Những trái tim không ngủ yên (P2)
2018-06-06 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Nhiều lần anh nguyền rủa chiếc kim trong chiếc đồng hồ không chịu quay nhanh. Có lúc anh bật dậy, muốn chạy tới ôm Sam vào lòng và ngăn cản không cho cô ấy đi. Chưa khi nào anh thấy tình yêu của mình thật gần như ngay lúc này. Nhưng có khi anh phải tự ngăn đôi chân của mình lại, để nhắc nhớ rằng, nên chúc cho cô ấy an yên nơi xứ người. Đâu phải ai cũng có thể theo đuổi đam mê, theo đuổi ước mơ đến cùng như cô ấy.
Đến bây giờ định mệnh đã quyết định như vậy, anh cũng chẳng biết làm gì hơn. Bố của anh cũng chẳng còn sống được bao lâu, mẹ của anh thì mòn mỏi trông mong. Nhiều lần anh đã thuyết phục, tưởng chừng mẹ anh đã xuôi theo ý định của anh. Nhưng ai biết được miệng đời, miệng lưỡi từ người làng lại khủng khiếp đến vậy. Mẹ anh như một người khác, bắt anh phải cưới bằng được trước khi bố anh mất. Phong không biết đám cưới với Lam sắp tới được xây lên từ đâu, tình yêu chắc chắn không có, hay từ niềm tin của bố mẹ gia đình, anh cũng không hay. Nhưng thôi, đó là số phận mà anh đã chấp nhận.
Trời tối. Phong nhìn trân trân vào đài phun nước và thở dài. Không biết nhà trường xem phong thủy thế nào, mà lại quyết định phá đi thứ gắn bó và kỷ niệm của biết bao thế hệ đã ngang qua nơi này. Dù có bị phá đi, nhưng anh tin, trong biết bao thế hệ đã ra trường họ sẽ luôn luôn nhớ mãi.
“Đã lâu không gặp.”
Sam đứng ngay trước mặt, khiến anh giật mình.
“Em… em sắp bay mà.”
“Cũng phải qua trường cũ để lưu luyến một tiếng chào chứ anh.”
Cô ấy bắt đầu kể về hành trình sắp tới của mình, nước Úc xa xôi với đôi chân của Phong. Niềm vui của Sam, nhưng sao anh thấy như là niềm vui của chính mình. Anh vui mừng cho cô ấy, bởi cuối cùng sau những tháng ngày theo đuổi đam mê, Sam đã thực hiện được ước mơ của mình, nhận học bổng và đến đất nước của những con Kangaroo.
“Anh nghĩ em có nên đi không?”
“Em làm sao vậy, đó là ước mơ của em. Em đã theo đuổi gần mười năm trời. Bây giờ em hỏi câu ngớ ngẩn ấy… nghĩa là sao?”
“Em suy nghĩ rất nhiều. Đến cuối cùng con người ta truy cầu điều gì, em chẳng biết nữa. Nhưng đôi khi, em thấy muốn dừng chân ở một chốn nào đấy bình yên. Sang Úc, em lại bắt đầu những guồng quay, bon chen, xô bồ nơi xa lạ…”
Sam thở dài, đôi mắt của cô nhìn thẳng vào mắt Phong.
“Nếu bây giờ, có ai giữ trái tim em ở lại. Em sẽ hủy ngay chuyến đi.”
“Anh nhé, anh giữ em ở lại nhé.”
Phong hùa theo trò đùa của Sam, như bao lần khác.
“Thật nhé, hứa với em đi. Nói yêu em đi.”
“… Là thật hay là đùa đấy em?”
“Là thật… em sẽ gọi điện luôn để hủy chuyến đi.”
