Núi trắng, núi đen
2015-04-28 01:00
Tác giả:
blogradio.vn - Một đời người, một cuộc tình cũng như ngọn núi kia, khi đen là mưa, khi trắng là nắng. Cái quan trọng là bóng núi vẫn còn in trong ký ức đủ để ta nhớ ta thương.
Khánh với Ngọc là hai đứa trẻ học cùng một lớp, lại bằng tuổi nhau. Nhà ở sát vách nên chúng thân nhau lắm! Đối với cái xóm nhỏ dưới chân núi đá lở này, công việc thu nhập chính của người dân là làm thợ chẻ đá và trồng hoa màu. Mấy đứa trẻ không có người lớn ở nhà nên tha hồ bày trò chơi khi đi chăn bò chăn dê. Chơi chán trò nhảy lò cò, đi ô ăn quan, chúng lại rủ nhau ra sông tắm, bắt ốc cám đem về luộc ăn. Những con ốc bé xíu, nhỏ hơn chiếc nút áo được bọn trẻ luộc lên rồi lấy gai cây chanh khều ruột ăn xì xụp.
Có một trò chơi được bọn trẻ ưa thích nữa là nhìn núi đoán mưa. Hễ núi đen thì mưa to, núi trắng thì nắng to nhưng còn tùy kinh nghiệm của mỗi đứa mà có thể đoán trúng mấy chục phần trăm vì còn may rủi yếu tố về gió. Núi đen nhưng gió lớn cũng không thể mưa được. Cá cược thắng thua bằng một cây cà rem xanh, đỏ hoặc vài trái ổi hái trộm của hàng xóm. Cứ thế, thời gian trôi qua. Người lớn lưng còng, mắt mờ còn Khánh, Ngọc và lũ trẻ lớn nhanh như thổi .
Khi ngọn núi bị khai thác mất đi một nửa chiều cao, khi dòng sông dòng suối ngày càng cạn kiệt nước, Khánh đã là anh thợ cơ khí làm ở tỉnh nhà. Ngọc đang làm cô sinh viên sư phạm học năm cuối tại Sài Gòn. Tình yêu của họ như khi núi đen, núi trắng. Có lúc giận hờn, nhớ nhung nhưng mối tình đầu của hai đứa trẻ lớn lên dưới chân núi đá lở luôn nồng nàn.

Ngọc đi dạy được một năm nay. Cô giáo mới ra trường ngày càng ít liên lạc về quê. Chàng thợ cơ khí mỏi mòn đợi nàng gật đầu đồng ý làm cô dâu, thế nhưng ngày ấy đã không bao giờ đến. Khi những ngọn gió mùa đông làm bầy chim rời tổ muộn màng, những gác chuông nhà thờ được trang hoàng lộng lẫy đón giáng sinh, Khánh nhận được thiệp hồng của Ngọc. Kèm theo đó là một lá thư dài hơn năm trang giấy học trò.
Ngọc cho biết đã quyết định đi đến hôn nhân với người bạn học cùng bốn năm đại học. Hơn nữa nàng muốn được sống, làm việc ở thành phố nên không thể lấy chồng ở tỉnh lẻ. Nàng cũng trình bày ước muốn được đưa cha mẹ về sống chung để báo hiếu vì gia đình bên chồng giàu có, tặng cho vợ chồng Ngọc một ngôi nhà riêng. Nước mắt Khánh cứ làm nhòe đi những dòng thư của Ngọc.
Ngày nhà Ngọc tổ chức lễ vu quy để bên đàng trai từ Sài Gòn về rước dâu cũng chính là lúc Khánh đồng ý nhận quyết định đi xuất khẩu lao động bên Nhật. Chàng muốn thay đổi vận mạng, và quan trọng là muốn đi xa để quên được Ngọc. Hôm xách va li tạm biệt gia đình Khánh đưa mắt nhìn sang nhà Ngọc. Cửa ngôi nhà đóng im lìm vì tất cả đã về Sài Gòn sinh sống. Bất giác Khánh đưa mắt nhìn ngọn núi đá lở, hôm nay nó màu đen, có lẽ trời sắp mưa to. Trong lòng Khánh cũng đang có giông bão cùng nước mắt dâng tràn.
Năm năm miệt mài lao động ở xứ người, Khánh cố quên hết quá khứ để toàn tâm toàn ý lao động, thu nhập thêm kiến thức về cơ khí vì chàng nung nấu ý định sau khi hồi hương, với số vốn tích cóp được chàng xây lại ngôi nhà mới cho cha mẹ rồi mở một xưởng cơ khí cho mình. Hình như Khánh không còn oán giận gì Ngọc nữa vì chàng hiểu ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, giàu sang cho mình. Nếu Ngọc hạnh phúc thì Khánh sẵn sang hy sinh.
Chuyến bay dài đưa Khánh trở về quê hương. Cuộc hội ngộ với cha mẹ thật nhiều cảm xúc. Điều làm anh kinh ngạc là ba má Ngọc về lại ngôi nhà cũ. Gia đình Khánh kể lai sau một năm về chung sống với con gái, con rể ở thành phố vì không chịu nổi cảnh ăn ở không, sống chật chội giữa bốn vách tường ngôi nhà ống. Ông bà them được trồng luống rau, nuôi con gà. Thế rồi ông bà quay vể quê sinh sống.

Ba năm sau, người ta đã khai thác hết ngọn núi đá lở. Khánh không còn được nhìn ngọn núi khi trắng, khi đen nhưng anh vẫn là người đàn ông độc thân hạnh phúc. Gọi anh hạnh phúc vì trên khu vực đá lở năm xưa, anh đã xây dựng một xưởng cơ khí to lớn. Sự nghiệp xem như đã toại nguyện. Còn chuyện của con tim, anh không cảm thấy cô đơn, vì nếu không yêu anh vẫn xem Ngọc như một người bạn. Mỗi lần về quê thăm cha mẹ, Ngọc đều nhớ đến thăm anh. Trong góc khuất của tâm hồn, anh còn yêu Ngọc lắm. Thế nhưng, điều ấy như một bóng mát cho cuộc đời. Không oán trách gì Ngọc, người ta thương Khánh chịu thiệt thòi. Nhưng anh thấy hạnh phúc khi quên đi quá khứ, tha thứ cho người mình từng yêu phải chăng là điều mình nên làm?
Một đời người, một cuộc tình cũng như ngọn núi kia, khi đen là mưa, khi trắng là nắng. Cái quan trọng là bóng núi vẫn còn in trong ký ức đủ để ta nhớ ta thương.
© Hải Triều – blogradio.vn
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet

Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.


