Rơi vào Kuala Lumpur (Phần 2)
2011-01-04 14:38
Tác giả:
Blog Việt
Đã gần 7h mà Subang vẫn còn vươn màu nắng, Mai lấy cuốn sách “Suối nguồn” đang đọc dở, say sưa đến gần 8h, Mai thay đồ và rảo bước qua khu học xá Taylors. Trong những note trên facebook, những tấm hình chụp khu học xá và những quán ăn đêm, cô đi quanh tìm những hình ảnh và tưởng tượng cuộc sống ở đây như thế nào…Có như trong những note mà cô đã thấy, những hình ảnh cô đã xem qua và dằn lòng mình rằng, cô đã làm đúng. Mai đến quán ăn mì xá xíu của một người đàn ông Trung Hoa, ngồi bàn thứ 8 nhìn ra bên ngoài, trong bức ảnh là vị trí này. Cô thấy nụ cười và ánh mắt rất sáng. Mai đến quán nước bình dân và đông khách với những chiếc bàn tròn, ghế nhựa và chiếc Tivi để phía trước, mái vòm che xanh đỏ, những chàng trai nhiều màu da cùng phục vụ, rất linh hoạt và nhanh chóng, đem ra cho Mai một ly cam tươi. Tròn mắt nhìn chàng trai mang tạp giề xanh.
- Tôi vừa gọi một ly bình thường
- Đúng, bình thường đấy. Ngon miệng nhé cô gái nhỏ.
Ly nhỏ thôi mà như cho ba bốn người uống vậy. Bên đây, “ăn to uống lớn” thế- Mai nhủ thầm
Điện thoạt reo.
- Hey, John
- Mai! Mai! Em ở đâu thế?
-Em đang ở gần khu học xá.
- Vậy để tôi qua đón em.
- Đi đâu thế John?
- Em sẽ thích đấy Mai. Tôi qua đây, chờ tôi ngay cổng Taylors khoa kinh tế nhé! John, em không mang ví.
- Chờ tôi một chút…Mai! Em nói chuyện với ông chủ khách sạn nhé, tôi sẽ lên lấy giùm em.
- Ok, John, nó ở trên bàn, trên quyển sách dày cộm ấy. Chỉ cần lấy cái ví, có giấy tờ trong đấy. Và…để đừng nhìn xung quanh nhé- Mai ngượng nghịu nói.
- Ok, Mai, tôi sẽ chỉ tập trung vào cái ví của em.
Đêm Subang mát với những đợt gió thổi tạt bất chợt đôi lúc làm Mai rùng mình. John tới, anh bước xuống với áo phông xám và quần jean bạc màu bụi bặm. Thoáng bối rối. Mai vén tóc, cúi đầu, dụi 2 mũi chân vào nhau.
- Mai, lên xe đi. Ví của em đây.
- Chúng ta sẽ đi đâu?
- Uhm, một nơi em sẽ nhìn thấy trời KL yêu thương của tôi.
Thắt dây an toàn, mở cửa sổ để gió lùa vào, John bật nhạc, giai điệu “And I love her” của The Beatles vang lên. Xe lao đi 120km/h. gió KL thổi bạt vào mái tóc dài buông xõa của Mai. Cô thích cảm giác này. Tốc độ và liều lĩnh. Mai cười lớn và hát theo giai điệu lúc nhẹ nhàng lúc sôi nổi trong những bài hát của John.
- Mai, em hát hay lắm - John nói bằng Tiếng Việt với Mai.
- Cám ơn John.
- Em hát bài hát Việt nào đi.
- Nhạc Trịnh nha.
- Ok, Mai...
Tầng 35, khách sạn Traders Sky Bar hoàn toàn được lấp bằng kính, có thể nhìn thấy bầu trời đêm KL. Nhạc sống rất to, tôi ngây ngẩn nhìn khung cảnh vừa e dè, ngại ngần nhưng cũng muốn khám phá với trái tim 20. John đặt tay lên vai tôi.
- Mai! Em nhìn kìa- Jon chỉ tay sang bên phải
- ….Đẹp quá…John- Mắt tôi bừng sáng. Petronas và KL về đêm hiện lên lung linh và huyền diệu qua tấm kính lớn, ánh sáng từ Petronas rực rỡ như 2 vị thần sánh đôi canh giấc KL.
