Những hạt mưa phùn gợi nỗi nhớ dịu êm
2015-03-10 01:00
Tác giả:
Lại một ngày dài đằng đẵng. Vẫn cái thời tiết âm u, se lạnh của những ngày đầu tháng ba. Vẫn mưa rả rích từ sáng tới tận khuya. Cơn mưa phùn như không muốn ngừng lại, cứ thả vào mặt đất, vào lòng người từng hạt, từng hạt mưa li ti, bé xíu. Bé đến nỗi để rơi được xuống mặt đất chúng đã phải trải qua một quãng thời gian dài bồng bềnh, bay bay trong gió. Cảm giác như có ai đó đang đẩy chúng đi ngang qua mặt đất chứ không phải từ trên trời rơi xuống. Nhỏ bé, mong manh nhưng vẫn đủ để làm ướt hết những cành cây khẳng khiu, những chiếc lá vàng cuối cùng còn sót lại, ướt hết cả mặt đường, cả lòng người và thấm vào tận tâm can.
Những hạt mưa vẫn chậm chạp rơi. Cùng với cái thời tiết âm u, ảm đạm của bầu trời dường như làm mọi thứ trở nên chậm lại, thời gian trôi qua lâu hơn. Ngoài đường, những chiếc xe cũng như đang ì ạch lăn từng vòng quay tiến về phía trước. Tiếng máy xe cũng nhẹ nhàng hơn, từ tốn hơn, không ồn ã, dồn dập nhưng những ngày thường. Là tâm hồn nó đang chậm lại hay cuộc sống chậm lại như cái bản ngã vốn có của nó? Nó cảm nhận rõ hơn, cụ thể hơn mọi thứ xung quanh và cả những xúc cảm của nó nữa...
Thời gian cứ chầm chậm trôi. Cửa hàng vắng tanh không một bóng người. Chỉ có mình nó và đống hàng hóa vô tri, bất động. Ngồi im lặng, đưa mắt qua ô cửa kính nhìn ra ngoài đường. Thả hồn theo những hạt mưa li ti đang bồng bềnh trong gió. Lòng như tĩnh lại, lặng như mặt nước hồ thu không một gợn sóng. Cứ miên man, miên man mà trôi theo những hạt mưa ấy. Chẳng biết là đang nghĩ gì. Có những hình ảnh, có những âm thanh cứ lướt qua đầu nó. Vừa hư, vừa thực; vừa rõ ràng, vừa mờ ảo; vừa rất quen thuộc lại vừa rất mơ hồ. Tất cả như một mớ hỗn độn chợt ẩn, chợt hiện trong đầu của nó. Chẳng có một cái gì liên quan đến nhau cả nhưng lại rất êm đềm như nó vốn có. Như một dòng sông yên bình một cách lạ kỳ chảy qua cuộc đời. Có cái gì đó đượm buồn nhưng thật bình yên. Phải rồi, đó là những giây phút bình yên...
Nó vẫn vậy. Những lúc nó thấy bình yên nhất là những lúc nó ở một mình. Một mình một không gian, một mình một suy nghĩ, một mình trong thế giới riêng của nó. Những lúc như thế, nó có thể suy nghĩ một cách chín chắn hơn, rõ ràng hơn mọi thứ và những xúc cảm của nó cũng ùa về nhiều hơn... Nó lại viết, viết để những khoảnh khắc này không vuột mất theo những giọt mưa ngoài kia...
Nó thích mưa, thích ngồi lặng im một mình ngắm những hạt mưa chảy dài bên cửa. Mưa luôn mang lại cho nó một cảm giác thật lạ: bình yên. Mưa có thể xoa dịu những nỗi đau, xóa mờ những gợn sóng hằn trong lòng nó, đưa nó về trạng thái cân bằng mỗi lúc nó thấy chông chênh. Mưa cũng gợi cho nó về những kỷ niệm, về gia đình và về những người mà nó yêu thương. Hôm nay cũng vậy. Cơn mưa phùn đầu xuân lại đưa nó về với những xúc cảm như thế.
Mải miết theo những suy nghĩ vu vơ, bất định, thế rồi luồng suy nghĩ trong đầu nó cũng trở nên rõ ràng, sắc nét. Một hình ảnh từ từ hiện ra chiếm lĩnh trọn vẹn không gian trong đầu nó. Một hình ảnh thật quen thuộc, thân thương. Nó lại tương tư. Nó lại nhớ về cô ấy. Nó bất giác nở một nụ cười thật khẽ. Hình ảnh ấy cũng nở một nụ cười đáp lại thật tự nhiên và ấm áp. Nhưng nó chợt thấy có một chút chua xót, cay cay trong lòng. Nhưng rồi những hạt mưa lại làm lòng nó bình lại. Nó biết nó phải làm gì. Nó đã làm được ba tháng rồi, không có lý gì bây giờ nó lại không làm được. Cứ nhớ, cứ thương, nhưng đừng có cho người ta biết đấy nhé, đừng làm ảnh hưởng tới người ta, biết chưa?
