Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những mùa đông của tôi nơi đất khách

2015-12-10 01:00

Tác giả:


blogradio.vn - Dù sống nơi xa hoa, vật chất dư thừa nhưng tôi vẫn thích mùi nhang Việt, vẫn mơ về mái nhà xưa, mâm cúng tổ tiên ngày giỗ, tết. Tôi thấy mình thiếu thốn một cái gì đó rất thiêng liêng. Phải chăng đấy là hồn Việt, là phong vị quê nhà, là tình yêu với một người không dễ quên?

***

Gần mười năm, tôi đã nói và nghe ngôn ngữ nước ngoài nhiều hơn tiếng mẹ đẻ, thấm thía nỗi lòng người xa xứ. Ngần ấy thời gian, tôi kiếm sống bằng việc lái xe tải siêu nặng 18 bánh. Công việc này nguy hiểm nên người bản xứ ít làm, nhất là vào mùa đông. Trong khi mọi người rủ nhau vào rừng hái nấm, bắt ốc sên, trượt tuyết... thì tôi lao vào công việc lúc nhiệt độ ngoài trời dưới không độ. Các bánh xe phải cột thêm dây xích để tăng độ bám. Những khúc cua trên con đường băng đóng dày, trở nên trơn như mỡ dễ lật xe, tử nạn.

Tôi phải từng ngày khắc chế nhiều nỗi nhớ da diết: nhớ gia đình, quê hương và nhớ về Thu Hoài, mối tình đầu đã rời xa. Em không chờ đợi được tôi trở về. Em đi lấy chồng để làm vừa lòng cha mẹ. Tôi đã mất mùa xuân ấm áp, chỉ còn lại nỗi cô đơn lạnh lẽo xứ người. Gần mười năm, tôi vẫn một mình sống trong căn nhà nhỏ, chỉ nghe nhạc buồn. Mỗi mùa Đông đến, ngoài khung cửa sổ, tuyết rơi đều đặn. Tuyết trắng xóa xung quanh nhà. Tuyết bám cả trên mái nhà dù ở vùng Anchorage thuộc tiểu bang Alaska này nhà nào cũng mái dốc, lợp ngói trơn để tuyết trượt xuống đất cho nhanh. Nơi đầu hồi nhà, tuyết rơi kéo dài thành những cột nhũ, lấp lánh mong manh qua ánh đèn. Sao mỗi dịp cuối năm, tôi bỗng thèm muốn được ngửi mùi hương của những nén nhang Việt. Nó gợi cho tôi nhiều thứ thuộc về quá khứ : ngày lễ Tết mọi người họp ở nhà từ đường, nấu ăn rồi đặt lên bàn thờ một con gà luộc tạo hình rất đẹp, bát miến nấu với lòng gà, đĩa giò lụa, xôi gấc trái cây... tại sao những hình ảnh này trước đây tôi không thấy quý? Ôi ! Tôi nhớ bà tôi, mẹ tôi ,những phụ nữ đảm đang vì gia đình...

mùa đông xứ lạ

Tiếng nhạc Trịnh phát từ chiếc đĩa hát làm tôi nhớ đến em nhiều lắm, nhưng chỉ để nuối tiếc trong lòng. Thu Hoài bước vào tim tôi, trái tim cậu con trai mới lớn_nhẹ nhàng lắm, như một chiếc lá bay theo gió. Là tình cảm học trò, tôi chẳng biết thể hiện thế nào, cứ nhớ và muốn được gặp em. Thị xã nhỏ bé chứng kiến chúng tôi cùng bạn bè vào vườn hái trái chín đầu mùa, nằm gối đầu trên cỏ nghe chim hót buổi trưa bên sông, nhặt hoa phượng rơi sân trường giữa tiếng ve sầu rộn rã.

Em ngồi giảng đường đại học là lúc tôi đi nước ngoài. Cuộc đời tạo ra mỗi người mỗi hoàn cảnh. Trước khi đi xa, tôi đã mạnh dạn bày tỏ lòng mình. Em gật đầu, tặng tôi vị ngọt của đôi môi, kèm lời hứa hẹn sẽ chờ tôi về. Từ ấy, mỗi người một khung trời. Thời gian và công việc cuốn tôi đi. Một ngày bất chợt tôi nhận thấy em đã vì tôi để tuổi xuân trôi qua khá nhiều. Và cuối cùng, em đã định đoạt tình cảm của mình bằng những lý do chính đáng. Lỗi tại tôi chưa thể trở về thực hiện lời hứa , nên tôi chọn cách đứng lại !Tôi tôn trọng em.Tôi yêu quý những kỷ niệm của tình cảm đầu đời nên tôi xin làm người âm thầm, dõi theo em từ rất xa.Cuốn nhật ký của em gửi cho tôi thay thế một lời em chia tay, tôi luôn giữ gìn như báu vật .

Trích nhật ký của Thu Hoài

"Ngày mai, em đi lấy chồng! Duy nhất một thứ em bí mật mang theo chính là kỷ niệm của những ngày em và anh yêu nhau. Một cuộc tình quen từ thời áo trắng dã không thành! Hai trái tim cùng nhịp đập yêu thương không thể đi chung một con đường, sống chung một mái nhà như đã hẹn. Em sẽ giữ trọn nó trong tim. Em tự cho mình cái quyền giữ anh trong góc khuất tâm hồn có tham lam quá không? Em xác tín với anh một điều : Em yêu anh từ khi em còn là cô nữ sinh tung tăng chân sáo, bâng khuâng mỗi khi anh nhìn sâu vào mắt em cùng những cái hôn vội vã. Chỉ vậy thôi! Duy nhất vậy thôi ,nhưng sao cả cuộc đời này, em không quên được anh? Yêu mà chẳng đến được với nhau, thôi thì để một đời vẫn nhớ về nhau. Có được không anh ?"


Dù sống nơi xa hoa, vật chất dư thừa nhưng tôi vẫn thích mùi nhang Việt, vẫn mơ về mái nhà xưa, mâm cúng tổ tiên ngày giỗ, tết. Tôi thấy mình thiếu thốn một cái gì đó rất thiêng liêng. Phải chăng đấy là hồn Việt, là phong vị quê nhà, là tình yêu với một người không dễ quên?

© Hải Triều – blogradio.vn

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top