Những ngày mà anh chưa đến
2015-05-21 01:05
Tác giả:
blogradio.vn - Đã đến lúc em phải trả anh ấy về vị trí cũ, về với những người thân yêu đang đặt niềm tin nặng trĩu trên vai anh ấy. Em cảm thấy thoải mái anh à. Khi nào em thực sự quên anh ấy, em sẽ đi tìm anh như anh đã đang đi tìm em vì em muốn dành trọn vẹn tình yêu cho anh. Đợi em anh nhé!
Em sẽ không buồn khi một mùa Valentine cô đơn đi qua chóng vánh, trong góc phòng nhỏ em tự thưởng cho mình 1 tách cafe đen đắng ngắt dù biết anh đang rất chỉnh chu, tay cầm hoa và hộp quà chứa những viên socola ngọt ngào đến nhà nàng.
Em không giận anh khi mồng 8 tháng 3 anh mua hoa hồng đỏ tặng cô gái khác trong khi em ở nhà cuộn tròn trong chăn từ sớm.
Em cũng không nổi cáu khi ngày 20 tháng 10 anh cùng ai kia tay trong tay còn em thì lang thang dọc con phố nhỏ hít bụi một mình cái lanh buốt thấu lồng ngực.
Em không hờn dỗi khi anh cùng người ấy có những giây phút đón giáng sinh lãng mạn, em lại cùng tụi bạn thân lê la hàng quán vỉa hè tới khuya.
Em sẽ không ghét anh khi anh ở bên cô ấy cùng nhâm nhi, thưởng thức 1 tách ca cao nóng và hồi hộp đợi chờ đón giây phút thiêng liêng, thời khắc giao thừa đến.
Vì đó là những ngày anh thất lạc em ...

Hôm nay em lại ngủ đến tận 1 giờ chiều, nếu không phải vì cái dạ dày hành hạ thì em sẽ ngủ nướng tiếp đến tối. Tại anh lại quên không đánh thức em dậy.
Rất lâu rồi không có ai lảm nhảm nhắc em mỗi sáng: “Ăn chút gì vào rồi mới được ôm máy tính, nhớ đấy!”. Cũng chẳng có ai mỗi sớm cuối tuần gõ cửa ầm ầm, xách trên tay túi đồ lích kích: bánh mỳ ba tê kẹp lạp xường, bim bim cay và nước ngọt đến cho em nữa. Em cuộn tròn trong chăn đang cơn ngái ngủ, mặc cho anh ấy đứng ngoài cửa ra sức gọi. Có lần ông anh khóa trên học khoa lớn tiếng trêu anh ấy: “Anh mà như chú thì bỏ quách nó đi cho xong, gọi đến câu thứ 3 mà không ra mở cửa thì thôi. Làm gì có ai người yêu đi xa hàng gần 80 cây số đến thăm lại còn để nó đợi hàng nửa tiếng ở ngoài”, nhưng anh ấy chỉ cười trừ rồi thôi.
Anh ấy đẩy em ra khỏi cuộc đời của anh ấy chỉ bằng một tin nhắn ngắn ngọn vào những ngày đầu xuân mưa phùn giăng khắp nẻo đường. Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra, em sốc nặng chỉ ngồi lì trong góc tối của căn gác xép nhỏ, cười nhạt rồi tự hỏi: chuyện tình 4 năm tan như bọt bong bóng xà phòng, những dòng tin nhắn ngọt ngào, quan tâm, giọng nói trầm ấm, thân quen ấy là giả tạo thôi sao? Hết yêu thì chia tay thôi, em đã nghĩ vậy. 1 ngày, 2 ngày, 1 tuần, 1 tháng trôi qua em đã delete số anh ấy những vẫn không thể nào quên được vì nó đã khắc sâu trong trí nhớ. Hàng đêm trước khi đi ngủ em lại âm thầm vào tường Facebook nhà anh ấy lục lại những tấm ảnh cũ hai đứa chụp chung, cứ thế những giọt nước mắt vỡ òa lăn dài trên má.
Em thèm được ai đó mắng thậm tệ. Mắng để em chợt tỉnh sau cơn mộng mị, để em nhận ra sự thật phũ phàng tất cả đã là quá khứ. Em cần phải học cách chấp nhận, mở lòng mình cho người đến sau cũng như cho chính mình cơ hội bởi “hoa đầu mùa bao giờ chẳng đẹp, nắng đầu mùa bao giờ chẳng say, mối tình đầu bao giờ chẳng vậy, thật đậm đà và thật đắng cay”.

Em 24 rồi đấy anh, đừng bắt em phải đợi lâu quá, em đã thử đón nhận tình cảm của ai kia âm thầm quan tâm em gần 2 năm rồi, nhưng người đó không hiểu em. Em mỉm cười và chọn cuộc sống FA không ai đưa đón khi tan ca, không một tin nhắn ân cần, quan tâm, em chọn đi ngã rẽ không ai chung lối về và đợi, đợi một ngày phép màu sẽ đưa anh đến.
Anh là ai trong đám đông xa lạ, liệu anh có đi tìm em không? Hay vì gánh nặng cơm áo gạo tiền nên anh cũng đang phải gồng mình gánh vác bởi hai từ “trách nhiệm”. Em cần một bàn tay nâng đỡ lúc em vấp ngã, cần một bờ vai để dựa khi cô đơn, cần một cái ôm xiết chặt ngăn cản em khi có những ý định điên rồ, dại dột.
Anh không tò mò về anh ấy sao? Anh ấy là người mà đến giờ tim em vẫn nhói lên khi nghĩ đến, vẫn loạn nhịp khi một vài người bạn cũ nhắc tới tên anh ấy. Anh ấy là người hiểu em hơn ai hết, là người em đã yêu và dành trọn tình yêu thương chờ đợi suốt 4 năm sinh viên. Dù ở xa nhưng hai đứa lúc nào cũng ôm khư khư cái điện thoại 24/24, tối tối online Facebook, hay Yahoo chưa phút giây nào thấy chán. Tình yêu của em giản đơn vậy đấy.
Lâu nay em chỉ toàn mang lại đau khổ cho anh ấy, em không có gì trong tay, gia đình phức tạp. Anh ấy thì khác, có một gia đình êm ấm, hạnh phúc, có được tình thương trọn vẹn từ ba mẹ, một cô em gái ngoan, tương lai rộng mở, khoác trên mình bộ quân phục xanh cao quý. Đã đến lúc em phải trả anh ấy về vị trí cũ, về với những người thân yêu đang đặt niềm tin nặng trĩu trên vai anh ấy. Em cảm thấy thoải mái anh à. Khi nào em thực sự quên anh ấy, em sẽ đi tìm anh như anh đã đang đi tìm em vì em muốn dành trọn vẹn tình yêu cho anh. Đợi em anh nhé!
© hoalytrang_1992 – blogradio.vn
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet

Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.


