Phép trừ của yêu thương
2017-07-20 01:10
Tác giả:
"Lúc con vừa chào đời
Đã có người thầy ở cạnh nôi
Người thầy đầu tiên trong suốt cuộc đời
Dạy con điều hay ý đẹp
Gieo niềm tin vào trái tim con
Thời gian mỏi mòn
Con cất tiếng gọi "cha!" - người thầy đầu tiên dạy con đó..."
Đó là những vần thơ xúc động nhất chị gái viết tặng thầy mà mãi cho đến giờ tôi vẫn nhớ. Bởi mỗi năm, suốt bốn mùa trên mảnh đất miền Trung nắng gió, thầy đã dạy tôi học cách yêu thương. Và phải chăng đó là bài học mà người ta mang đi theo suốt cuộc đời?
Tôi còn nhớ một chớm mùa đông se lạnh, trên đường dẫn tôi đến trường tiểu học gần nhà, tôi hỏi chị:
"Tại sao thầy không làm nhà giáo, không đi dạy ở trường mà chị em mình vẫn gọi thầy là thầy chị nhỉ?"
Trái với cái nhíu mày của tôi, chị chỉnh lại cái khăn len trên cổ tôi rồi cười:
"Sau này lớn lên em sẽ hiểu, thầy của mình còn vĩ đại hơn cả một nhà giáo. Em chẳng thể nào học hỏi được hết những bài học từ thầy đâu nhóc ạ!"

Và phải đến năm tôi mười lăm tuổi tôi mới hiểu được về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng tại sao chị em tôi gọi "thầy" chứ không phải "ba", "bố",... như chúng bạn. Miền Trung quê tôi lam lũ vật vã với những đợt lũ lụt thiên tai nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc vì được sinh ra trên mảnh đất ấy, trong một gia đình nghèo khó, đông anh chị em. Bởi tôi luôn tự hào vì là con gái của thầy mẹ, được nuôi dưỡng trong một môi trường giáo dục đầy ắp yêu thương.
Yêu thương là gì? Là khi đông sang giá rét, bên bếp củi nhỏ vẫn còn mùi ẩm ướt của cơn mưa bụi đêm qua, cạnh những chiếc chậu nhỏ hứng nước rơi từ mái nhà tranh ủ dột, thầy tôi dạy các chị móc áo, dạy anh làm chì thả câu, còn mẹ và các em nhóm bếp. Mỗi người trong ngôi nhà nhỏ của chúng tôi học cách giữ ấm, giữ cho ngọn lửa yêu thương mãi không bao giờ tắt giữa cái lạnh thấu da thấu thịt. Mùa đông ấy lòng tôi ấm lạ!
Yêu thương là gì? Là những ngày gần Tết, chị em tôi lấy những đồ đẹp nhất rồi nhượng lại cho nhau. Những ngày ấy nhà chẳng đủ điều kiện để mua cho mỗi đứa một bộ quần áo mới vào ngày Tết. Có cái đã qua bốn năm năm, vá víu chằng chịt nhưng mặc lên vẫn thấy đẹp lạ. Tết ấy gia đình tôi đón giao thừa với mâm cỗ nhỏ. Thầy ân cần chỉ bảo từng đứa những gì đã làm được trong năm qua rồi gợi ý cho chị em tôi những gì phải làm trong năm mới. Mỗi mùa xuân chúng tôi tiếp thêm cho mình bài học về định nghĩa của từ hạnh phúc. Hạnh phúc chẳng được đong bằng vật chất nó được đong đầy bằng tình thương yêu.
Yêu thương là gì? Là khi thầy tôi đội mưa đi cày về giữa một ngày mưa giông mùa hạ. Áo thầy ướt nhẹp, dáng người nhỏ nhưng chắc nịch, vác cái cày vào sân sau không quên hỏi mấy đứa đi học về có bị ướt mưa không.
Là khi hạn hán, mười hai giờ trưa nắng nóng, thầy vẫn cặm cụi cuốc đất ngoài đồng xa.
Là khi chiều muộn trở về thầy lau mồ hôi, dạy chị em tôi kiềm chế những cuộc tranh cãi. Mùa hạ ấy chúng tôi được tắm mát bằng mồ hôi của thầy, bằng tấm lòng, sự chịu khó của một người cha vĩ đại.

Yêu thương là gì? Là khi những giọt nắng mùa hạ thôi nhảy nhót, gió mùa thu tràn về, chị em tôi tung tăng tới trường khai giảng mà không có thầy mẹ dẫn dắt như chúng bạn. Mùa thu ấy thầy tôi chạy vạy khắp nơi mới đủ tiền mua cho mỗi đứa một cuốn tập. Mùa thu ấy, lúc chúng tôi thảnh thơi ngồi học, thầy phải đi cấy lúa tận khuya mới về. Mùa thu ấy, cái đêm trăng đón chị Hằng, thầy dạy tôi cách đối xử với những người bạn xung quanh. Và kể từ mùa thu ấy chẳng bao giờ tôi thấy xấu hổ vì thua thiệt so với người khác. Mùa thu ấy chúng tôi khoe điểm 10 kì thi khảo sát đầu năm và được thầy ra thêm một đề bài hóc búa: phép trừ của yêu thương. Và đáp án cho đề bài đó ở đây, đây, và đây nữa - đôi mắt, đôi tay, và trái tim. Nếu thiếu đi đôi mắt chẳng bao giờ chúng ta nhìn thấy xung quanh mình vẫn còn những người khó khăn cần được giúp đỡ. Nếu thiếu đi đôi tay chúng ta chẳng thể nào sẵn sàng giúp đỡ người khác. Nếu thiếu đi một trái tim biết mủi lòng và cảm thông thì ... không chỉ đôi mắt, đôi tay mà còn các bộ phận khác đều đáng bị quẳng đi. Tự hỏi thầy tôi đã trải qua bao cay đắng, ngọt bùi, đã có hết thảy bao bài học, đã chứa đựng được bao yêu thương khi thầy tôi chỉ có một trái tim nhỏ bé?
19 tuổi, tôi đã đi qua bao mùa xuân hạ thu đông, đã đủ lớn để hiểu giá trị của chữ "thầy", và bài học yêu thương bốn mùa thầy dạy tôi ngày đó vẫn lớn lên, trong tim, cháy bỏng.
Xa rồi bốn mùa yêu thương của thầy, Sài Gòn sầm uất với hai mùa khô mưa, mặn chát có, ngọt ngào có, dù là ở đâu Bắc- Trung- Nam hay mọi miền trên đất nước Việt Nam mình vẫn còn đó những yêu thương to bự. Chỉ là xúc cảm trong con có đủ lớn để biến mùa nào cũng là mùa yêu thương không thầy nhỉ? Người ta bảo Sài thành phức tạp lắm nên con gái của thấy cứ e ngại với cuộc sống. Con nhớ về những bài học của thầy, để cho trái tim mình thêm một bài học yêu thương. Thầy bảo yêu thương chẳng có lỗi, nên cứ yêu, cứ thương cho hết cuộc đời, rồi cuộc đời sẽ thương lại chính con, thầy nhỉ?
Sài Gòn nhớ người nên nắng cũng liêu xiêu và mưa ngừng giăng lối. Giờ này thầy của con vẫn vất vả dù tuổi già. Những gánh nặng cuộc sống ấy thầy cứ để con gánh đi. Thầy gánh mình con là đủ. Bởi yêu thương trong con đã đủ lớn rồi thầy ạ! Nhớ nhà! Nhớ thầy! Nhớ những yêu thương vụn vặt.
Con gái.
© Tóc Rối – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.







