Quên anh giữa chiều đông
2015-01-12 09:16
Tác giả:
Những ngày cuối đông tiết trời cứ xám xịt, những áng mây đen như muốn chiếm ngự cả bầu trời, cái lạnh đã bắt đầu len lỏi vào hơi thở vào tận da thịt. Ngày cuối đông, ngoài đường đã thôi huyên náo bởi tiếng cười nghịch dại của trẻ thơ, thôi tiếng rao bán của những cô hàng rong vào những trưa trời oi bức, đám con trai cũng thôi ngẩn ngơ khi bắt gặp các cô nàng xinh đẹp trên đường làng…Quê tôi vào những ngày trở gió những bát chè xanh ấm lòng cho những kẻ xa xứ trở về…
Ngày trở lại.
Tây Nguyên vẫn đẹp nét đẹp hoang sơ dẫu đã có nhiều thay đổi hơn trước, đường xá rộng ra thêm, những ngôi nhà sang trọng cũng đua nhau mọc lên thay cho những tán xanh của cây cổ thụ, các thiếu nữ cũng trở nên kiêu kỳ và lộng lẫy hơn với những chiếc váy hoa sặc sỡ, ngày cuối đông và những lễ hội rộn ràng như khoát lên một chiếc áo mới cho quê tôi, dẫu thế trong mắt của đứa con gái đã gắn bó với quê hương mình như máu thịt thì quê tôi vẫn thế thôi - vẫn đẹp dịu dàng và duyên dáng như cô gái đôi mươi.
Dạo một mình trên những chặng đường quen, bất giác tự hỏi mình đã bao lâu rồi không ngắm Tây Nguyên vào những đêm trăng tỏ, bao lâu không ngửi thấy mùi của đất phả vào mũi nồng nàn sau những cơn mưa rào bất chợt…Mùi của đất, nghe thì có vẻ buồn cười thật nhưng hẳn là có đấy, cái mùi ấy rất riêng rất lạ, một chút nồng nàn pha chút hanh hao và khét đất nữa, như một món khoái khẩu của đứa con xa nhà, tôi như thèm thuồng cái cảm giác đi dưới mưa vào những ngày cuối đông đến lạ.
Hóa ra, dẫu có trốn tránh bao lâu với kỷ niệm nó cũng sẽ lại đưa ta về với những mảnh kí ức như vẹn nguyên nếu như ta chạm tay vào quá khứ, vào kỷ vật hay trở về những nơi đã cất giữ yêu thương. Mảnh đất này sao đi đâu cũng vương vãi đầy kỷ niệm, là anh người con trai tôi đã yêu suốt một thời phổ thông, cái thứ tình cảm ngây thơ và trong trẻo ngày ấy hiện hữu trên tất cả nẻo đường tôi bước, có lẽ nào cảnh và tình hòa lẫn vào nhau để cho người con gái như tôi sau bao nhiêu năm trở lại vẫn thấy như mình vẫn đang yêu và được yêu đến ngây dại thuở nào…
Tôi tìm anh trên những nẻo đường quen
Chiếc giỏ xe chở đầy hoa tím biếc
Những chiếc thư bay và vòng tay ôm siết
Xa thật rồi luyến tiếc tháng năm xưa.
Ngày ấy, tình cảm nơi tôi không đủ lớn để hiểu những điều anh nói, những gì anh làm cho tôi, hóa ra con gái vẫn cứ thích được chiều chuộng và muốn được quan tâm nhiều hơn, con gái không mạnh mẽ lắm khi thiếu một bờ vai bên cạnh…và tôi lạc mất anh sau những giận hờn có vẻ con nít đến lạ lùng. Những kẻ đang yêu vẫn thường hay mù quáng và ngông cuồng. Tôi ngông cuồng những lúc yêu anh và kiên quyết không nghe lời anh giải thích sau những hiểu lầm không đáng có, tôi kiên quyết lựa chọn sự kết thúc, mạnh mẽ để rời bỏ anh, rời bỏ quê tôi.