John nắm tay tôi kéo đi. Sky Bar với trung tâm là một hồ bơi, đối diện tôi là sân khấu lớn, hai bên chia làm nhiều ngăn nhỏ như kiến trúc khép mở, tĩnh giữa động. John dẫn tôi lên lầu 2, nơi đây tôi có thể quan sát mọi thứ từ bên trên. Vào đây, đơn giản là tán gẫu, uống Café cùng bạn bè hay có những khu riêng cho những cuộc họp trên bàn ăn và cao hơn, có sự lựa chọn cho Dance và tiệc tùng. John nói, quan trọng là mình biết lựa chọn cái nào và kiên định với nó. Tôi chụp hình và chọn một địa điểm gần Petronas (KLCC) nhất.
- Mai, tôi thấy niềm vui trong mắt em, đúng không?
- Tôi nghiêng đầu và cười rất tươi- Em sẽ đến đây khi trở lại, John
- Em cảm thấy như thế nào, Mai. Về nơi này?
- Uhm…em thấy bình yên.
- Giữa không khí ồn ào và nhạc rầm rầm bên tai sao?
- Thường thì muốn thấy được sự tĩnh lặng hãy ném mình ra nơi xô bồ nhất. Em không biết, chỉ thấy cảm giác này rất tuyệt vời và em không quan tâm ngoài kia có gì, chỉ biết cảm giác đó lan tỏa trong mình và em thấy hạnh phúc với nó.
Ngay lúc này. Mai và John hướng mắt nhìn KL sáng đèn với những đại lộ chồng chéo, đèn xe phả vào trời đêm như những ngọn nến biết di chuyển trong gió lớn…
- À Mai, sáng mai em có thể trả phòng khách sạn.
- Hả John, em ở đến 2 đêm lận.
- Em sẽ về nhà anh.
- John…em nghĩ là em nên…
- Mẹ anh muốn anh mời em về nhà một ngày trước khi em đi.
- Điều đó có bất tiện không?
- Em đừng lo. Hình như bà rất muốn gặp em- John nháy mắt.
- Sáng mai anh đến đón em nhé?
- John, có thể là trưa mai được không? Sáng mai em phải làm một việc…
- Ok, Mai. Khi nào xong, em hãy gọi cho anh.
- Cám ơn anh, John…
John lái xe đưa tôi về khi đồng hồ đã điểm gần 12h, chạy qua một đường hầm dài hơn 15p với vận tốc 130km/h, chúng tôi dừng lại trên một cây cầu và ngắm KL lần nữa trước khi về Subang, ánh sáng vàng đổ dài 2 cái bóng trên mặt đường. Tôi cảm giác mình muốn ở lại đây lâu hơn 3 ngày. Gió KL luồn qua đôi tay đang lạnh dần của tôi, nhưng đôi mắt tôi long lanh, gò má ửng đỏ vì John đã choàng lên vai tôi cái áo khoác của anh, và kéo tôi nép vào người anh. Tôi thấy mình được xoa dịu, an ủi một cách khó hiểu.
- Mẹ anh nói là nên cẩn thận với phụ nữ Việt- John ngần ngại.
- Thật thế à? - Tôi cười lớn.Vậy thì anh nên cẩn thận, đề phòng với Lê Mai.
- Nhưng với người con gái nào con cảm thấy tin tưởng ánh lên sự chân thành trong đôi mắt họ, con hãy chủ động- Bà nói thêm như thế đấy- John nhẹ nhàng nói với tôi.
- Vậy bây giờ anh đang nghĩ gì về con gái Việt thế John?
- Anh không biết nhiều về em. Và hình như cũng chưa biết về bất cứ điều gì trong cuộc sống của em. Nhưng ngay lúc này, anh cảm thấy bình yên và anh hạnh phúc với nó. Chỉ cần như thế, như em, Mai.
John không nói gì thêm, tôi nép sâu hơn vào anh như một sự đồng cảm lạ lùng của 1 đêm KL không ngủ, của một sự tình cờ ngồi chung khoan trên máy bay, của cái duyên gắn kết hai con người xa lạ.