Sam lấy điện thoại để tìm số liên lạc. Phong nhanh tay cầm ngay lấy điện thoại và kịp tắt cuộc gọi. Phong thấy hoang mang, chưa khi nào anh thấy sự yếu đuối trong từng câu nói của Sam như lúc này. Anh phải cố gắng để tin đây là cô gái anh đã quen sau bao nhiêu năm. Cô gái mạnh mẽ đến mức khiến những chàng trai còn không thể sánh bằng. Sam chính là động lực để anh theo đuổi những đam mê và ước mơ. Người truyền lửa cho anh suốt quãng đường tuổi thanh xuân.
Phong nhìn kỹ vào đôi mắt của Sam. Sự chân thật đang hiển hiện rõ ràng trong từng ánh nhìn. Ánh mắt ấy khác với những lần trêu đùa trước đây, khiến anh muốn từ bỏ hết những gì gọi là trách nhiệm để đồng ý với cô ấy. Nhưng khi nhìn kỹ vào thực tại, anh không muốn bởi những xúc cảm trẻ con, khiến cô ấy dễ dàng từ bỏ. Anh không nhận ra cô ấy nữa, một cô gái tên Sam thật khác.
“Anh không thể.”
“Tại sao?”
“Hơn ai hết em hiểu điều đó.”
Phong nói lời tạm biệt và quay bước ra về.
Suốt đêm hôm ấy, Phong trăn trở, thao thức nghĩ đến tình yêu. Nhiều lần anh nguyền rủa chiếc kim trong chiếc đồng hồ không chịu quay nhanh. Có lúc anh bật dậy, muốn chạy tới ôm Sam vào lòng và ngăn cản không cho cô ấy đi. Chưa khi nào anh thấy tình yêu của mình thật gần như ngay lúc này. Nhưng có khi anh phải tự ngăn đôi chân của mình lại, để nhắc nhớ rằng, nên chúc cho cô ấy an yên nơi xứ người. Đâu phải ai cũng có thể theo đuổi đam mê, theo đuổi ước mơ đến cùng như cô ấy.
Đêm trôi qua thật dài, anh cứ băn khoăn giữa việc ra sân bay tiễn Sam hay là không. Cuối cùng đôi chân của anh cũng tự quyết định thay. Anh đến sân bay khi bóng đêm vẫn bủa vây kín lối. Phong thấy cô ở sảnh, đôi mắt đang ráo riết tìm ai đó. Khoảnh khắc ấy, anh muốn chạy lại ôm cô ấy thật chặt, từ bỏ hết ngày mai, từ bỏ hết những trách nhiệm để nói lời yêu cô. Để điên dại lao theo tiếng gọi của tình yêu.
Ấy vậy, cứ mỗi khi đôi chân của anh chạy lên thì tiếng nói ở đâu đó lại ngăn cản. Anh nhìn cô, những giọt lệ đã lăn dài trên đôi má của anh khi nào không hay. Cứ vậy, anh mặc kệ trái tim của mình đập thổn thức những nhịp đập chênh vênh. Dù khoảng cách giữa hai người không hề xa, nhưng khoảng cách vách ngăn ở trong lòng đang quá lớn. Trái tim bây giờ phải ngủ yên để cho lý trí nghĩ tới gia đình, trách nhiệm, ước mơ và đam mê…
Giây phút ấy nao lòng, Phong đã ước, “giá như không phải trưởng thành.”
Ngày cưới đến, anh khóa kín những tiếng thổn thức của trái tim và chôn chặt tuổi thanh xuân của mình lại. Anh có một vai diễn khác trong cuộc đời và vai diễn này sẽ là mãi mãi. Dù biết cô ấy đã cách xa anh hàng nghìn cây số, nhưng đôi mắt của anh vẫn tìm kiếm miết không thôi. Cho đến ngày hôm nay, anh mới can đảm để đọc lại lần thứ hai bức thư của Sam gửi trong ngày cưới.
“Gửi anh!
