Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nơi này con vẫn nhớ về nhà

2018-06-27 01:22

Tác giả:


blogradio.vn - Có những ngày tỉnh dậy sau một giấc mơ êm, nghe thấy tiếng còi inh ỏi ngoài đường, nước mắt tôi chậc trào, tôi biết mình đang ở xa quê. Tôi không còn thích Hà Nội nhiều như ngày ấy, tiếng còi xe sau một ngày đi học mệt mỏi làm cho tôi nhớ cái bình yên chiều muộn ở quê. Tầng 5, tầng 6, tầng 10 của trung tâm thương mại cũng chẳng đẹp bằng mái nhà tranh phất phơ mùi khói bếp, có dáng bà còng còng thổi lửa nấu cơm. Tôi nhớ những buồi chiều trên bờ đê xóm nhỏ, tôi và lũ bạn đuổi nhau chạy nhảy cả mùa hè. Tôi nhớ bà tôi quanh năm vất vả, nhiều tuổi rồi vẫn chẻ củi, hái rau…

***

blog radio, Nơi này con vẫn nhớ về nhà

Tôi còn nhớ rõ mùa hè năm 12 tuổi, một cô bé sắp lên lớp 6 yêu Hà Nội đến lạ lùng. Tờ giấy báo đỗ đại học của chị gái được tôi đọc đi đọc lại cả trăm lần như thuộc lòng từng âm tiết. Phần vì mừng cho chị gái đã đạt được giấc mơ nhưng phần lớn hơn là tôi chắc chắn sẽ được lên Hà Nội, sẽ được đến thủ đô phồn hoa, nhộn nhịp. Trong trí tưởng tượng của một cô bé nhà quê chưa từng được đi xa, Hà Nội là một thứ gì đó thật to lớn, là một niềm ao ước được khám phá từng ngõ ngách, vỉa hè.

Thế rồi, ngày nhập học của chị gái đến gần, bỏ qua nỗi buồn sắp phải xa chị, cô bé ngây ngô ngày ấy vẫn chìm đắm trong niềm háo hức, khoe với bạn bè khắp xóm về chuyến đi chơi xa của mình. Gạo đã đóng vào thùng, rau củ cũng đầy đủ cả, nồi niêu, xoong chảo mẹ đều chuẩn bị hết… mấy mẹ con lên xe đi Hà Nội trong những tâm trạng trái ngược nhau. Mẹ tôi thì lo lắng, thương chị đi học xa nhà, dặn dò mãi không thôi. Chị tôi thì nửa vui mừng, nửa lo âu, cảm xúc đan xen lẫn lộn, nước mắt tràn đầy hai má. Chắc chỉ còn tôi là vô tư nhất, cái háo hức của đứa trẻ mới lớn được đi xa đã ngăn đi những nỗi buồn thơ dại.

Hà Nội đẹp thật. Một buổi sáng tinh sương. Chẳng nghe thấy tiếng chim líu lo như sau vườn nhà nội, chỉ nghe tiếng còi xe kêu inh ỏi trên những tuyến phố. Đoàn người nối đuôi nhau hối hả, xe cộ chen chúc nhau. Ngày ấy, tôi đã rất thích thú mỗi khi nhìn ra đường bởi ánh đèn sáng chói, bởi sự đông đúc mà làng quê nghèo của tôi chưa từng có. Đến cả tiếng còi xe inh ỏi, tôi cũng thấy nó “thành phố” đến lạ kỳ.

Căn phòng trọ bé xíu của chị tôi nằm ở tầng 3 của căn nhà cũ kĩ, trong một con ngõ nhỏ loằng ngằng mà phải mất một tuần hai chị em mới nhớ lối ra. Thế mà, tôi vô cùng thích nó với lý do đơn giản là nó được lát bằng gạch hoa chứ không phải nền đất như ở nhà. Chị tôi ra nhập học xong thì được nghỉ mấy ngày nên nhờ mấy chị trong xóm trọ dẫn đi chơi, tham quan Hà Nội. Tôi đã rất phấn khích, ngạc nhiên trước những tòa nhà cao ngất ngưởng, choáng ngợp trước sự sang trọng của những trung tâm thương mại. Mọi thứ ở Hà Nội đều đẹp, long lanh và rực sáng.

