Phát thanh xúc cảm của bạn !

Rơi vào Kuala Lumpur (Phần cuối)

2011-01-04 14:46

Tác giả:



Blog Việt

John dẫn Mai đi tìm hiểu hệ thống giao thông của KL, đầu tiên là xe lửa điện đến khu mua sắm Sunway Pyramid, tiếp theo là Mono Real trên không, đi bộ cùng nhau đến Petronas nơi anh làm việc buổi sáng, ăn kem và chụp hình dưới bờ hồ thơ mộng, đi tàu điện ngầm đến nhà John ở khu USJ với những kiểu dáng nhà 2 tầng rất đẹp, rộng và thoáng mát.

Mẹ John - cô Vân là một người phụ nữ thông minh và sâu sắc. Bà nói chuyện với Mai về nỗi nhớ Sài Gòn dù lâu lâu bà lại về thăm gia đình, bà kể về John với niềm hãnh diện ánh lên trong đôi mắt bà trong khi anh rời nhà hơn 1 tiếng vì có điện khẩn. Chiều buông rơi những tia nắng nhạt của KL. Nhà John có một cây đàn piano kê sát tường, một cây guitar classic màu gỗ phai. Mai đặt tay lên phím piano. John gãy dây đàn guitar. Và mẹ anh hát giai điệu của Trịnh du dương và bay bổng giữa bầu trời Malaysia.

Sáng mai, John sẽ dẫn Mai đi Cameron… trước khi đưa cô đến sân bay.

- Chúng ta sẽ đi lúc 4a.m, đến Cameron cũng khoảng 2.5 tiếng nên em chợp mắt một tí đi Mai.

- John! - Tôi dừng lại khi chúng tôi dạo quanh khu vườn-Anh không thấy em làm phiền cuộc sống của anh sao, một người chỉ đến và đi trong 3 ngày? Nếu không gặp em, anh sẽ không phải đứng chờ một con người xa lạ, không dẫn em đi ngắm KL, không phải thức dậy sớm như thế…

- Mai! Sự gặp gỡ nhau trên đời này em không thể lí giải vì sao. Cũng như em không thể trả lời tại sao có những người ở cạnh bên cả chục năm, ta cũng không thể dành tình cảm nhiều hơn một người chỉ mới gặp 3 ngày. Tình cảm là thứ không thể lí giải, Mai. Nếu em đong đếm nó, có nghĩa nó không thật sự quan trọng và chân thành. Em đang cố làm anh tính toán thiệt hơn hay muốn biết anh dành cho em tình cảm như thế nào? Đôi tay anh đặt lên vai Mai và nhìn sâu vào đôi mắt của cô.

- John, em… không nghĩ là mình cần biết tình cảm gì! Đơn giản em nghĩ mình đã nhận được từ anh quá nhiều. Điều đó đã là ngoài sức tưởng tượng của em… đôi mắt Mai long lanh…lời nói của cô vỡ vụn trong ngàn thanh âm của đêm, nó thổn thức trong tim cô vì lời nói chỉ là một nửa…

- Mai, em nên đi ngủ, anh cũng cần chợp mắt một tí, sáng anh sẽ đánh thức em.

Họ chia tay nhau trước phòng bằng cái ôm đầy vỗ về. Mai đóng cửa. Nhắm mắt. Dù gì thì cô cũng đã nhìn thấy chị mình, dù gì thì cô cũng biết chị đang hạnh phúc với quyết định của mình. Và ngày mai, cô sẽ rời KL, trở về cuộc sống hàng ngày như John chưa từng xuất hiện. Như thế là quá đủ.

Ảnh minh họa: melonenbiskuit

4a.m, Mai thức dậy. Xuống bếp đã thấy mẹ John làm đồ ăn cho hai đứa.

- Cô ơi!

- Sao thế con gái?