Khi anh đọc bức thư này, chúng ta đã ở cách xa nhau hàng nghìn cây số. Em định nói những lời này khi chúng ta gặp mặt. Nhưng em biết, anh sẽ không gặp em tại sân bay. Có những bí mật, em nghĩ đã đến khi phải nói ra. Hai lần anh tung đồng xu, em đều là người lật mặt ngược lại lên.
Lần thứ nhất, em đã lật mặt Đức vua lên. Bởi em biết, nếu như anh không thực hiện chuyến đi đó, sau này sẽ day dứt khôn nguôi về những điều chưa làm được.
Lần thứ hai, em đã lật mặt tháp chùa lên. Khi đó, em phần nào hiểu được câu chuyện của anh. Khi đó, em còn cách ước mơ một khoảng cách dài và nếu để đồng xu như cũ, em không chắc anh có đợi được em không? Nhưng khi em nhìn thấy anh băn khoăn, lo lắng, khi ấy em đã muốn được ở bên cạnh anh mãi mãi.
Em tin vào định mệnh, nhưng sau tất cả em tin vào một điều nữa. Đôi khi định mệnh là do con người lựa chọn. Từ những chuyện của anh, em tin số phận không phải luôn luôn được định sẵn, đôi khi là do con người tạo ra.
Đó là tất cả những bí mật em đã giấu kín bấy lâu. Còn một bí mật nữa, em nghĩ anh sẽ không tin, tất cả những lần em nói yêu anh, đều xuất phát từ trái tim chân thành. Những giây phút nao lòng ấy, em đều phải giấu đi bằng một nụ cười bông đùa. Khi ấy em tin, anh đã là của em mãi mãi, chẳng ai có thể lấy mất anh. Nào ngờ, số phận lại do chính em lựa chọn.
Khi nói ra hết những lời này, em biết chẳng có cỗ máy thời gian nào có thể đưa chúng ta quay trở lại. Em sẽ không bao giờ quên người đã từng ở bên cạnh em những năm tháng tuổi thanh xuân tươi đẹp.
Hãy sống hết mình với sự lựa chọn của mình.
Tạm biệt anh!”
Tiếng cánh cửa mở, nhìn ra bên ngoài, anh chợt thấy trời đã tối.
“Anh sao vậy?”
Vợ anh chạy đến và nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Không có gì. Bụi nhiều quá, mắt anh cay xè rồi nè.”
Đến khi này anh mới nhớ ra là anh chưa nấu bữa cơm tối. Anh cất những kỷ niệm vào hòm sắt và khóa kín lại.
“Anh ngồi nghỉ đi, để em nấu cơm tối.”
“Để anh cùng làm luôn.”
Anh nhìn Lam, cười đùa và pha trò hài hước. Anh không quên tặng vợ bó hoa đã mua cuối giờ chiều.
Sau những tháng ngày mê say, quay cuồng với tuổi thanh xuân. Anh cũng kiếm cho mình được một sự bình yên. Lam chỉ là một công nhân bình thường, không ganh đua, không có tham vọng quá lớn với cuộc sống. Nhưng cô là một người phụ nữ của gia đình, luôn luôn quan tâm và sẻ chia cùng anh.
Có lẽ chỉ cần vậy là đủ với anh. Chẳng cần phải bão giông, thử thách, để rồi mệt mỏi kiếm tìm nhau. Anh yêu Lam, bởi những cử chỉ nhẹ nhàng, âu yếm mỗi khi bên nhau. Anh yêu những lần cô ấy nở nụ cười, những lần hờn dỗi, đôi mắt đắm đuối nhìn anh… Sau tất cả, anh không cần phải yêu thương nồng cháy, mãnh liệt bởi bây giờ thứ anh đi kiếm tìm là bình yên. Cho đến khi già đi, thời gian khiến con người héo úa, lụi tàn… nhưng cô ấy vẫn là mảng màu không thể thiếu của anh.
Những khoảnh khắc ấy, sao bình yên đến vậy.
Dẫu có đôi lần trái tim không ngủ yên.
© Nguyễn Văn Lập – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?