Sài Gòn biết không nơi ta cần nương náu?
2016-07-27 01:29
Tác giả:
Lắng nghe bài hát Phố xa
Bất chấp cái nóng bức, ồn ã, bụi bẩn của Sài Gòn, bất chấp cơn cảm sốt run rẩ, tôi lang thang khắp mọi con đường. Lâu rồi mới nhận ra một cảm giác quen thuộc mà dù cho hoàn cảnh sống có thay đổi thế nào, và đôi lúc tôi có gắng gượng để làm 1 người khác đi chăng nữa, thì ở một khoảng thời gian chênh vênh nào đó, ở một nơi chơi vơi nào đó, tôi lại tìm thấy chính mình.
Sài Gòn biết không, tôi đã từng trốn trong những cơn mưa rào mùa hè khi còn là một đứa trẻ. Tôi từng núp mình trong những chiếc áo khoác to đùng cách mạng, với chiếc mũ len đỏ chót trùm hết gần nửa khuôn mặt trong mùa đông. Từng tìm đến những nơi lạ lùng, có thể là cánh cửa xanh xanh nhà hàng xóm, nơi có những đàn kiến thợ di chuyển thành hàng khi tiết trời chuyển mùa sang thu; có thể là trong một tấm chăn bông mềm mại ấm áp, nơi chứa đựng cả một tuổi thơ trí tưởng tượng, với miền đất lạ có cậu bé mèo máy Doremon; có thể là một góc phố chẳng quen mặt người, gặp vài người là lạ, ăn vài món hay hay; hoặc đơn giản là giấu mình trong đêm đông dịu dàng, yên tĩnh… Đôi khi vì cảm giác an toàn, đôi khi lại chẳng vì một lý do gì cả, đơn giản là cảm thấy dễ chịu, cảm thấy tồn tại và được nương náu.
Sài Gòn biết không, nhiều người từng bảo tôi lạ kì, nhưng tôi cảm thấy, sự khác lạ chỉ là cách tôi thể hiện mọi thứ khác đi một chút, còn cảm giác mà tôi đi tìm thì có khác gì ai đâu. Tôi cũng thích sự quan tâm của người khác dành cho mình, thích cuộc sống ngập tràn niềm vui, dù chỉ nhỏ bé như nhặt nhạnh vài cánh hoa rơi, ghép thành chú bươm bướm xinh xắn trong sân sau trường tiểu học, ép vào trang vở và đợi đến những mùa hoa sau. Tôi cũng thích mẹ nấu những món ăn mà tôi, thích bố mua cho tôi chiếc xe đạp màu hồng tường vy thay vì màu đỏ xẫm khi còn là cô bé mới lớn. Tôi cũng thích em gái tôi sẽ không lớn lên, mà luôn luôn là cô gái nhỏ đáng yêu của mình, em sẽ luôn nhớ đến những niềm vui thuở nhỏ của hai chị em, những nơi muốn cùng nhau đến, những việc muốn cùng nhau làm. Người ta bảo với nhau, trưởng thành là phải để cho thế giới quật ngã, rồi dù đớn đau cũng phải gồng mình đứng dậy, có phải là đáng sợ quá không?
Sài Gòn rất hoa lệ, bạn có những tòa nhà cao chót vót, những con đường sáng rực ánh đèn, những phố phường tấp nập người qua. Nhưng người lớn ở đây lạ kì lắm, với họ niềm vui thật to tát biết bao, phải là giàu có, phải là sự thể hiện đẳng cấp, phải hơn người, khác đời,… Mọi thứ làm tôi ngộp thở. Tôi ngập ngừng, giật mình, thì ra cũng có lúc tôi đã tham lam như vậy, cũng có lúc tôi ngốc nghếch để mình bị cuốn đi.
Lớn lên mới biết, những con đường xuất hiện trong đời mình sẽ chẳng thể rõ ràng được nữa. Tôi lặng im đứng dưới ngã tư đường, cột đèn giao thông chuyển đỏ, ánh mắt tôi chợt bối rối khi nhìn về những con đường kia. Hồi còn trẻ nít, mọi thứ thật rõ ràng, con đường đúng đắn là học tốt. Và tôi cứ đi như thế thôi, phải chăng người ta sợ trẻ lạc đường, nên con đường thường không phải lựa chọn. Lớn rồi, mọi con đường một chiều bỗng dưng rẽ nhánh, tôi đứng đó và hoang mang và mơ hồ. Lựa chọn rồi đó, nhưng đến cuối con đường mới biết lựa chọn đó là đúng hay sai. Người thành đạt cho rằng họ đã chọn đúng, những kẻ thất bại nói rằng thật không may vì chọn không đúng đường, đáng ra họ phải đi một con đường khác.