Tôi thích nhìn cảnh những người già đi bộ trên bờ hồ, những họa sỹ đường phố ngồi vẽ bên ghế đá, những gia đình hạnh phúc dắt díu nhau đi chơi. Lúc ấy tôi nghĩ, trẻ con thành phố thật thích, cuối tuần được bố mẹ dẫn đi khu vui chơi, đồ chơi trong nhà gì cũng có, chẳng như đám trẻ xóm tôi, bé tí đã đi chăn trâu giúp mẹ, đồ chơi thì cũng chỉ là mấy vật dụng trong gia đình. Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi đã ước mình được sinh ra ở thành phố, chứ không phải ở một làng quê nghèo quanh năm mưa lũ.

blog radio, Nơi này con vẫn nhớ về nhà

Sáng nào tôi cũng thích ra sân nhà bác chủ trọ chơi, nghe người Hà Nội nói chuyện với nhau. Giọng nói của họ sao mà nhẹ nhàng, tình cảm thế, khác hẳn với giọng địa phương của quê tôi. Lúc ấy, tôi rất ngại nói chuyện với người khác, vì sợ họ không hiểu giọng quê mình.

Thế mà, thời gian trôi nhanh quá, giờ đây tôi đã là một sinh viên ở Hà Nội, chẳng còn là đứa em háo hức đi nhập học cùng chị như ngày xưa ấy nữa. Bây giờ tôi đã nói được lưu loát giọng Hà Nội nhưng lúc nào cũng thèm nghe một chút giọng Hà Tĩnh nơi này. Cảm giác giữa dòng người đông đúc, chất giọng đồng hương vang lên thật ấm ấp và nhẹ lòng.

Đúng là có đi xa mới hiểu mình yêu quê thế nào. Có những ngày tỉnh dậy sau một giấc mơ êm, nghe thấy tiếng còi inh ỏi ngoài đường, nước mắt tôi chậc trào, tôi biết mình đang ở xa quê. Tôi không còn thích Hà Nội nhiều như ngày ấy, tiếng còi xe sau một ngày đi học mệt mỏi làm cho tôi nhớ cái bình yên chiều muộn ở quê. Tầng 5, tầng 6, tầng 10 của trung tâm thương mại cũng chẳng đẹp bằng mái nhà tranh phất phơ mùi khói bếp, có dáng bà còng còng thổi lửa nấu cơm. Tôi nhớ những buồi chiều trên bờ đê xóm nhỏ, tôi và lũ bạn đuổi nhau chạy nhảy cả mùa hè. Tôi nhớ bà tôi quanh năm vất vả, nhiều tuổi rồi vẫn chẻ củi, hái rau…

Ngày ấy, tôi xé từng tờ lịch đếm ngày lên Hà Nội. Hôm nay, tôi tính toán lịch thi, lịch đi làm, gắng đặt vé sớm nhất để rời Hà Nội mà trở về quê hương. Hà Nội vẫn thế, chỉ có cảm xúc trong tôi là đã đổi thay.

Ngày ấy, tôi hỏi chị sao về nhà nhiều thế, ở Hà Nội chẳng phải thích hơn sao? Bây giờ, tôi chỉ ước sắp xếp được ngày nghỉ để về quê, về sà vào lòng nội, hít hà mùi trầu nội vẫn thường ăn, chạy băng băng trên con ngõ nhỏ lác đác xe bò. Chỉ ước sáng sớm mai tỉnh dậy, âm thanh đầu tiên tôi nghe là tiếng chim hót sau vườn, cảm xúc đầu tiên tôi cảm nhận được là sự yên bình, tĩnh lặng và thân thương.

Hà Nội, một ngày nhớ quê hương!