- Con ngại quá. Cô phải mất công xuống bếp thế này…

- Mai à. Cô rất quý con và cô chưa bao giờ thấy John hăm hở muốn cô gặp một người bạn nào của nó như con, Mai à. Và cứ nên để mọi thứ tự nhiên, có trao thì có nhận và ngược lại. Con hãy xem như đây là một cái duyên và trân trọng tình cảm của một người phụ nữ xa xứ…Đây là bánh mì cho cả 2 đứa ăn trên xe, đây là đồ ăn kèm theo. Con hãy quay lại thăm cô nhé con gái?

- Vâng, chắc chắn.

Mai ôm cô Vân rất lâu, cô cảm thấy tủi thân, một chút mơ hồ buồn, cách đây một năm, ngôi nhà của cô cũng ấm cúng như nhà của John. Lần này cô quyết sẽ hành động trước sự im lặng chôn vùi gần nửa năm qua.

- Chúng ta đi thôi, Mai.

- Con sẽ thích Cameron đấy Mai. Vui nha 2 đứa.

Tôi vẫy tay chào tạm biệt cô. Xe lao đi như xẻ dọc lớp sương mơ hồ buồn của đêm KL. Hôm nay tôi sẽ về lại Sài Gòn…

- Mai…

- Sao thế John.

- Anh nắm tay em được chứ?- John vẫn nhìn về phía trước, đôi mắt anh trầm tĩnh.

- Vâng.

John nắm lấy tay cô, siết chặt trong bàn tay ấm nóng của anh, những ngón tay Mai đan lại, cô nhắm mắt.

Anh không thể chắc chắn bất kì điều gì với em. Về một tình cảm có lẽ đường đột và quá nhanh đến nổi anh cũng không dám tin vào trái tim mình, tất cả cần thử thách…anh chỉ biết là ngay lúc này, anh chỉ nghĩ về em…

- John…

- Em nói đi Mai?

- Em bây giờ chỉ nghĩ là mình đang đến Cameron với anh…Mai thiếp đi trong cái nắm tay siết chặt của John.

Bước chân xuống xe, cái se lạnh của Cameron chỉ vừa đủ làm tôi rùng mình nhưng không đủ làm tôi run rẩy vì những giọt nước mắt chực trào. Chị Linh đang đứng trước mặt Mai.

- Đây là một sự ngẫu nhiên?

- Không. Khi vào phòng em, anh vô ý làm rơi cuốn sách có kẹp những tấm ảnh của chị Linh, anh đã đi theo em và đứng nhìn em trong cơn mưa sáng ở Subang và ly trà sữa còn dang dở.

- Và anh đã nói chị em đến đây?

- Trong lúc em và mẹ anh trò chuyện với nhau…

- John. Anh muốn gì nơi em?

- Hãy đối mặt và gặp chị em trước khi về Sài Gòn. Đó là điều duy nhất anh muốn em làm trong 3 ngày ở đây, Mai. Giờ thì anh sẽ đợi em trên xe. Cameron đủ lặng để em trải lòng mình…

- Sao không nói với Hai là đã đến KL? 3 ngày nay online mà không thấy út đâu hết… Tưởng nhà có chuyện gì?

- Sao Hai không gọi cho mẹ?

- Hai nghĩ mẹ cũng không nói chuyện với Hai

- Nhà mình ngột ngạt đến nghẹt thở. Mẹ vẫn khóc… Hai nghĩ mình sẽ hạnh phúc sao?

- Uhm, Hai nghĩ không phải Hai ích kỉ mà ai cũng vậy, Hai đang sống thật là Hai, út à. Và Hai cũng yêu mẹ nữa. Thời gian sẽ xoa dịu hết.

- Hai cần dũng cảm để đối mặt với mẹ. Hai nghĩ, đi rồi im lặng, chỉ biết hỏi em khi online tình hình thế nào sao? Hai hãy gọi điện cho mẹ đi. Cuối năm nay về. Người mẹ nào cũng sẽ chấp nhận và tha thứ. Nhưng không thể bỏ qua sư giả dối và né tránh. Hành động của Hai và em đã sai rồi.

