Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những trái tim không ngủ yên (P2)

2018-06-06 01:20

Tác giả:


Tiếp theo phần 1

blogradio.vn - Nhiều lần anh nguyền rủa chiếc kim trong chiếc đồng hồ không chịu quay nhanh. Có lúc anh bật dậy, muốn chạy tới ôm Sam vào lòng và ngăn cản không cho cô ấy đi. Chưa khi nào anh thấy tình yêu của mình thật gần như ngay lúc này. Nhưng có khi anh phải tự ngăn đôi chân của mình lại, để nhắc nhớ rằng, nên chúc cho cô ấy an yên nơi xứ người. Đâu phải ai cũng có thể theo đuổi đam mê, theo đuổi ước mơ đến cùng như cô ấy.

***

blog radio, Những trái tim không ngủ yên (P2)

Phong trở về nhà, nghe theo lời mẹ anh đi gặp mặt đám mai mối. Anh chưa từng nghĩ cuộc đời anh lại phải trải qua sự mai mối để lấy được vợ. Nhưng trái tim anh chỉ biết đập những nhịp dành riêng cho một người. Và người ấy thì chỉ nghĩ đến ước mơ và đam mê. Nhiều lần nghe người ấy nói yêu anh, anh đã tin là thật và chợt bừng tỉnh giả vờ cười theo khi biết đó là trò đùa.

Đến bây giờ định mệnh đã quyết định như vậy, anh cũng chẳng biết làm gì hơn. Bố của anh cũng chẳng còn sống được bao lâu, mẹ của anh thì mòn mỏi trông mong. Nhiều lần anh đã thuyết phục, tưởng chừng mẹ anh đã xuôi theo ý định của anh. Nhưng ai biết được miệng đời, miệng lưỡi từ người làng lại khủng khiếp đến vậy. Mẹ anh như một người khác, bắt anh phải cưới bằng được trước khi bố anh mất. Phong không biết đám cưới với Lam sắp tới được xây lên từ đâu, tình yêu chắc chắn không có, hay từ niềm tin của bố mẹ gia đình, anh cũng không hay. Nhưng thôi, đó là số phận mà anh đã chấp nhận.

Trời tối. Phong nhìn trân trân vào đài phun nước và thở dài. Không biết nhà trường xem phong thủy thế nào, mà lại quyết định phá đi thứ gắn bó và kỷ niệm của biết bao thế hệ đã ngang qua nơi này. Dù có bị phá đi, nhưng anh tin, trong biết bao thế hệ đã ra trường họ sẽ luôn luôn nhớ mãi.

“Đã lâu không gặp.”

Sam đứng ngay trước mặt, khiến anh giật mình.

“Em… em sắp bay mà.”

“Cũng phải qua trường cũ để lưu luyến một tiếng chào chứ anh.”

Cô ấy bắt đầu kể về hành trình sắp tới của mình, nước Úc xa xôi với đôi chân của Phong. Niềm vui của Sam, nhưng sao anh thấy như là niềm vui của chính mình. Anh vui mừng cho cô ấy, bởi cuối cùng sau những tháng ngày theo đuổi đam mê, Sam đã thực hiện được ước mơ của mình, nhận học bổng và đến đất nước của những con Kangaroo.

“Anh nghĩ em có nên đi không?”

“Em làm sao vậy, đó là ước mơ của em. Em đã theo đuổi gần mười năm trời. Bây giờ em hỏi câu ngớ ngẩn ấy… nghĩa là sao?”

“Em suy nghĩ rất nhiều. Đến cuối cùng con người ta truy cầu điều gì, em chẳng biết nữa. Nhưng đôi khi, em thấy muốn dừng chân ở một chốn nào đấy bình yên. Sang Úc, em lại bắt đầu những guồng quay, bon chen, xô bồ nơi xa lạ…”

Sam thở dài, đôi mắt của cô nhìn thẳng vào mắt Phong.

“Nếu bây giờ, có ai giữ trái tim em ở lại. Em sẽ hủy ngay chuyến đi.”

“Anh nhé, anh giữ em ở lại nhé.”

Phong hùa theo trò đùa của Sam, như bao lần khác.