- Anh cho tôi hỏi 42 Jalan SS15/5G/ Subang Jaya, Selangor D.E
- Từ đây, quẹo phải, sau đó đi thẳng, bỏ 2 con đường nhỏ, đến con đường thứ 3, đó là SS15/5G.
- Cám ơn anh.
Tôi bắt đầu đi dọc theo con đường lát đá với hàng cây xanh mướt như những con đường nhỏ ở Đà Lạt. Nhà trong khu sinh viên này trang trí đơn giản, tựa tựa nhau nhưng kiến trúc bên trong rất được dân Subang chú trọng và chăm chút cầu kì, sang trọng. Tôi dừng trước một căn nhà với mái ngói đỏ sẫm như kiến trúc của những ngôi nhà thuộc Pháp ở Đà Lạt nhưng mái dài xuống nửa ngôi nhà, ra tận hiên. Giữa mái có 1 đến 2 ô cửa gỗ nhỏ. Trước hiên có vài chậu hoa vàng treo lủng lẳng, hàng rào sơn trắng.
Gần 8h Mai chọn một quán café và chỗ ngồi cạnh cửa sổ có thể nhìn thấy ngôi nhà, khuấy tròn những viên đá trong ly trà sữa, chờ đợi…
Cánh cửa mở, một người con gái với mái tóc dài đen ngang vai, chiếc áo sơ mi trắng, quần jean bạc màu bước ra, vươn vai, một tay xách cặp, một tay tưới nước cho những chậu hoa vàng với nụ cười sáng cả ánh mặt trời chiếu soi xuyên kẽ lá. Hình như cô gái đang nhẩm theo giai điệu gì đó, Mai đoán chắc là một bài hát của Quang Dũng, vẫn những ngón tay thon dài, vẫn nét mảnh khảnh và mong manh, vẫn dáng đi không duyên dáng lắm,…những giọt nước từ đâu vô ý rơi vào ly trà loang cả vệt sữa trắng. Một dáng người khác đi ra khóa cửa, người con gái đó đỡ phụ tập hồ sơ dày cộm trên tay. Chị của Mai… trao cho cô gái có đôi mắt nâu, tóc cột cao gọn gàng, dáng người nhỏ nhắn những nụ hôn và cái ôm dài.. Cả hai cười nói rất vui vẻ như không chú ý đến khung cảnh xung quanh, thế giới này như chỉ là của riêng họ. Hai cô gái ra khỏi nhà, rẽ về hai phía … Mai tính tiền ly trà sữa gần như còn nguyên vẹn, hòa lẫn như giọt nước mắt của cô. Mai bước theo chị Linh trên con đường lát sỏi dẫn đến Taylors College. Giữ một khoảng cách khá xa…Chưa bao giờ cô nhìn thấy chị của mình hạnh phúc như bây giờ, lâu lâu lại xoay 1 vòng, nhảy chân sáo và hát những bài hát không đầu không cuối… Cơn mưa sáng ở KL lất phất, Mai đứng yên nhìn chị mình bước vào cổng trường và hòa vào nhóm bạn. Mai lặng im bên tàn cổ thụ đổ bóng, cô dựa vào gốc cây ẩm ướt và những kí ức hiện lên…
- Hãy giữ giùm chị bí mật này nha nhỏ?
- Hai định giữ nó bao lâu, suốt đời à?
- Chị sẽ đi học MBA bên Malay, 2 tháng nữa chị sẽ thi học bổng. Chị Minh đã phụ chị tìm học bổng đó. Khi chị đi, chị sẽ nói với mẹ. Dù gì mẹ cũng cần thời gian để chấp nhận. Vì thế, út đừng có nói với mẹ bây giờ.
- Hai không thể thay đổi sao?
- Chị đã từng hỏi tôi là ai, người ta nên thấy tôi là ai, và tôi nên là ai. Chỉ có một câu trả lời duy nhất, chị nên là chị, út à.
“…
“Mẹ, con không dám nói trực tiếp với mẹ như bao lần con mắc sai lầm. Có thể, sự kết nối những khoảng lặng và thấu hiểu giữa mẹ con mình nên nhờ những lá thư. Khi mẹ đọc được những dòng này, thì con đã ở Malay, chiếc gối của mẹ như bao lần vẫn là nơi mẹ thấy những dòng xin lỗi mẹ… của con.
