Phong linh
2012-05-30 09:48
Tác giả:
Phong Linh nhìn anh ngủ, cô rón rén trở dậy, mở cửa và ra ngoài nhìn bầu trời đang chuyển mình chờ mặt trời lên. Đêm qua niềm hạnh phúc đến với cô quá dịu dàng và cũng không ngờ như chính cái cách mà anh đã đến bên cuộc đời cô vậy. Nhưng chính điều đó làm cô lo lắng, làm cô bồn chồn và cũng làm cô hoang mang… Bất giác một giọt nước mắt lăn trên má, cô lấy tay lau khô nó, cô không biết đó là giọt nước mắt của hạnh phúc hay là giọt nước mắt mở đầu cho những đau khổ mà quá khứ đã chôn vùi cách đây 2 năm. Một ngày mới cũng sắp bắt đầu và tình yêu của cô cũng vậy.
Cô đã trải qua một mối tình, cũng yêu, cũng giận hờn, cũng được chiều chuộng, nâng niu nhưng cuối cùng cũng tan vỡ. Cô đau khổ, cô vật vã và cô cũng suýt quỵ ngã. Lại nhờ một người đàn ông, cô đã đứng vững, anh đã mang lại niềm tin cho cô về cuộc sống, về con người. Một người đàn ông thực sự tốt nhưng rồi cô cũng không dám đến bên anh, cô lao vào học tập và công việc để rồi sau bao năm theo đuổi không thành, anh vẫn bên cô, nhẹ nhàng và ấm áp trong tư cách của một người anh trai.
Cô những tưởng trái tim mình sẽ thôi không còn những rung động, sẽ thôi không mơ mộng về một bóng hình nào nữa thì anh ấy đến- người đàn ông mà giờ đây cô đang ngắm trong lúc anh ngủ, anh ngủ xấu tính thật, cô mỉm cười và kéo chăn đắp lại cho anh.
Cô đã cố gắng dập tắt hình ảnh của anh trong tâm trí từ lúc cô biết mình thích tìm hiểu đời tư của một gã con trai. Cô thích đứng nhìn anh từ phía xa nhưng luôn giả vờ hờ hững khi anh nhìn lại. Cô quan tâm tới mọi đề tài nhắc đến tên anh, nhưng thường cô chỉ nghe và ít khi có ý kiến. Đó là một người đàn ông tài hoa, thông minh, tế nhị và sống rất tình cảm dưới vỏ bọc cố hữu của một con người lạnh lùng. Cô thích anh từ những điều lạnh lùng anh thể hiện, chỉ bởi cô biết rằng, sâu thẳm trong con người anh là nỗi cô đơn khó ai có thể chia sẻ, anh cũng như cô thôi, cũng cần được quan tâm, được yêu thương, quí mến. Tình yêu dành cho anh dần len nhẹ vào hồn cô, để đến lúc bất giác cô giật mình khi mỗi sáng thức dậy, cô lại cầu chúc một ngày tốt lành không chỉ cho riêng cô nữa mà giờ đây cho cả thêm một người.
Cô im lặng chỉ giữ mối tình với anh trong tâm tưởng bởi cô biết rằng anh đã từng có người yêu, đó là một cô gái thông minh và dịu dàng, và hơn hẳn những điều cô quan tâm chính là anh vẫn rất yêu cô gái đó.
Nhưng rồi anh lại đến bên cô, trao cho cô những tình cảm nồng ấm. Cô thích anh ôm cô từ phía sau hay đặt lên trán cô một chiếc hôn nhẹ nhàng, nó khiến cô cảm giác được che chở, được yêu thương. Màu hồng ngập tràn trong cuộc sống của Phong Linh, tình yêu của họ cũng cứ nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng Phong Linh là một cô gái nhạy cảm, cô lúc nào cũng nhẹ nhàng quan tâm tới anh và cái cách cô yêu anh cũng vậy. Cô chỉ lặng lẽ mỗi khi anh ngồi trầm ngâm bên điếu thuốc, cô không muốn phá khoảnh khắc đó của anh. Cô biết anh đang có những nỗi niềm không muốn chia sẻ. Cô lặng đi khi bất chợt anh nhắc đến tên người yêu cũ của anh trong một vài câu chuyện anh nói với bạn bè mình. Cô luôn im lặng vì cô biết ai cũng có quá khứ, miễn là hãy sống cho hiện tại thế là đủ.
