Nơi này con vẫn nhớ về nhà
2018-06-27 01:22
Tác giả:
Thế rồi, ngày nhập học của chị gái đến gần, bỏ qua nỗi buồn sắp phải xa chị, cô bé ngây ngô ngày ấy vẫn chìm đắm trong niềm háo hức, khoe với bạn bè khắp xóm về chuyến đi chơi xa của mình. Gạo đã đóng vào thùng, rau củ cũng đầy đủ cả, nồi niêu, xoong chảo mẹ đều chuẩn bị hết… mấy mẹ con lên xe đi Hà Nội trong những tâm trạng trái ngược nhau. Mẹ tôi thì lo lắng, thương chị đi học xa nhà, dặn dò mãi không thôi. Chị tôi thì nửa vui mừng, nửa lo âu, cảm xúc đan xen lẫn lộn, nước mắt tràn đầy hai má. Chắc chỉ còn tôi là vô tư nhất, cái háo hức của đứa trẻ mới lớn được đi xa đã ngăn đi những nỗi buồn thơ dại.
Hà Nội đẹp thật. Một buổi sáng tinh sương. Chẳng nghe thấy tiếng chim líu lo như sau vườn nhà nội, chỉ nghe tiếng còi xe kêu inh ỏi trên những tuyến phố. Đoàn người nối đuôi nhau hối hả, xe cộ chen chúc nhau. Ngày ấy, tôi đã rất thích thú mỗi khi nhìn ra đường bởi ánh đèn sáng chói, bởi sự đông đúc mà làng quê nghèo của tôi chưa từng có. Đến cả tiếng còi xe inh ỏi, tôi cũng thấy nó “thành phố” đến lạ kỳ.
Căn phòng trọ bé xíu của chị tôi nằm ở tầng 3 của căn nhà cũ kĩ, trong một con ngõ nhỏ loằng ngằng mà phải mất một tuần hai chị em mới nhớ lối ra. Thế mà, tôi vô cùng thích nó với lý do đơn giản là nó được lát bằng gạch hoa chứ không phải nền đất như ở nhà. Chị tôi ra nhập học xong thì được nghỉ mấy ngày nên nhờ mấy chị trong xóm trọ dẫn đi chơi, tham quan Hà Nội. Tôi đã rất phấn khích, ngạc nhiên trước những tòa nhà cao ngất ngưởng, choáng ngợp trước sự sang trọng của những trung tâm thương mại. Mọi thứ ở Hà Nội đều đẹp, long lanh và rực sáng.
Tôi thích nhìn cảnh những người già đi bộ trên bờ hồ, những họa sỹ đường phố ngồi vẽ bên ghế đá, những gia đình hạnh phúc dắt díu nhau đi chơi. Lúc ấy tôi nghĩ, trẻ con thành phố thật thích, cuối tuần được bố mẹ dẫn đi khu vui chơi, đồ chơi trong nhà gì cũng có, chẳng như đám trẻ xóm tôi, bé tí đã đi chăn trâu giúp mẹ, đồ chơi thì cũng chỉ là mấy vật dụng trong gia đình. Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi đã ước mình được sinh ra ở thành phố, chứ không phải ở một làng quê nghèo quanh năm mưa lũ.
Sáng nào tôi cũng thích ra sân nhà bác chủ trọ chơi, nghe người Hà Nội nói chuyện với nhau. Giọng nói của họ sao mà nhẹ nhàng, tình cảm thế, khác hẳn với giọng địa phương của quê tôi. Lúc ấy, tôi rất ngại nói chuyện với người khác, vì sợ họ không hiểu giọng quê mình.
Thế mà, thời gian trôi nhanh quá, giờ đây tôi đã là một sinh viên ở Hà Nội, chẳng còn là đứa em háo hức đi nhập học cùng chị như ngày xưa ấy nữa. Bây giờ tôi đã nói được lưu loát giọng Hà Nội nhưng lúc nào cũng thèm nghe một chút giọng Hà Tĩnh nơi này. Cảm giác giữa dòng người đông đúc, chất giọng đồng hương vang lên thật ấm ấp và nhẹ lòng.
Đúng là có đi xa mới hiểu mình yêu quê thế nào. Có những ngày tỉnh dậy sau một giấc mơ êm, nghe thấy tiếng còi inh ỏi ngoài đường, nước mắt tôi chậc trào, tôi biết mình đang ở xa quê. Tôi không còn thích Hà Nội nhiều như ngày ấy, tiếng còi xe sau một ngày đi học mệt mỏi làm cho tôi nhớ cái bình yên chiều muộn ở quê. Tầng 5, tầng 6, tầng 10 của trung tâm thương mại cũng chẳng đẹp bằng mái nhà tranh phất phơ mùi khói bếp, có dáng bà còng còng thổi lửa nấu cơm. Tôi nhớ những buồi chiều trên bờ đê xóm nhỏ, tôi và lũ bạn đuổi nhau chạy nhảy cả mùa hè. Tôi nhớ bà tôi quanh năm vất vả, nhiều tuổi rồi vẫn chẻ củi, hái rau…
Ngày ấy, tôi xé từng tờ lịch đếm ngày lên Hà Nội. Hôm nay, tôi tính toán lịch thi, lịch đi làm, gắng đặt vé sớm nhất để rời Hà Nội mà trở về quê hương. Hà Nội vẫn thế, chỉ có cảm xúc trong tôi là đã đổi thay.
Ngày ấy, tôi hỏi chị sao về nhà nhiều thế, ở Hà Nội chẳng phải thích hơn sao? Bây giờ, tôi chỉ ước sắp xếp được ngày nghỉ để về quê, về sà vào lòng nội, hít hà mùi trầu nội vẫn thường ăn, chạy băng băng trên con ngõ nhỏ lác đác xe bò. Chỉ ước sáng sớm mai tỉnh dậy, âm thanh đầu tiên tôi nghe là tiếng chim hót sau vườn, cảm xúc đầu tiên tôi cảm nhận được là sự yên bình, tĩnh lặng và thân thương.
Hà Nội, một ngày nhớ quê hương!
© Phan Loan – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?