“Thật nhé, hứa với em đi. Nói yêu em đi.”

“… Là thật hay là đùa đấy em?”

“Là thật… em sẽ gọi điện luôn để hủy chuyến đi.”

blog radio, Những trái tim không ngủ yên (P2)

Sam lấy điện thoại để tìm số liên lạc. Phong nhanh tay cầm ngay lấy điện thoại và kịp tắt cuộc gọi. Phong thấy hoang mang, chưa khi nào anh thấy sự yếu đuối trong từng câu nói của Sam như lúc này. Anh phải cố gắng để tin đây là cô gái anh đã quen sau bao nhiêu năm. Cô gái mạnh mẽ đến mức khiến những chàng trai còn không thể sánh bằng. Sam chính là động lực để anh theo đuổi những đam mê và ước mơ. Người truyền lửa cho anh suốt quãng đường tuổi thanh xuân.

Phong nhìn kỹ vào đôi mắt của Sam. Sự chân thật đang hiển hiện rõ ràng trong từng ánh nhìn. Ánh mắt ấy khác với những lần trêu đùa trước đây, khiến anh muốn từ bỏ hết những gì gọi là trách nhiệm để đồng ý với cô ấy. Nhưng khi nhìn kỹ vào thực tại, anh không muốn bởi những xúc cảm trẻ con, khiến cô ấy dễ dàng từ bỏ. Anh không nhận ra cô ấy nữa, một cô gái tên Sam thật khác.

“Anh không thể.”

“Tại sao?”

“Hơn ai hết em hiểu điều đó.”

Phong nói lời tạm biệt và quay bước ra về.

Suốt đêm hôm ấy, Phong trăn trở, thao thức nghĩ đến tình yêu. Nhiều lần anh nguyền rủa chiếc kim trong chiếc đồng hồ không chịu quay nhanh. Có lúc anh bật dậy, muốn chạy tới ôm Sam vào lòng và ngăn cản không cho cô ấy đi. Chưa khi nào anh thấy tình yêu của mình thật gần như ngay lúc này. Nhưng có khi anh phải tự ngăn đôi chân của mình lại, để nhắc nhớ rằng, nên chúc cho cô ấy an yên nơi xứ người. Đâu phải ai cũng có thể theo đuổi đam mê, theo đuổi ước mơ đến cùng như cô ấy.

Đêm trôi qua thật dài, anh cứ băn khoăn giữa việc ra sân bay tiễn Sam hay là không. Cuối cùng đôi chân của anh cũng tự quyết định thay. Anh đến sân bay khi bóng đêm vẫn bủa vây kín lối. Phong thấy cô ở sảnh, đôi mắt đang ráo riết tìm ai đó. Khoảnh khắc ấy, anh muốn chạy lại ôm cô ấy thật chặt, từ bỏ hết ngày mai, từ bỏ hết những trách nhiệm để nói lời yêu cô. Để điên dại lao theo tiếng gọi của tình yêu.

Ấy vậy, cứ mỗi khi đôi chân của anh chạy lên thì tiếng nói ở đâu đó lại ngăn cản. Anh nhìn cô, những giọt lệ đã lăn dài trên đôi má của anh khi nào không hay. Cứ vậy, anh mặc kệ trái tim của mình đập thổn thức những nhịp đập chênh vênh. Dù khoảng cách giữa hai người không hề xa, nhưng khoảng cách vách ngăn ở trong lòng đang quá lớn. Trái tim bây giờ phải ngủ yên để cho lý trí nghĩ tới gia đình, trách nhiệm, ước mơ và đam mê…

Giây phút ấy nao lòng, Phong đã ước, “giá như không phải trưởng thành.”

Ngày cưới đến, anh khóa kín những tiếng thổn thức của trái tim và chôn chặt tuổi thanh xuân của mình lại. Anh có một vai diễn khác trong cuộc đời và vai diễn này sẽ là mãi mãi. Dù biết cô ấy đã cách xa anh hàng nghìn cây số, nhưng đôi mắt của anh vẫn tìm kiếm miết không thôi. Cho đến ngày hôm nay, anh mới can đảm để đọc lại lần thứ hai bức thư của Sam gửi trong ngày cưới.

“Gửi anh!