Sài Gòn tấp nập như vậy, nhưng không nhiều người mạnh mẽ đâu. Chỉ là họ giỏi giấu sự yếu đuối của bản thân đi thôi. Tôi nhận ra rằng, dù mình ở đâu trong lòng thành phố này, nơi cửa kính xe buýt với khuôn mặt uể oải, đôi mắt buồn ướt át, hay ngã tư đỏ đèn, nơi tôi hò hẹn với những con đường xa lạ, lúc nào tôi cũng cần cho mình một điểm tựa. Có những điểm tựa tôi có thể dựa vào hàng ngày, có những điểm tựa tôi chỉ giấu trong tim, có những điểm tựa có lẽ là sẽ xuất hiện nếu tôi mạnh mẽ lựa chọn và biết cách buông bỏ.
Tất nhiên, giống bao người, cuối cùng, con đường tôi đi liệu có đúng, sẽ là câu hỏi mà tương lai mới có thể trả lời. Còn lựa chọn thuộc về trái tim.
© Hoàng Hồng Trang – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Thân gửi, anh yêu em
Nhưng chẳng có từ ngữ nào đủ để miêu tả nỗi nhớ ấy, và càng viết thì anh càng thấy mình rơi vào trong nó sâu hơn. Giờ đây anh đã hiểu nỗi lòng của những người yêu xa, anh muốn ôm và hôn em nhiều hơn bao giờ hết.
Tết là đừng xa nhau
Cái niềm ao ước đó cứ làm bác Ba trăn trở hoài mỗi khi từ tết xuất hiện, mong sao tết là tất cả được gần gũi bên nhau. Tết là đừng làm mọi người phải cách xa, vậy mà bác cứ ước hoài cũng có được đâu, là vì vậy đó.
Hôn nhân địa ngục hay ngã rẽ thiên đường
Người yêu hiện tại của em, anh ấy đã chứng kiến mọi thứ. Anh ấy đã an ủi và chăm sóc em khi em yếu đuối nhất, và em không thể ngừng tự hỏi: Tại sao em lại phải gắn bó với người chồng bạo lực, trong khi em có thể tìm được hạnh phúc thực sự?
Dịu dàng trong đời (Phần 5)
Cô từng nghe qua một câu nói: “Đến một lúc nào đó bạn sẽ phải bật khóc trước lựa chọn của bạn”, chuyện của Ngọc cũng vậy chuyện của cô cũng thế, mãi đến sau này cô mới có thể hiểu ra những điều này. Cô tổn thương người mình yêu cũng tổn thương cả chính mình
Những chuyện đến với mình đều là cái duyên
Cách tiếp nhận, xử lý các vấn đề của mỗi người cũng khác nhau. Những người cảm tính, bồng bột, xốc nổi thì hành động thường thái quá khi đối diện với sự việc. Còn những người chín chắn hơn, trải nghiệm hơn, trưởng thành hơn họ sẽ bình tĩnh để đối đáp.
Bãi sông Hồng
Cầu nhộn nhịp, lung linh trong nắng mới, Bóng nghiêng soi rạo rực nước sông Hồng. Sóng dạt dào năm tháng mãi chờ mong, Thuyền ai đó mong về lại bến xưa.
Người EQ cao không tuỳ tiện nói 3 điều này, trong khi người EQ thấp gặp ai cũng kể
Người EQ cao không dễ dàng chia sẻ 3 điều này với người khác. Họ luôn biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói.
Vì còn thương nên còn vương
Muốn kêu than với đất trời rằng mình nhớ em, muốn gào lên cho cả thế giới biết mình thương em nhưng nào có ai quan tâm đến anh cơ chứ, người ta cũng chỉ cười trừ vì hơi sức đâu mà để ý đến một kẻ tình si. Anh đành gửi gắm vào hết con chữ, anh vùi đầu vào những suy tư, anh cứa vào tay mình rỉ máu, à thì ra, chẳng đau bằng việc đánh mất em.
Buồn - tức là cuộc sống vẫn còn ý nghĩa
Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, tôi cũng vậy và mọi người cũng vậy. Cho đến lúc nào đó bạn vượt qua được những khó khăn, thử thách bạn sẽ thấy rằng những thứ làm khó bạn lại chính là những thứ giúp bạn được thăng hạng.
Dịu dàng trong đời (Phần 4)
Khi anh mở lời muốn tiến xa hơn, cô vui vẻ nhưng lại không dám tin, cô lại lùi lại, nhưng khi anh nói: “khi nào em muốn nói anh sẽ nghe” thì cô đã không còn do dự nữa rồi. Hẹn anh hôm nay là muốn kể cho anh quá khứ của cô, lại muốn cùng cho anh danh phận.