Phố mùa đông, tấp nập nhưng thiếu vắng một bàn tay
2015-03-02 01:00
Tác giả:
Đông…
Luôn là một không gian mang gam màu trầm buồn hòa theo cái giá lạnh ngày đông về trên gác mái, thu mình co ro khi những cơn gió khẽ cựa quậy chạm nhẹ cửa sổ, tâm hồn chênh vênh nhìn ra ngoài phố. Không khí bỗng trở lạnh hơn rất nhiều, gió nhẹ lướt qua tán lá cây rung rinh ngọn đèn lắc lẻo, ánh đèn nhảy nhót yếu ớt trên những bờ vai đêm khuya, dường như gió muốn thử sức chịu đựng của lòng người, quất vào da mặt ai tiếng đau tê tái, đôi chân tím bầm từng bước trên con đường đời dài ngang trở. Cuộc sống vẫn chảy, ai cũng đang xoay trong vòng xoay của cuộc đời, chỉ duy nhất con đường xưa in hằn dẫu cũ, những gốc sấu buồn tênh im lìm một giấc ngủ, không khí dường như ảm đạm hơn, gió mùa đông ngang qua từng góc phố mang theo những giọt lệ buồn.
Và Phố…
Khẽ trở mình khi nàng đông mang gió trở về. Những ly café đen nghi ngút khói, những cốc nhân trần màu nâu đậm ngọt ngào tí tách đối lập với vị đắng của café. Khẽ hít hà và nhâm nhi từng chút, mỗi hương mỗi vị, mộc mạc và giản đơn nhưng đẹp đến lạ thường.
Phố cứ thế, mang cho mình sắc thái mộc mạc, ôm những đắng cay của đời người, dung hòa những thứ tốt đẹp phố cố níu tay. Phố giữ lại những mái nhà rêu phong thời Pháp thuộc. Phố giữ lại vẻ đẹp cổ kính từ ngàn đời xưa, chạm thật nhẹ những khoảng lặng tâm hồn của con người về đêm. Phố ôm, phố ngân nga và phố hát những giai điệu chẳng quen chẳng thuộc, khẽ thì thầm vào tai ai những chiến thắng huy hoàng, những bản tình ca của một thời xưa ta chưa được thấy. Và… Phố giấu mình thật khẽ vào góc khuất của màn đêm, trong một nỗi buồn nhẹ tênh giọt nước mắt, trong một khoảng mênh mang phố níu chặt, và… trong sự lặng lẽ ẩn dấu sắc rêu phong. Trường tồn với thời gian, phố mang vẻ đẹp của lòng người vĩnh viễn, là vẻ đẹp của tình yêu, của tình bạn, của những thứ xuất phát từ nơi đẹp nhất lòng người. Phố trở lên can đảm hơn, chai sạn hơn để bảo vệ vẻ đẹp ấy, để cho ngọn gió kia sẽ một lần ghé lại phố đông người, thẩm thấu tình phố, và mang vẻ đẹp phố gửi gắm đi thật xa, thật cao, tới nơi cho tình người thêm ấm.
Rồi… đông…
Nấp sau bàn tay chai sạn của phố, đông mang nỗi buồn đến phố cô đơn. Những xúc cảm ngang nhiên tạo hỗn độn, đông như kẻ lang thang giữa phố đông người. Tấp nập và ồn ào, đông bỡ ngỡ lạc bước du ảo cõi thực hay cõi mơ? Những chiếc lá xót lại của mùa đông trơ trụi, khẽ rơi trên tay người đi đường, kẻ xuýt xoa, người hít hà hương đông, hương phố. Chút tình lan tỏa với giọt mưa lớt phớt, đông loay hoay trong chính xúc cảm của lòng mình.
Cứ thế, nàng Đông độc bước trên con phố đông người, mặc phố déo dắt bên tai những điệu nhạc vui vẻ, đông lạnh lùng trở gió mùa, tự khúc ru mình giữa màn đêm. Phố ôm nàng Đông vào lòng mặc gió trời gào thét, những cái giá lạnh làm phố quặn đau, chắt chiu từng hơi thở phố gửi gắm dành yêu thương, đổi nụ cười trên môi nàng Đông lạnh giá, đổi những khoảnh khắc của bàn tay nắm chặt, cho những đêm mùa Đông ấm lòng người.
Nhưng đôi khi vẫn muốn đi lang thang một mình, thích một mình im lặng nhìn trăng khuất sau màn đêm dài yên ắng. Nhìn dòng người nắm tay nhau thật chặt, ngã tư đường nắm lấy tay nhau mà đi. Bất giác nhìn lại bản thân ta trên con phố “vắng”, tấp nập nhưng thiếu mất một bàn tay…
- Gin
Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.