- Hai không dám đối mặt với nỗi đau của mẹ, nhìn thấy mẹ khóc và đau buồn, Hai sợ mình sẽ lung lay…

- Nếu Hai đã chọn thì hãy giữ lấy nó bằng bất cứ giá nào.

- Em yêu mẹ và Hai…hãy làm cho mọi thứ trọn vẹn, em sẽ làm cho gia đình mình trở lại như trước. Chỉ cần Hai hãy dũng cảm đối mặt với mẹ. Đừng trốn tránh như vậy….2 năm có thể hàn gắn hoặc rạn nứt…

- Chị biết rồi út à. Chị thương em và nhớ nhà lắm.

- Chị Linh khóc và ôm lấy Mai. 5 tháng mà sao dài thế!... Ai cũng phải sống tốt cuộc đời của mình và hãy làm cuộc đời của người khác hạnh phúc.

Cameron ban sớm như nghiêng mình che đỡ và hàn gắn những tâm hồn tổn thương…

Ảnh minh họa: tomatokisses

Sân bay KLIA 12h30p.m

Chuyến bay sắp cất cánh. Họ trao nhau địa chỉ liên lạc

- Em phải đi…John.

- Mai! Hãy dũng cảm lên…Và… Anh yêu em, Lê Mai.

Mai nhìn sâu vào mắt John và cô hiểu anh đang rất xúc động. Mai ôm lấy người con trai đang nhìn cô trìu mến. Họ dành cho nhau một nụ hôn chìm ngập, đầy vơi những cảm xúc không thành lời…Lí trí không thể điều khiển được con tim…cho dù, mai này khoảng cách có thể là mong manh, có thể là thử thách và có thể đây là lần cuối gặp mặt, nhưng giờ đây, trái tim chỉ biết đập lỗi nhịp giữa KL.

Chuyến công tác đi Peru của anh sẽ kéo dài hơn 1 tháng. Sau đó, anh sẽ đến Sài Gòn gặp em.

- Hãy liên lạc với em khi anh đến Sài Gòn. Em sẽ chờ.

John ôm lấy cô- Hãy nhớ, em hãy dũng cảm với chuyện của mẹ, của chị và hãy mạnh mẽ với cả anh nữa. Hãy hứa là em sẽ giữ liên lạc- Mai dụi đầu vào người anh, khẽ gật đầu.

Họ chia tay, nắng KL cúi mình, đổ rạp trên những tán cây như trút một tiếng thở dài xa vời.

Thế là tôi đã chờ anh 2 năm, chờ một cuộc gọi từ anh, một tin nhắn từ anh. Nhưng mọi thứ vẫn im bặt như cái khoảng lặng tôi ngập ngừng khẽ gật đầu với anh là tôi hứa…

Tôi nhớ như in email, ĐT, địa chỉ nhà của anh. Nhưng lòng kiêu hãnh của người con gái không để tôi liên lạc trước với John. Tôi vẫn lặng lẽ để anh đi ngang đời như một cơn gió, như một dòng sông nhỏ vô tình lạc vào miền đất cằn cỗi. Có thể anh đã quên tôi. Đã từng nghĩ anh gặp chuyện gì. Nhưng Facebook của anh vẫn hoạt động với số bạn bè tăng lên, vẫn online thường xuyên khi tôi check invisible, tôi không dám add bất cứ trang web nào dù muốn nhìn thấy những gì anh ghi, những dòng status của anh. Đơn giản vì tôi còn không dám tin tình cảm sẽ được gắn kết chỉ trong 3 ngày…từ phía John. Yêu xa đã là khó khăn, huống gì anh lại yêu thương một người con gái bình thường như tôi… Có chăng chỉ là tội nghiệp!

