Phát thanh xúc cảm của bạn !

Núi trắng, núi đen

2015-04-28 01:00

Tác giả:


Bài dự thi "Độc thân không cô đơn".

blogradio.vn - Một đời người, một cuộc tình cũng như ngọn núi kia, khi đen là mưa, khi trắng là nắng. Cái quan trọng là bóng núi vẫn còn in trong ký ức đủ để ta nhớ ta thương.

***

Khánh với Ngọc là hai đứa trẻ học cùng một lớp, lại bằng tuổi nhau. Nhà ở sát vách nên chúng thân nhau lắm! Đối với cái xóm nhỏ dưới chân núi đá lở này, công việc thu nhập chính của người dân là làm thợ chẻ đá và trồng hoa màu. Mấy đứa trẻ không có người lớn ở nhà nên tha hồ bày trò chơi khi đi chăn bò chăn dê. Chơi chán trò nhảy lò cò, đi ô ăn quan, chúng lại rủ nhau ra sông tắm, bắt ốc cám đem về luộc ăn. Những con ốc bé xíu, nhỏ hơn chiếc nút áo được bọn trẻ luộc lên rồi lấy gai cây chanh khều ruột ăn xì xụp.

Có một trò chơi được bọn trẻ ưa thích nữa là nhìn núi đoán mưa. Hễ núi đen thì mưa to, núi trắng thì nắng to nhưng còn tùy kinh nghiệm của mỗi đứa mà có thể đoán trúng mấy chục phần trăm vì còn may rủi yếu tố về gió. Núi đen nhưng gió lớn cũng không thể mưa được. Cá cược thắng thua bằng một cây cà rem xanh, đỏ hoặc vài trái ổi hái trộm của hàng xóm. Cứ thế, thời gian trôi qua. Người lớn lưng còng, mắt mờ còn Khánh, Ngọc và lũ trẻ lớn nhanh như thổi .

Khi ngọn núi bị khai thác mất đi một nửa chiều cao, khi dòng sông dòng suối ngày càng cạn kiệt nước, Khánh đã là anh thợ cơ khí làm ở tỉnh nhà. Ngọc đang làm cô sinh viên sư phạm học năm cuối tại Sài Gòn. Tình yêu của họ như khi núi đen, núi trắng. Có lúc giận hờn, nhớ nhung nhưng mối tình đầu của hai đứa trẻ lớn lên dưới chân núi đá lở luôn nồng nàn.

tuổi thơ

Ngọc đi dạy được một năm nay. Cô giáo mới ra trường ngày càng ít liên lạc về quê. Chàng thợ cơ khí mỏi mòn đợi nàng gật đầu đồng ý làm cô dâu, thế nhưng ngày ấy đã không bao giờ đến. Khi những ngọn gió mùa đông làm bầy chim rời tổ muộn màng, những gác chuông nhà thờ được trang hoàng lộng lẫy đón giáng sinh, Khánh nhận được thiệp hồng của Ngọc. Kèm theo đó là một lá thư dài hơn năm trang giấy học trò.

Ngọc cho biết đã quyết định đi đến hôn nhân với người bạn học cùng bốn năm đại học. Hơn nữa nàng muốn được sống, làm việc ở thành phố nên không thể lấy chồng ở tỉnh lẻ. Nàng cũng trình bày ước muốn được đưa cha mẹ về sống chung để báo hiếu vì gia đình bên chồng giàu có, tặng cho vợ chồng Ngọc một ngôi nhà riêng. Nước mắt Khánh cứ làm nhòe đi những dòng thư của Ngọc.

Ngày nhà Ngọc tổ chức lễ vu quy để bên đàng trai từ Sài Gòn về rước dâu cũng chính là lúc Khánh đồng ý nhận quyết định đi xuất khẩu lao động bên Nhật. Chàng muốn thay đổi vận mạng, và quan trọng là muốn đi xa để quên được Ngọc. Hôm xách va li tạm biệt gia đình Khánh đưa mắt nhìn sang nhà Ngọc. Cửa ngôi nhà đóng im lìm vì tất cả đã về Sài Gòn sinh sống. Bất giác Khánh đưa mắt nhìn ngọn núi đá lở, hôm nay nó màu đen, có lẽ trời sắp mưa to. Trong lòng Khánh cũng đang có giông bão cùng nước mắt dâng tràn.

Năm năm miệt mài lao động ở xứ người, Khánh cố quên hết quá khứ để toàn tâm toàn ý lao động, thu nhập thêm kiến thức về cơ khí vì chàng nung nấu ý định sau khi hồi hương, với số vốn tích cóp được chàng xây lại ngôi nhà mới cho cha mẹ rồi mở một xưởng cơ khí cho mình. Hình như Khánh không còn oán giận gì Ngọc nữa vì chàng hiểu ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, giàu sang cho mình. Nếu Ngọc hạnh phúc thì Khánh sẵn sang hy sinh.

Chuyến bay dài đưa Khánh trở về quê hương. Cuộc hội ngộ với cha mẹ thật nhiều cảm xúc. Điều làm anh kinh ngạc là ba má Ngọc về lại ngôi nhà cũ. Gia đình Khánh kể lai sau một năm về chung sống với con gái, con rể ở thành phố vì không chịu nổi cảnh ăn ở không, sống chật chội giữa bốn vách tường ngôi nhà ống. Ông bà them được trồng luống rau, nuôi con gà. Thế rồi ông bà quay vể quê sinh sống.

núi

Ba năm sau, người ta đã khai thác hết ngọn núi đá lở. Khánh không còn được nhìn ngọn núi khi trắng, khi đen nhưng anh vẫn là người đàn ông độc thân hạnh phúc. Gọi anh hạnh phúc vì trên khu vực đá lở năm xưa, anh đã xây dựng một xưởng cơ khí to lớn. Sự nghiệp xem như đã toại nguyện. Còn chuyện của con tim, anh không cảm thấy cô đơn, vì nếu không yêu anh vẫn xem Ngọc như một người bạn. Mỗi lần về quê thăm cha mẹ, Ngọc đều nhớ đến thăm anh. Trong góc khuất của tâm hồn, anh còn yêu Ngọc lắm. Thế nhưng, điều ấy như một bóng mát cho cuộc đời. Không oán trách gì Ngọc, người ta thương Khánh chịu thiệt thòi. Nhưng anh thấy hạnh phúc khi quên đi quá khứ, tha thứ cho người mình từng yêu phải chăng là điều mình nên làm?

Một đời người, một cuộc tình cũng như ngọn núi kia, khi đen là mưa, khi trắng là nắng. Cái quan trọng là bóng núi vẫn còn in trong ký ức đủ để ta nhớ ta thương.

© Hải Triều – blogradio.vn


Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet




Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

back to top