Vậy mà đằng sau cái vẻ ương ngạnh đó là một trái tim yếu mềm, con người thường tỏ ra mình cứng cỏi chỉ để cố che lấp đi cái sự sợ hãi và hoang mang vô định. Tôi lao vào yêu thương mù quáng với chàng trai nào đó tốt với tôi, yêu thương và lo lắng cho tôi. Lúc con người ta nhận ra mình lạc lối là khi họ đã đi quá nữa chặng đường…
Hóa ra, để quên một người không phải là chọn cho mình một chàng trai khác để yêu, để nhớ, để hình bóng người ấy lắp đầy trong tâm trí và những bận rộn đời thường làm ta quên hoặc giả không còn thời gian rảnh rỗi để tìm về…
Lẽ nào ta sai, sai từ lúc chọn cách để quên và càng cố quên lại càng thấy mình thêm hụt hẫng, em lạc lối trong giấc mơ và lại tìm thấy bóng dáng anh trong cái khoảnh khắc mà em không thể làm chủ được cảm xúc của mình. Là vì tình yêu sâu đậm luôn thường trực trong tiềm thức, hẳn nó sẽ khơi dậy lúc con người ta cứ ngỡ đã quên, đã ngủ sâu và rồi lạc lối.
Ta đã là quá khứ của nhau rồi nhưng sao em cứ ngỡ chỉ là chuyện của ngày hôm qua, của những năm tháng thật gần gũi, gần đến nỗi em có thể cảm nhận được hơi thở của anh vẫn còn lắm nồng nàn…
Em đã không còn quá nhỏ chỉ biết trốn tránh cảm xúc của mình hoặc trở nên điên dại trong thứ tình cảm chóng chếnh…
Em cũng chưa thật sự lớn để tìm thấy cho mình một bờ vai ấm để tựa vào giữa cái lạnh cắt da cắt thịt…những ngày cuối đông buốt giá.
Từ giã cái nhộn nhịp của Sài Gòn, em trở về với cái lạnh vùng cao nguyên, về để đong đầy những nắng gió cuộc đời. Em dang rộng đôi tay, em mở to khóe mắt và mỉm cười thật tươi khi đứng trên ngọn đồi lộng gió. Là vì em đang muốn thả trôi những mảnh ký ức đã vỡ òa sâu thẳm trong lòng mình, em muốn gửi anh vào nắng, vào gió vào chút hoang hoải của buổi chiều đông đã cũ. Mùa đông và nền trời tím buồn rồi cũng sẽ ngủ yên để ngày mai khi tiếng chim hót trên những nhàng cây cao cũng là lúc nắng rọi xiên qua khung cửa rộn ràng…
Em chọn cách quên anh giữa mảnh đất mình đong đầy kỷ niệm. Em sẽ đi mãi nơi chặng đường đầy dấu chân anh, những nơi hò hẹn, những quán xá đông người em sẽ lại đến để tìm chút dư vị còn sót lại, vẫn ly cafe đắng và những bản nhạc du dương em sẽ đắm chìm trong phút chốc, là em cho phép mình nghĩ đến những yêu thương, thả hồn vào gió. Em muốn bay, muốn cảm xúc vút lên thăng hoa và rồi ngủ đi nhé những dĩ vãng nhạt nhòa.
Là em chọn cách quên anh giữa đất trời Tây Nguyên vào những ngày cuối đông lạnh lẽo. Con gió lạnh lùng khẽ hôn nhẹ đôi má em, hôn thật nhẹ, thật êm như cái tình yêu của những ngày xưa cũ. Nắng và gió tuy nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm da em thô ráp, làm môi em như nứt nẻ và đau rát khi cơn mưa rào bất chợt lùa về, mưa nhẫn tâm đến mà không báo trước làm ướt đẫm đôi môi, chỉ mong nắng gió này rồi sẽ hong khô trái tim ướt đẫm nơi em.
Anh ạ, là vì em chọn cách quên anh để bắt đầu lại những yêu thương nơi mảnh đất thân thuộc này.
- Mai Lê
Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.
Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?