Khi anh đọc bức thư này, chúng ta đã ở cách xa nhau hàng nghìn cây số. Em định nói những lời này khi chúng ta gặp mặt. Nhưng em biết, anh sẽ không gặp em tại sân bay. Có những bí mật, em nghĩ đã đến khi phải nói ra. Hai lần anh tung đồng xu, em đều là người lật mặt ngược lại lên.

Lần thứ nhất, em đã lật mặt Đức vua lên. Bởi em biết, nếu như anh không thực hiện chuyến đi đó, sau này sẽ day dứt khôn nguôi về những điều chưa làm được.

Lần thứ hai, em đã lật mặt tháp chùa lên. Khi đó, em phần nào hiểu được câu chuyện của anh. Khi đó, em còn cách ước mơ một khoảng cách dài và nếu để đồng xu như cũ, em không chắc anh có đợi được em không? Nhưng khi em nhìn thấy anh băn khoăn, lo lắng, khi ấy em đã muốn được ở bên cạnh anh mãi mãi.

Em tin vào định mệnh, nhưng sau tất cả em tin vào một điều nữa. Đôi khi định mệnh là do con người lựa chọn. Từ những chuyện của anh, em tin số phận không phải luôn luôn được định sẵn, đôi khi là do con người tạo ra.

Đó là tất cả những bí mật em đã giấu kín bấy lâu. Còn một bí mật nữa, em nghĩ anh sẽ không tin, tất cả những lần em nói yêu anh, đều xuất phát từ trái tim chân thành. Những giây phút nao lòng ấy, em đều phải giấu đi bằng một nụ cười bông đùa. Khi ấy em tin, anh đã là của em mãi mãi, chẳng ai có thể lấy mất anh. Nào ngờ, số phận lại do chính em lựa chọn.

Khi nói ra hết những lời này, em biết chẳng có cỗ máy thời gian nào có thể đưa chúng ta quay trở lại. Em sẽ không bao giờ quên người đã từng ở bên cạnh em những năm tháng tuổi thanh xuân tươi đẹp.

Hãy sống hết mình với sự lựa chọn của mình.

Tạm biệt anh!”

blog radio, Những trái tim không ngủ yên (P2)

***

Tiếng cánh cửa mở, nhìn ra bên ngoài, anh chợt thấy trời đã tối.

“Anh sao vậy?”

Vợ anh chạy đến và nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.

“Không có gì. Bụi nhiều quá, mắt anh cay xè rồi nè.”

Đến khi này anh mới nhớ ra là anh chưa nấu bữa cơm tối. Anh cất những kỷ niệm vào hòm sắt và khóa kín lại.

“Anh ngồi nghỉ đi, để em nấu cơm tối.”

“Để anh cùng làm luôn.”

Anh nhìn Lam, cười đùa và pha trò hài hước. Anh không quên tặng vợ bó hoa đã mua cuối giờ chiều.

Sau những tháng ngày mê say, quay cuồng với tuổi thanh xuân. Anh cũng kiếm cho mình được một sự bình yên. Lam chỉ là một công nhân bình thường, không ganh đua, không có tham vọng quá lớn với cuộc sống. Nhưng cô là một người phụ nữ của gia đình, luôn luôn quan tâm và sẻ chia cùng anh.

Có lẽ chỉ cần vậy là đủ với anh. Chẳng cần phải bão giông, thử thách, để rồi mệt mỏi kiếm tìm nhau. Anh yêu Lam, bởi những cử chỉ nhẹ nhàng, âu yếm mỗi khi bên nhau. Anh yêu những lần cô ấy nở nụ cười, những lần hờn dỗi, đôi mắt đắm đuối nhìn anh… Sau tất cả, anh không cần phải yêu thương nồng cháy, mãnh liệt bởi bây giờ thứ anh đi kiếm tìm là bình yên. Cho đến khi già đi, thời gian khiến con người héo úa, lụi tàn… nhưng cô ấy vẫn là mảng màu không thể thiếu của anh.

Những khoảnh khắc ấy, sao bình yên đến vậy.

Dẫu có đôi lần trái tim không ngủ yên.

HẾT

© Nguyễn Văn Lập – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top