Chị Linh đã gần về. mẹ đã phần nào nguôi ngoai. Còn tôi đang làm hồ sơ xin học bổng du học thạc sĩ, tôi ngần ngại giữa Úc và Malaysia,…Nhưng có lẽ tôi nên quên và đừng trở lại KL lần nào nữa…

Khi tôi viết ra câu chuyện này là lúc nên cất nó vào một góc trong trái tim mình, tôi chỉ vô tình lạc vào KL của anh và đơn giản chỉ là cái duyên ngắn ngủi…Tôi sẽ quên…

Rời khỏi Café Rơi, nơi Mai từng nói sẽ dẫn anh đến đây. Sài Gòn vẫn mưa trút nước. Chiếc ô đỏ đi giữa những ngã tư đường phố Sài Gòn. Tín hiệu đèn đỏ, những vạch kẻ trắng dưới chân chờ chiếc ô bước qua nhưng nó đã rơi xuống… mặc cho những hạt mưa đậu trên mái tóc dài buông xõa.

Ảnh minh họa: mjagiellicz

P/S: John.

“Tôi đã cố chờ em liên lạc với tôi.

Tiễn em đi, tôi về dọn hành lý cho chuyến đi khảo sát ở Peru khuya đó. Chuyến đi khá vất vả, rắc rối vì giấy tờ mất và cả những dòng chữ của em cũng không còn. Tôi đã quá ỷ y mà không lưu vào bất cứ đâu. Trở về KL, tôi đến tìm chị em thì họ đã chuyển đi nơi khác. Tôi bặt tin. Lao vào công việc, đi du lịch khắp nơi… chỉ để cố quên em. Em đã hứa sẽ giữ liên lạc với tôi nhưng đã 2 năm, mọi thứ vẫn chỉ là kí ức của 3 ngày.

Tôi xin chuyển công tác về Sài Gòn sau 1 năm em rời KL để cố tìm kiếm em lần nữa. Tôi tìm em giữa dòng người vội vã hàng ngày, giữa cái nóng đổ lửa của Sài Gòn. Nhưng vô vọng. Thật ngốc khi tôi không hỏi em bất cứ điều gì về cuộc sống của em ở Sài Gòn. Tôi đã lầm, với tôi, em vẫn còn là một ẩn số cho dù tôi đã chạm vào ngõ sâu thẳm trong trái tim nhiều tổn thương của em…

Hôm nay, trời Sài Gòn mưa dai dẳng, báo chí cũng đã đưa tin cơn mưa lớn nhất năm. Càng lớn tôi càng muốn chạy ào ra và hét lên vì em đã không tin tưởng vào tình cảm của tôi hay với em, tôi chỉ đơn giản là một chàng trai đã giúp đỡ em trong 3 ngày ở KL, nụ hôn đó chỉ là sự cảm kích? Hay em gặp điều gì? Em vẫn chưa nói yêu tôi, trong đôi mắt em ngày chia tay là một khoảng trời ưu mộng, mơ hồ và tôi biết sự mơ hồ, hoài nghi về khoảng cách trong em…. Những câu hỏi dồn dập. Tôi phát điên vì em. Tôi chỉ biết trái tim mình đau nhói: vì tôi yêu em… Cứ đi đi và qua những con đường ẩm ướt. Vô vọng, tôi gần như bỏ cuộc giữa cơn mưa tầm tã của Sài Gòn. Có lẽ tôi nên quên em khi niềm tin, hi vọng trong tôi có lẽ đã không còn.

Và chiếc ô phía bên kia đường giữa những trụ đèn xanh đỏ và những hạt mưa trĩu nặng. Vẫn là cái nghiêng đầu e ấp, vẫn là mái tóc dài, vẫn là cái nhìn mơ màng giữa phố thị, cái cô độc em đã gán vào bản thân mình.

Em… đã rơi vào KL của tôi và em sẽ không thể biến mất đơn giản bởi niềm kiêu hãnh và sự yếu đuối. KL và tôi rất mạnh mẽ để có thể tìm thấy em. Tôi rời KL đơn giản vì… em là KL của tôi”

  • Gửi từ email Le Vy - rivy29491@

  Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn đồng gửi blogviet@vietnamnet.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top