Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những ngày chậm hơn một chút

2017-11-26 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Cà phê một mình vốn chẳng phải là thói quen cố hữu, chỉ là đôi khi muốn thử sống chậm lại một chút mỗi khi thấy mình đang vội vã bước quá nhanh. Một mình để những suy nghĩ không lời vốn đã ngủ quên từ lâu bất chợt thức giấc, nhưng trong chốc lát rồi lại lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Bởi lẽ cuộc sống vẫn gấp gáp như thế, con người vẫn vội vã như thế và tôi vẫn bước đi như thế.

***

blog radio, Những ngày chậm hơn một chút

Vắng vẻ, quán cà phê nhỏ bé lẩn quất này bao giờ cũng thế hoặc cũng có thể là thời điểm mà tôi chọn vô tình lại chẳng bao giờ trùng với số đông.

Lần thứ ba đặt chân vào quán, một con số có vẻ như là hơi khiêm tốn nếu như so sánh với các quán cà phê quen thuộc mà tôi vẫn thường ngồi. Tôi biết tới nơi này chỉ đơn giản vì nó là quán cà phê mà chị họ tôi hay tìm đến mỗi khi nổi hứng muốn. Thật sự thì tôi vốn không thích phong cách cũ kĩ, rêu phong, mang tinh thần hoài cổ sâu sắc của những quán cà phê như thế này.

Người ta nói đây là một quán café phù hợp với những ai muốn tĩnh tâm, thư giãn, muốn tìm một không gian yên tĩnh cho riêng mình. Thế nhưng cảm giác đầu tiên và có lẽ là duy nhất của tôi mỗi khi bước chân vào không gian ấy chỉ là buồn. Hai lần trước đến đây cùng với chị họ, có cảm giác trống trải. Lần này, ngồi đây một mình, càng cảm nhận được một cách rõ ràng hơn sự hoang hoải chênh vênh ấy. Ở nơi mà thời gian và không gian tưởng chừng như cứ dần dần cô đọng lại như thế này, thì rõ ràng chỉ một tiếng cười đùa thôi cũng trở nên lạc lõng. Ấn tượng còn sót lại trong tâm trí và khiến tôi có chút hứng thú với nơi này có lẽ chỉ là những cánh hạc giấy đủ màu sắc và một bản nhạc nhẹ nhàng, giai điệu rất quen mà không thể nào nhớ nổi tên.

Nếu có thể tạm gác lại tất cả, dù chỉ là trong giây lát thôi để lắng nghe một bản nhạc không lời, tự nhiên thấy lòng mình nhẹ lắm. Nỗi buồn mới đây thôi còn nặng trĩu, còn hiển hiện rõ mồn một trong đầu mà nay gần như đã vơi đi, không, phải là cạn đi mới đúng. Mặc dù niềm vui và sự hớn hở với đời thì cũng chưa có dấu hiệu tiềm năng gì cho thấy là đang quay trở lại.

Dạo này cuộc sống cứ bình lặng và trôi đi theo chiều hướng tiêu cực. Người đời gọi thế là gì nhỉ? Thờ ơ. Vô cảm. Trống rỗng.

Bạn của tôi bảo có vẻ như tôi thay đổi nhiều rồi, đến độ nhiều lúc bản thân đôi khi cũng thấy xa lạ với chính mình nữa. Cười cười, nói nói, hào hứng, đồng tình với mọi thứ biến động quanh mình, nhưng thực chất lại chẳng để tâm vào cái gì quá một phút.

Có phải cuộc sống gấp gáp bây giờ khiến ta phải nhanh hơn? Có lẽ thế mà có khi cũng không hẳn thế. Bởi vì phải có cái gì đó bắt ai vẫn cứ gấp gáp ngay cả trong một ngày rảnh rỗi đến vô cùng như hôm nay. Có lẽ đấy chỉ là cái cớ để ta vin vào, để ta biện hộ cho sự thờ ơ của chính mình mà thôi.

blog radio, Những ngày chậm hơn một chút

Đã bao lâu rồi tôi không dừng lại?

Đã bao lâu rồi tôi không cảm nhận một cái gì đó bằng tất cả tâm hồn mình?

Rồi cứ thế, cứ thế, tôi để mọi thứ lướt qua với cái nhìn hời hợt. Tôi bỏ lại phía sau cả một khoảng trống không, khoảng của những bình yên, lắng mình... Tôi bỏ lại chính mình của những ngày đã qua…

Phố vẫn thế, khung cửa sổ ở đây vẫn giữ màu xanh như thế, có chăng chỉ là cái cách mà tôi nhìn mọi thứ bên ngoài khung cửa ấy đã thay đổi thật rồi. Đã không còn quá ngỡ ngàng với những sự thay đổi của mọi thứ xung quanh, cũng như sự đổi thay của chính bản thân mình. Nó tự nhiên tựa như việc con người ta thay sắc áo mỗi khi giao mùa vậy đấy.

Cà phê một mình vốn chẳng phải là thói quen cố hữu, chỉ là đôi khi muốn thử sống chậm lại một chút mỗi khi thấy mình đang vội vã bước quá nhanh. Một mình để những suy nghĩ không lời vốn đã ngủ quên từ lâu bất chợt thức giấc, nhưng trong chốc lát rồi lại lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Bởi lẽ cuộc sống vẫn gấp gáp như thế, con người vẫn vội vã như thế và tôi vẫn bước đi như thế.

Cám ơn nhé nếu như ai đấy có thể kiên trì đọc đến tận những dòng này. Không phải vì bạn đã dành thời gian cho những dòng entry vu vơ và vô định của tôi, cũng không phải vì bạn đã quan tâm đến tôi, trò chuyện với tôi mà bởi vì bạn đã hiểu tôi, cho dù chỉ là một phần nào đó thôi.

Vẫn là một câu nói cũ, còn nhớ không: “Những tâm hồn cô độc trên thế gian tìm thấy nhau khó lắm.”

Qua đi một ngày nắng...

© Bùi Phương Dung – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top