Gặp nhau ở Hà Nội, chia tay ở Sài Gòn
2016-07-19 01:28
Tác giả:
Nghe bài hát Tìm nhau giữa Sài Gòn
Sài Gòn, chẳng có con đường nào mang tên chúng ta, chỉ có những con đường mang tên kỷ niệm. Biết bao lần em cố gắng đi tìm anh trên những con đường mà anh bảo anh sẽ ghé qua. Biết bao lần em đi đến những hiệu sách cũ ven đường chỉ để đọc những cuốn sách mà anh đã từng đọc, đã từng chia sẻ trên Instagram. Vậy mà những con phố ấy làm em lạc mất anh, lạc mất một người mà em đã đợi từ bao lâu.
Chúng ta từng gặp nhau không phải ở Sài Gòn, từng theo dõi nhau qua Instagram, cùng nhớ đến một bức ảnh ghép chung của cả hai ở hai thành phố. Chúng ta từng để chung một trạng thái trong những ngày mà nơi anh có bao nhiêu lần buồn để quên một người cũ, trong những ngày mà nơi em đã từng buồn vì nhớ một chàng trai trong quá khứ. Ngày những nỗi buồn đi qua, phải chăng con người ta dễ va vào nhau nhất.
Đâu ai biết được, tìm nhau để gặp nhau hay gặp rồi để thêm cách xa. Ngày mình gặp nhau ở Hà Nội, anh bảo “chúng ta sẽ chia tay ở Sài Gòn nhé”. Vì anh không thể quên được người cũ, vì em cũng không thể rời bỏ những điều đã từng tồn tại trong tim. Vậy mà khi em đặt chân đến Sài Gòn chúng ta chẳng thể làm được điều đó. Đến rồi lại đi, bao nhiêu lần chúng ta gặp nhau là bấy nhiêu lần anh bảo đừng để con phố thấy ta lúc chia tay, đừng để tình yêu của mình làm hoen mắt môi ai và em đã không để những cảm xúc của mình trượt trên nền nhạc của những cơn mưa bất chợt giữa lòng Sài Gòn, giữa lòng thành phố nhiều những vấn vương.
Đừng để con phố thấy ta lúc chia tay
Đừng để tình yêu làm hoen mắt môi ai
Đường về còn xa mà người vội xa
Sao tìm nhau giữa phố đông
Có khi nào trên đường đời quá đông
Có khi nào, trên con đường rộng lớn của thành phố này, anh nhìn thấy em không? Có khi nào trong những dòng xe bất chợt đông, bất chợt vắng, anh dừng lại để nhìn thấy em. Em không thể ngừng thôi tìm kiếm anh. Em cần bao nhiêu lần buồn nữa để quên? Tại sao anh không giữ lại em? Tại sao anh không đứng lại và nắm giữ những tin nhắn của em về một người từng làm trái tim em rung động, một người dù không phải là người đầu tiên đã đến bên em. Tại sao anh không giữ yêu thương hay anh chưa thể quên đi cô ấy.
Một năm ở thành phố này, thành phố của những nỗi cô đơn thuần khiết. Một năm chúng ta găp nhau được bao nhiêu lần, để những lần ấy anh bảo hãy quên anh đi. Em lại mất bao nhiêu lần buồn để quên anh?
Em có nhiều lý do để lựa chọn Sài Gòn những em biết mình không thể nắm giữ mãi những gì không phải là của mình. Sài Gòn là của anh và cô ấy, là thành phố của anh và một người không phải là em. Em từng cố gắng để giống cô ấy, thích mặc sơ mi maxium, thích im lặng trong những lần gặp gỡ, y thích một mình ngay cả khi anh ở bên…
Thành phố này hình như chứa đựng nhiều hơn những ưu tư vốn có, em sẽ không còn khóc khi trở về Hà Nội vì Sài Gòn đã không còn là của riêng em và chưa bao giờ thuộc về em. Những mảng màu thời gian quay chậm như thước phim với kịch bản được xây dựng là nỗi cô đơn thuần khiết sẽ lại hiện về nhưng em sẽ không khóc như những lần trước đó, những lần khi chúng ta chia tay nhau trên các con phố, em đã từng khóc khi bóng anh ra đi. Vì một phần thành phố này không chỉ là nước mắt. Vì thành phố này là kỷ niệm, ở đó có một người dù chỉ là một người đã từng làm em tổn thương. Phải chăng càng gần nhau chúng ta lại càng cảm thấy cô đơn.
Phải thêm bao nhiêu lần buồn để quên
Ngày tìm thấy nhau đâu ai biết được
Tìm nhau để gặp hay gặp rồi chỉ thêm cách xa
Ngày em rời xa Sài Gòn, anh đi cùng em ra sân bay, vẫn im lặng như nhiều lần chúng ta gặp nhau. Chia tay trong im lặng phải chăng là điều khó nhất. Em vẫn nghe bài hát ấy suốt trong chuyến bay. Em vẫn đang ru những giấc mơ của mình về một người trong thành phố này.
Ngày em rời xa Sài Gòn, những con phố chẳng có người chung lối. Những buổi chiều trong lòng thành phố, anh nhắn tin cho em. Những tin nhắn chẳng giữ lại được những nụ cười của anh, những tin nhắn chỉ là anh nhớ đến một người giống em.
Ngày chúng ta bắt đầu những lầm sai, em sẽ không còn là em như lời chúng ta đã hứa. Anh sẽ không còn đợi em trong con phố bên cạnh cơn mưa bất chợt mà Sài Gòn.
Chỉ còn lại những khoảng trống bên ô cửa của quán cà phê cũ ở Hà Nội nơi chúng ta gặp nhau.
Chỉ còn những khoảng trống bên ô cửa của quán café cũ ở Sài Gòn trước khi chúng ta chia tay.
Những âm thanh còn lại tạo nên âm sắc của sự im lặng, bởi chúng ta gặp nhau chỉ là một chặng đường trên quãng đường dài nhiều ngã rẽ và lối đi.
Ngày chúng ta tìm thấy nhau giữa Sài Gòn là ngày chúng ta chia tay nhau trong những nỗi niềm cô đơn với những lầm sai về một người đã từng nắm giữ quá nhiều tổn thương… Tìm nhau để gặp và gặp rồi để thêm cách xa một người mà ta đã đợi từ bao lâu.
© Trần Khánh Minh Sơn – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
“Sau cơn mưa trời lại sáng”
Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.
Bông hồng đỏ
Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?
Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?
Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.
Tháng tám và em
Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.
Khi con đã lớn khôn
Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.
Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Mạnh mẽ bước qua quá khứ
Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.
Đừng kết thúc, em nhé!
Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Có một mùa nhớ thương
Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.