Rồi một ngày anh quyết định bỏ thuốc lá, anh trao bao thuốc cho cô và nói anh sẽ không hút thuốc nữa, thay vào đó anh sẽ dùng cà phê của cô. Cô hạnh phúc khi nghĩ rằng có lẽ anh muốn thay đổi và biết đâu cô chính là động lực thúc đẩy anh? Thế là cô lại mỉm cười, nụ cười hạnh phúc.
Nhưng rồi một hôm, anh nói với cô rằng chúng ta đang chơi một trò chơi, trong trò chơi này sẽ không có ai thắng nhưng chúng ta vẫn cứ muốn chơi, anh nói cả anh và cô sẽ không dừng lại. Cô hơi bất ngờ trong một thoáng nhưng cô hiểu những lời anh nói. Một người thông minh như anh sẽ không khi nào nói ra một câu vô nghĩa. Cô nhìn anh và mỉm cười, đó là điểm mạnh của cô, không bao giờ cô để người khác thấy được nỗi buồn của mình. Cô chấp nhận chơi cùng anh, vì cô muốn mình sẽ là người chiến thắng. Từ lúc đó, lòng cô thoáng có chút gợn buồn.
Rồi tiếp một ngày anh hỏi cô: “ Nếu anh đi đến một nơi thật xa thì em sẽ làm gì hả Phong Linh?”. Cô lại nhìn anh cười và đáp: “Em sẽ chờ anh!”. Nhưng anh bảo cô rằng đừng chờ anh. Câu nói này khiến tim cô nhói đau; rồi anh lại nói anh đã khổ vì một người con gái và giờ anh không muốn cô cũng phải đau khổ. Cô lại cười. Cô đã từng trêu anh rằng tình cảm của cô và anh giống như một cơn bão cấp 12: đến nhanh và đi cũng nhanh, nhưng những đau thương và mất mát mà nó để lại là vô cùng. Lúc đó cả hai cùng cười vang. Nhưng giờ Phong Linh đã hiểu cảm nhận của cô ít khi sai và trong trường hợp này cũng vậy.
Để rồi đến hôm nay anh nói với cô rằng: “Anh đã từng yêu và chia tay với một người con gái, nhưng bọn anh chia tay trong sự ràng buộc và vẫn còn rất nhiều tình cảm với nhau, chẳng qua là bọn anh bắt buộc phải xa nhau! Anh xin lỗi, đáng lẽ anh không nên nói điều này với em”. Cô lại lặng người và mỉm cười, dường như lúc nào cô cũng chỉ biết đến cười thôi thì phải. Cô nói với anh rằng: “Chia tay không phải là ngừng yêu thương. Có 2 người rất yêu nhau nhưng rồi vì nhiều lí do đẩy họ ra xa nhau và họ chia tay. Nhưng họ vẫn là những người yêu nhau nhất trên trái đất này. Chia tay chỉ là sự bắt đầu cho một sự bắt đầu mới”. Họ nhìn nhau và thôi không nói gì cả. Nhưng có lẽ giờ đây cô phải quyết định.
Về tới phòng mọi suy nghĩ trong cô vỡ òa. Trong tiếng gió, cô nghe tiếng chuông gió, âm thanh mà mỗi sáng khi thức dậy cô đều háo hức muốn nghe. Tên cô – Phong Linh cũng chính là chiếc chuông gió, nhưng sao giờ đây nghe tiếng chuông cô nghe như tiếng của một thứ thanh âm xa lạ, lạc điệu. Tiếng chuông vẫn trong trẻo, ngân nga nhưng còn cô? Cô đã làm gì sai? Không, cô không sai, không hề sai, phải chăng tình yêu của cô dành cho anh chưa đủ? Khi quyết định đến với anh, cô đã gạt hết những kỉ niệm, xếp lại quá khứ để toàn tâm toàn ý yêu anh thôi cơ mà? Vậy thì tại sao? Nước mắt cô lại chảy dài, thứ nước mặn chát chảy vào miệng cô để rồi cô nghe sao tim mình lại buốt đến thế này. Giá lúc này cô có thể bóp nát trái tim của mình, để nó đừng đập và để cho nó thôi khỏi đau đớn.