© Phan Loan – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tuổi trẻ, tuổi của những chuyến đi

Tuổi trẻ, tuổi của những chuyến đi

Những kỷ niệm ấy sẽ theo bạn suốt cuộc đời, là nguồn động lực để bạn tiếp tục khám phá, trải nghiệm và chinh phục những điều mới mẻ.

Thông điệp từ trái tim

Thông điệp từ trái tim

Gọi nhau hai tiếng đồng bào, Quyết không lại bỏ người nào phía sau. Thôi đành nén lại thương đau, Quân dân cả nước cùng nhau chung lòng.

Nỗi niềm của mẹ

Nỗi niềm của mẹ

Những đứa con dù lớn nhưng trong lòng mẹ vẫn là những đứa trẻ mà người mẹ đã thuộc lòng bản tính của chúng. Mỗi lần gọi điện thoại nghe giọng cười nói, thậm chí khi chúng cáu gắt chị cũng thấy như chúng đang trong vòng tay yêu thương của mình.

Một mình, có cô đơn như bạn nghĩ?

Một mình, có cô đơn như bạn nghĩ?

Nhưng mà, có một điều bạn nên nhớ rằng, xã giao của con người cơ bản không phải là bản năng. Xã giao không phải bởi yêu thích xã giao, mà là bởi sợ cô độc. Chẳng có ai lại thích cô độc một mình cả, dù bạn là người hướng nội đến mấy thì cũng luôn có mong muốn bản thân mình được chú ý.

Định kiến về 12 chòm sao: Bạch Dương nóng tính, Nhân Mã không thích ràng buộc

Định kiến về 12 chòm sao: Bạch Dương nóng tính, Nhân Mã không thích ràng buộc

Mọi người đều có những định kiến sẵn về mỗi cung, chẳng hạn như Bạch Dương nóng tính hay Song Tử thay đổi thất thường. Nhưng liệu những điều này có đúng?

Người tình không ghen

Người tình không ghen

Anh vẫn vậy, vẫn quan tâm, nhưng vẫn cho cô khoảng thời gian riêng để có thể giao lưu bạn bè, anh không quản thúc cô. Càng ngày cô càng cảm thấy mối quan hệ này có phần lạnh nhạt đi. Phải chăng, nên dừng lại tại đây.

Ngoảnh lại, đã đến độ tuổi đầy bối rối ấy

Ngoảnh lại, đã đến độ tuổi đầy bối rối ấy

Cuộc sống này đáng ra mà nói, không có con đường nào là thật sự đúng cả, chỉ là khi bạn lựa chọn rồi thì phải mặc sức cố gắng, mặc sức nỗ lực biến nó thành lựa chọn hoàn hảo nhất.

"Ván bài lật ngửa" - một tác phẩm kinh điển về đề tài điệp viên của tác giả Nguyễn Trương Thiên Lý

“Ván bài lật ngửa” là cuốn tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng trong văn học Việt Nam, xoay quanh cuộc đời và những phi vụ tình báo nguy hiểm của Nguyễn Thành Luân, một chiến sỹ tình báo hoạt động trong lòng địch.

Vì trọn đời anh chỉ có một người thương

Vì trọn đời anh chỉ có một người thương

Đã yêu rồi đâu ai muốn rời nhau Đâu ai muốn cô đơn khi mình còn tuổi trẻ Cho tháng ngày dần trôi qua lặng lẽ Nhớ em nhiều mà chẳng biết phải làm sao.

Đi tìm sự bình yên bên trong chính mình

Đi tìm sự bình yên bên trong chính mình

Minh Anh, một cô gái trẻ với khát vọng thành công, đã bước vào thế giới đầy cám dỗ ấy. Ban đầu, chỉ là những hình ảnh lung linh, những khoảnh khắc được dàn dựng kỹ lưỡng. Cô tự nhủ, chỉ cần theo đuổi sự hoàn hảo này, cô sẽ chạm tới đỉnh cao. Nhưng khi ánh hào quang từ những lượt thích và bình luận ngập tràn, Minh Anh không ngờ mình đang dần bị cuốn vào vòng xoáy không có lối thoát.

back to top