Nơi này con vẫn nhớ về nhà
2018-06-27 01:22
Tác giả:

Thế rồi, ngày nhập học của chị gái đến gần, bỏ qua nỗi buồn sắp phải xa chị, cô bé ngây ngô ngày ấy vẫn chìm đắm trong niềm háo hức, khoe với bạn bè khắp xóm về chuyến đi chơi xa của mình. Gạo đã đóng vào thùng, rau củ cũng đầy đủ cả, nồi niêu, xoong chảo mẹ đều chuẩn bị hết… mấy mẹ con lên xe đi Hà Nội trong những tâm trạng trái ngược nhau. Mẹ tôi thì lo lắng, thương chị đi học xa nhà, dặn dò mãi không thôi. Chị tôi thì nửa vui mừng, nửa lo âu, cảm xúc đan xen lẫn lộn, nước mắt tràn đầy hai má. Chắc chỉ còn tôi là vô tư nhất, cái háo hức của đứa trẻ mới lớn được đi xa đã ngăn đi những nỗi buồn thơ dại.
Hà Nội đẹp thật. Một buổi sáng tinh sương. Chẳng nghe thấy tiếng chim líu lo như sau vườn nhà nội, chỉ nghe tiếng còi xe kêu inh ỏi trên những tuyến phố. Đoàn người nối đuôi nhau hối hả, xe cộ chen chúc nhau. Ngày ấy, tôi đã rất thích thú mỗi khi nhìn ra đường bởi ánh đèn sáng chói, bởi sự đông đúc mà làng quê nghèo của tôi chưa từng có. Đến cả tiếng còi xe inh ỏi, tôi cũng thấy nó “thành phố” đến lạ kỳ.
Căn phòng trọ bé xíu của chị tôi nằm ở tầng 3 của căn nhà cũ kĩ, trong một con ngõ nhỏ loằng ngằng mà phải mất một tuần hai chị em mới nhớ lối ra. Thế mà, tôi vô cùng thích nó với lý do đơn giản là nó được lát bằng gạch hoa chứ không phải nền đất như ở nhà. Chị tôi ra nhập học xong thì được nghỉ mấy ngày nên nhờ mấy chị trong xóm trọ dẫn đi chơi, tham quan Hà Nội. Tôi đã rất phấn khích, ngạc nhiên trước những tòa nhà cao ngất ngưởng, choáng ngợp trước sự sang trọng của những trung tâm thương mại. Mọi thứ ở Hà Nội đều đẹp, long lanh và rực sáng.
Tôi thích nhìn cảnh những người già đi bộ trên bờ hồ, những họa sỹ đường phố ngồi vẽ bên ghế đá, những gia đình hạnh phúc dắt díu nhau đi chơi. Lúc ấy tôi nghĩ, trẻ con thành phố thật thích, cuối tuần được bố mẹ dẫn đi khu vui chơi, đồ chơi trong nhà gì cũng có, chẳng như đám trẻ xóm tôi, bé tí đã đi chăn trâu giúp mẹ, đồ chơi thì cũng chỉ là mấy vật dụng trong gia đình. Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi đã ước mình được sinh ra ở thành phố, chứ không phải ở một làng quê nghèo quanh năm mưa lũ.

Sáng nào tôi cũng thích ra sân nhà bác chủ trọ chơi, nghe người Hà Nội nói chuyện với nhau. Giọng nói của họ sao mà nhẹ nhàng, tình cảm thế, khác hẳn với giọng địa phương của quê tôi. Lúc ấy, tôi rất ngại nói chuyện với người khác, vì sợ họ không hiểu giọng quê mình.
Thế mà, thời gian trôi nhanh quá, giờ đây tôi đã là một sinh viên ở Hà Nội, chẳng còn là đứa em háo hức đi nhập học cùng chị như ngày xưa ấy nữa. Bây giờ tôi đã nói được lưu loát giọng Hà Nội nhưng lúc nào cũng thèm nghe một chút giọng Hà Tĩnh nơi này. Cảm giác giữa dòng người đông đúc, chất giọng đồng hương vang lên thật ấm ấp và nhẹ lòng.
Đúng là có đi xa mới hiểu mình yêu quê thế nào. Có những ngày tỉnh dậy sau một giấc mơ êm, nghe thấy tiếng còi inh ỏi ngoài đường, nước mắt tôi chậc trào, tôi biết mình đang ở xa quê. Tôi không còn thích Hà Nội nhiều như ngày ấy, tiếng còi xe sau một ngày đi học mệt mỏi làm cho tôi nhớ cái bình yên chiều muộn ở quê. Tầng 5, tầng 6, tầng 10 của trung tâm thương mại cũng chẳng đẹp bằng mái nhà tranh phất phơ mùi khói bếp, có dáng bà còng còng thổi lửa nấu cơm. Tôi nhớ những buồi chiều trên bờ đê xóm nhỏ, tôi và lũ bạn đuổi nhau chạy nhảy cả mùa hè. Tôi nhớ bà tôi quanh năm vất vả, nhiều tuổi rồi vẫn chẻ củi, hái rau…
Ngày ấy, tôi xé từng tờ lịch đếm ngày lên Hà Nội. Hôm nay, tôi tính toán lịch thi, lịch đi làm, gắng đặt vé sớm nhất để rời Hà Nội mà trở về quê hương. Hà Nội vẫn thế, chỉ có cảm xúc trong tôi là đã đổi thay.
Ngày ấy, tôi hỏi chị sao về nhà nhiều thế, ở Hà Nội chẳng phải thích hơn sao? Bây giờ, tôi chỉ ước sắp xếp được ngày nghỉ để về quê, về sà vào lòng nội, hít hà mùi trầu nội vẫn thường ăn, chạy băng băng trên con ngõ nhỏ lác đác xe bò. Chỉ ước sáng sớm mai tỉnh dậy, âm thanh đầu tiên tôi nghe là tiếng chim hót sau vườn, cảm xúc đầu tiên tôi cảm nhận được là sự yên bình, tĩnh lặng và thân thương.
Hà Nội, một ngày nhớ quê hương!
© Phan Loan – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giữa cơn say và vết thương cũ
Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."