Ngoài trời, cơn giông vừa tới, gió cuốn bụi bay mù mịt. Tiếng chuông gió kêu mỗi lúc một dồn dập. Từng đợt mưa như xối xả, chiếc chuông oằn thét trong gió bão. Cơn bão mới trong tháng này đã được báo trước hai ngày, nhưng giờ đây, khi đầu óc đang trống rỗng thì chẳng gì có thể tác động được tới Phong Linh. Cô cứ ngồi, thờ ơ như vậy, khuôn mặt đẹp nhòe nhoẹt nước mắt. Chỉ mãi đến khi cô nghe tiếng đổ vỡ, ngước nhìn ra cửa, cô mới thấy, chiếc chuông đã rơi xuống nền gạch, vỡ tan.
Cô giật mình, chạy lại nhưng tất cả giờ đây chỉ còn là những vụn thủy tinh không thành hình khối vương vãi, tung tóe khắp sàn nhà. Chiếc chuông - người bạn thân thiết của cô, mà dường như trở thành một phần yêu mến trong tâm hồn cô giờ cũng đã tan nát. Cô gom những mảnh vỡ và bất giác cô nghĩ về mình. Phong Linh- một tuổi thơ không nhiều hồn nhiên như các bạn cùng trang lứa đã hình thành nên nhân cách của cô: cứng cỏi trước cuộc đời, luôn cười để thấy cuộc đời vẫn còn những điều đáng sống. Chiếc chuông đã thôi không còn kêu, đã tan vỡ, cũng như lòng cô giờ đây đang đau đớn, đang dằng xé, đang dằn vặt, dày vò chính mình. Nhưng cô lấy tay lau đi những giọt nước mắt. Cô đã cho mình có những phút yếu lòng nhưng giờ cô không được thế nữa. Cô phải bước tiếp. Nhưng trước khi bước tiếp, cô phải dừng lại, cô phải dừng trò chơi mà cô đang chơi với anh. Nhưng cô khẳng định anh là người chiến thắng, bởi anh đã lấy đi mất nửa phần cuộc sống của cô rồi, anh đã thắng bởi anh đã làm trái tim cô đau đớn, anh đã thắng bởi có tới hai người phụ nữ trong tim anh khi mà cô chỉ có một hình bóng của anh và hơn hết anh đã thắng bởi anh đã khiến cô yêu anh. Còn cô mãi là kẻ thất bại.
Cô mở laptop, cô quyết định gửi cho anh một e-mail:
“Đã có lúc em hỏi anh, anh có yêu em không? Anh bảo đó là câu hỏi khó đối với anh miễn là em biết một phần trong anh có em là được rồi. Em đã cười và em mong ước một ngày nào đó, thực sự anh cần em và yêu em. Nhưng bây giờ em đã có câu trả lời. Chưa bao giờ anh nói Yêu em nhưng được gặp anh, tin anh và nhất là yêu anh là hạnh phúc đối với em rồi. Em biết tình cảm anh dành cho em ở mức độ nào, nhưng một phần trong anh có em là đủ. Em đã có lúc cố gắng để được anh chấp nhận, đã có lúc cố gắng để tạo hình tượng nhằm khiến anh thực sự quên một người, nhưng rồi em làm không được. Đã có lúc em tưởng em là hiện tại của anh và em nghĩ những quá khứ đã qua sẽ nâng đỡ bước chân của anh. Em không muốn có một sự khập khiễng trong tình yêu. Cám ơn anh vì tất cả những quí mến anh dành tặng em, chúng ta đã có những kỉ niệm thật đẹp với nhau. Đến lúc em muốn dừng lại để nhìn anh đi về phía trước, anh cứ bước đi để em có thể nhìn thấy anh từ phía sau anh nhé!”.
Cô Send thư rồi tắt máy. Đôi mắt cô giờ đây đã sáng trong trở lại, không còn nước mắt, cũng không có gợn buồn bởi cô nuốt nó vào tim. Từ giờ cô sẽ lại là Phong Linh, nhưng cô sẽ không coi mình là Chuông gió nữa, gió đã ngừng thổi và chuông đã ngừng kêu.
Hai ngày sau, cơn bão đã qua!
- Truyện ngắn của Trần Huyền - tntranhuyen@
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.