Nợ cha nợ mẹ một tấm chồng biết bao giờ mới trả được
2019-11-25 01:30
Tác giả: Nguyễn Quyên
blogradio.vn - Càng già, thì người ta thường phát triển theo hai xu thế, một là cuống cà kê lên nhờ người này người kia mai mối để được leo lên xe bông về nhà chồng. Và hai là, nhởn nhơ, kệ, đến đâu thì đến, nghe chửi, nghe nói nhiều rồi cũng thành trơ. Và nó thuộc loại thứ hai, thà chấp nhận ế chứ không chịu mở mồm bảo giới thiệu cho tao một thằng. Đấy, cái mặt nó vẫn còn vênh thế kia mà.
***
Đôi khi nó không biết phải lý giải thế nào cho cái sự ế của bản thân, khi mà mỗi lần đối diện với gia đình, họ hàng, bạn bè là sao không dẫn thằng nào về, người yêu đâu, bao giờ cưới, rồi thì kén chọn quá chứ gì? Nó trả lời rằng chẳng có ai, chẳng quen ai, cũng chẳng kén chọn ai bao giờ. Chẳng ai tin, nhưng đó là sự thật...
Có đôi lúc nó mơ màng về cái tuổi đôi mươi trước kia, đã có lúc nó ước rằng, cái điện thoại "im mồm" một ngày cho nó nhờ, để nó có được giây phút thảnh thơi cho bản thân mình. Thì giờ đây, cái điện thoại ấy đã toại nguyện mong muốn của nó với việc "im mồm" vô điều kiện, thỉnh thoảng tình yêu bé nhỏ 199, 195 mủi lòng nhắn cho nó cái tin làm món quà xa xỉ cho một buổi tối tẻ nhạt.
Còn đâu thì chỉ thấy điện thoại khách hàng, hoặc đám bạn cùng sở thích du lịch réo rắt đi chơi bời chác táng cho qua ngày đoạn tháng. Vài đứa bạn thân bắt bẻ, thế sao không cưa lấy anh khách hàng nào đấy cũng được đấy chứ. Nhưng chúng đâu biết rằng nó toàn làm việc qua mạng, và điện thoại, mặt mũi vuông tròn của khách thế nào nó chưa từng biết đến, thỉnh thoảng stress cũng vài ba câu bông đùa với khách, chấm hết. Bạn bè du hí cùng sở thích thì hình như quá nhờn mặt nhau, mà trên quan điểm là vui vẻ, đoàn kết nên chả bao giờ nghĩ đến việc đá lông nheo, cò cưa một anh nào đấy, mất vui. Dường như không tồn tại mối quan hệ ngoài luồng nên thành ra trai thì không thiếu, mà gái già thì vẫn xì khói như thường, chẳng tìm thấy đâu sự giao kết chỉ là hai đường thẳng vô định nào đó chưa có đích gặp nhau mà bản thân nó cũng chẳng thấy gì là buồn phiền cho lắm, bởi cái sự "đã quen".
Và dường như, càng già, thì người ta thường phát triển theo hai xu thế, một là cuống cà kê lên nhờ người này người kia mai mối để được leo lên xe bông về nhà chồng. Và hai là, nhởn nhơ, kệ, đến đâu thì đến, nghe chửi, nghe nói nhiều rồi cũng thành trơ. Và nó thuộc loại thứ hai, thà chấp nhận ế chứ không chịu mở mồm bảo giới thiệu cho tao một thằng. Đấy, cái mặt nó vẫn còn vênh thế kia mà.
"Cứ rong chơi đi, quên tháng ngày" - Nó cứ nhủ thầm trong đầu vậy đó, phần lớn thời gian rảnh nó dành cho tìm hiểu các vùng miền, tìm hiểu xem chỗ nào đẹp, ăn chơi gì, và lại rủ rê đám bạn xách mông lên và đi. Đi để cảm nhận. Và thực sự cảm nhận được rất nhiều về những nơi đã đi qua, hiểu hơn về cuộc sống hiện tại, có cái nhìn khách quan hơn, thực tế hơn, đón nhận mọi việc xảy một cách bình tĩnh hơn dù ở tình huống nào.
Mỗi người có một cảm nhận riêng về cuộc sống, có thể đại đa số những người xung quanh bảo nó điên, gàn dở, nhưng nó không cô đơn vì còn có những người bạn đi bên nó trên những chặng đường, cùng có những cảm nhận chung, biết hi sinh và tương trợ lẫn nhau. Những thứ đọng lại nhiều nhất có lẽ là kỷ niệm. Có người bạn bảo với nó rằng điên, đi thế có mài ra ăn được không? Nó thì vốn dĩ chả thèm ăn lắm, mà chỉ thèm ngắm thôi nên là chỉ quan tâm đến sự thỏa mãn đam mê của bản thân thôi. Sẵn thì cũng ế rồi.
Khúc mắc trong cuộc sống là điều không thể nào tránh được, có những lúc mệt mỏi, dường như muốn gục ngã, nhưng vẫn luôn có những người bạn ở bên cạnh, và cũng đủ biết mình nên đứng ở đâu, dừng lại ở chỗ nào để không tự làm tổn thương mình và tổn thương người bên cạnh. Gái già đối khi cũng là một kho tàng những cái nhìn khách quan để cho gái trẻ tìm hiểu và nương nhờ khi vấp ngã. Và đôi khi cũng xì teen chứ không xì khói đâu nhé.
Thế nên, nếu là bạn gái già thì hãy đứng ở một khía cạnh nào đó của nó để hiểu, chứ đừng tránh móc này nọ, hay đánh giá chủ quan, chỉ mang lại sự xa cách mà thôi. Và gái già lại nợ ba mẹ một chàng rể, một đứa cháu thông minh lanh lợi. Nợ cha mẹ một đứa con ngoan biết ở nhà chăm lo gia đình, kinh tế thay vì phiêu bạt phương trời. Nợ một gánh nặng không bao giờ trả hết.
© Quyên Nguyễn - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: 30 tuổi đâu quá muộn để yêu một người
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.