèn giao thông chuyển đỏ, ánh mắt tôi chợt bối rối khi nhìn về những con đường kia. Hồi còn trẻ nít, mọi thứ thật rõ ràng, con đường đúng đắn là học tốt. Và tôi cứ đi như thế thôi, phải chăng người ta sợ trẻ lạc đường, nên con đường thường không phải lựa chọn. Lớn rồi, mọi con đường một chiều bỗng dưng rẽ nhánh, tôi đứng đó và hoang mang và mơ hồ. Lựa chọn rồi đó, nhưng đến cuối con đường mới biết lựa chọn đó là đúng hay sai. Người thành đạt cho rằng họ đã chọn đúng, những kẻ thất bại nói rằng thật không may vì chọn không đúng đường, đáng ra họ phải đi một con đường khác.

Sài Gòn tấp nập như vậy, nhưng không nhiều người mạnh mẽ đâu. Chỉ là họ giỏi giấu sự yếu đuối của bản thân đi thôi. Tôi nhận ra rằng, dù mình ở đâu trong lòng thành phố này, nơi cửa kính xe buýt với khuôn mặt uể oải, đôi mắt buồn ướt át, hay ngã tư đỏ đèn, nơi tôi hò hẹn với những con đường xa lạ, lúc nào tôi cũng cần cho mình một điểm tựa. Có những điểm tựa tôi có thể dựa vào hàng ngày, có những điểm tựa tôi chỉ giấu trong tim, có những điểm tựa có lẽ là sẽ xuất hiện nếu tôi mạnh mẽ lựa chọn và biết cách buông bỏ.

Tất nhiên, giống bao người, cuối cùng, con đường tôi đi liệu có đúng, sẽ là câu hỏi mà tương lai mới có thể trả lời. Còn lựa chọn thuộc về trái tim.

© Hoàng Hồng Trang – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top