Con sẽ nói thật, mọi thứ mà lâu nay con đã giấu mẹ. 4 năm học đại học, con mất phương hướng, không phải bời vì sựa lựa chọn ngành không phù hợp với mình. Không phải vì con hay bệnh và yếu đuối mà là vì con đã xác định được… con là ai. Con không thể có tình cảm với người khác giới… Và con đau vì nghĩ đến, liệu mẹ có chấp nhận con gái mà mẹ kì vọng có một cuộc sống khác thường, sau này sẽ ra sao, tạo lập gia đình sẽ như thế nào. Con cố thay đổi mình khi mẹ hỏi có ai làm con “rung rinh” chưa? Sao 4 năm rồi mà con vẫn chưa có ai thế? Tâm lý của một người mẹ đủ nhạy cảm để lo lắng, bất an dù mẹ không bao giờ nghĩ đứa con gái yêu đuối, hay nhõng nhẽo của mẹ lại thuộc giới thứ 3….
Con đã gặp Minh, người con thật sự yêu và tụi con sau một thời gian tìm kiếm học bổng du học và miệt mài học hàng ngày, con đã thi đậu và sang KL với Minh. Mẹ! Con biết mẹ sẽ khó chấp nhận nhưng hãy thương con, con không thể sống khác với con người mình. 2 năm nữa con sẽ về. Con sẽ quỳ xuống dưới chân mẹ để mong nhận được sự tha thứ của mẹ. Con không dám đối mặt với những giọt nước mắt, nỗi đau và sự dằn vặt của mẹ. Con đã chọn cách đi xa. Con yêu mẹ nhiều lắm. Con gái của mẹ…
Khương Linh.”
Mai đã nghĩ mình sai lầm khi đã không nói với mẹ sớm hơn, để ngăn cản chị. Mai đã nghĩ chị thật ích kỷ khi chỉ nghĩ đến hạnh phúc của mình mà không nghĩ đến mẹ và gia đình. Mẹ đã khóc rất. Hơn 5 tháng qua, mẹ không muốn Mai nhắc đến chị nhưng vẫn khóc khi vào căn phòng và cầm lá thư. Và cô ấy sang đây… Chưa bao giờ Mai thấy chị Linh hạnh phúc như bây giờ. Cô đang đong đếm nỗi đau của ai hơn chăng?
Cơn mưa sáng ở Subang chỉ còn rớt đọng trên lá cành, mái hiên, tí tách…Mai hiểu mình cần thay đổi những gì có thể, còn những thứ không thể, đừng cố gắng dịch chuyển nó, đau khổ sẽ nhiều hơn…Mai hiểu mẹ là người có thể thay đổi. Ai cũng cần sống đúng là mình, và phải sống hạnh phúc…
Cô gái dạo bước về khách sạn, đã gần 11h, cô đã lang thang hơn 3 tiếng.
- John, em gần tới khách sạn rồi, chỉ còn lấy đồ xuống là có thể đi. Anh tới nhé.
- Em nhìn lên đi, Mai.- John tắt điện thoại.
- Ơ! Anh đứng đây từ khi nào thế?
- Anh nộp bản báo cáo xong là chạy qua đây, vừa đến là em gọi đấy.
- Ok, chờ em tí, John.
- Khoan đã.
- Sao thế?
John kéo Mai tới và ôm cô rất lâu. Mai bất ngờ, hành động đường đột của anh làm cô hơi dè dặt, nhưng không hiểu sao, cô không đẩy anh ra…
- Sao thế John, bản báo cáo không tốt à?
- Không, rất tốt! Anh không biết, chỉ thấy mình cần được dựa dẫm một chút- John thở dài.
- Cái ôm động viên à? - Mai mỉm cười và vòng tay vỗ vỗ vào lưng anh.
Mai cảm thấy hình như cô cũng được anh an ủi sau cơn mưa sáng của KL…
- Gửi từ email Le Vy - rivy29491@
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn đồng gửi blogviet@vietnamnet.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.