Kìm nén những cảm xúc lại, nó bắt đầu hồi tưởng về những ngày tháng thủơ xưa, những ngày tháng ngọt ngào và hạnh phúc, ít nhất là đối với nó. Nó với cô ấy là bạn thân, cùng với một nhóm nữa. Chẳng biết từ bao giờ mà chúng nó đã trở nên thân thiết như vậy. Hình như cũng vào một ngày mưa từ hồi còn học đại học. Ngày Halloween, mấy đứa sinh viên trú mưa dưới lán chờ xe bus mà ăn kem với bánh mì. Một kỷ niệm khó quên và cũng là điểm bắt đầu cho một tình bạn vĩnh cửu. Để rồi từ đó một tình yêu cũng lớn dần lên.
Sao nhớ cái thủơ vô tư ấy quá. Thời gian thấm thoắt trôi đi, quãng đời sinh viên dần ngắn lại. Ngày ra trường, mỗi đứa một nơi, một công việc, một cuộc sống. Nhưng cái tình bạn gắn bó ấy thì vẫn không hề thay đổi. Vẫn quan tâm, vẫn hỏi han nhau nhưng không phải về chuyện học hành nữa mà là về công việc, về cuộc sống. Cái cách quan tâm cũng khác, đã lớn hơn, trưởng thành hơn. Những lần gặp nhau ít đi và những nhớ thương nhiều hơn.
Đã có những cuộc trò chuyện chỉ có hai người, những cuộc hẹn hò chỉ có hai người. Cô ấy buồn, nó quan tâm và an ủi. Cô ấy tâm sự với nó, nó thấu hiểu và tìm mọi cách để nụ cười lại nở trên môi cô ấy. Quá tam ba bận, hai đứa đi ăn kem mà đều hết cả. Cô ấy học thêm, nó tận tình giúp đỡ. Nó đã thật sự cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc. Quãng thời gian đó là quãng thời gian vui nhất đối với nó. Nó ước quãng thời gian đó sẽ mãi không bao giờ trôi đi như thế, không bao giờ chỉ còn là ký ức như giờ đây.
Rồi một ngày, nó phải đi công tác xa, không còn ở đất thủ đô, không còn gần người con gái ấy nữa.Tối hôm trước khi nó đi, cô ấy nhắn tin cho nó, cô ấy bảo sẽ nhớ nó. Nó đã hạnh phúc biết nhường nào. Nhưng có phải là nó đã ngộ nhận? Là nỗi nhớ của những người bạn chứ không phải của tình yêu? Ngày đó, nó với cô ấy vẫn là bạn...
Rời xa Hà Nội, rời xa lũ bạn thân, rời xa cả người con gái nó thầm yêu. Miền đất mới, nó thấy nhớ vô cùng. Nó chợt nhận ra, nó đã yêu, yêu người con gái ấy rất nhiều. Nhưng vẫn chưa một làn nó thổ lộ. Vẫn nhắn tin, vẫn chat qua Facebook. Càng ngày tình cảm của nó dành cho người con gái ấy càng lớn dần lên. Nó muốn quan tâm nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn nhưng kết quả lại là ít đi. Là cô ấy bận hay đang muốn lảng tránh nó?
Những lần trở lại Hà Nội nó ước ao được gặp cô ấy. Nó tìm mọi lý do để được gặp. Vẫn gặp, vẫn nói chuyện nhưng là cũng với cả lũ bạn thân nữa. Nó chưa đủ dũng cảm để thổ lộ tình cảm của mình. Tình yêu nó vẫn chôn chặt trong lòng. Nó gửi tình cảm của mình vào những món quà tự tay nó làm tặng cho cô ấy. Bạn nó động viên nó, ủng hộ nó. Rồi một ngày, nó lấy hết can đảm, quyết tâm thổ lộ với người con gái nó yêu. Nó đã rất mong chờ, rất hi vọng vào một hạnh phúc tuyệt vời. Nhưng vẫn chỉ là hi vọng...
Nó đã đến sau một người, nó đã để người con gái nó yêu tuột khỏi tay mình. Cô ấy đã có một bờ vai khác để dựa vào, một vòng tay khác chở che.
Vùi mình trong im lặng, cái cách mà nó đối diện với những khó khăn. Nó đã trải qua những ngày tháng thật khó khăn. Không còn những tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối, không còn những khung chát quan tâm. Nó lùi xa và giữ một khoảng cách nhất định. Bởi lẽ nó không muốn làm cho cô ấy khó xử, không muốn làm ảnh hưởng tới hạnh phúc của người ta. Nó tự nhủ với lòng phải biết kìm nén những cảm xúc kia. Có thể một mình chịu đựng. Nó có thể mà.
Rồi những cơn mưa đông cũng xóa nhòa dần những nỗi đau trong lòng nó. Không còn được trực tiếp quan tâm nhưng nó vẫn âm thầm dõi theo từng bước đi của người con gái ấy. Nó chờ đợi từng dòng status, từng bình luận của cô ấy. Ít nhất như vậy nó cũng biết được rằng cô ấy đang ra sao, đang sống thế nào. Với nó thế là đủ. May mắn một điều, cô ấy vẫn coi nó là bạn, vẫn là bạn thân trong cái tình bạn vĩnh cửu của chúng nó. Nó nhận ra lòng nó đã bình yên hơn rất nhiều. Không còn dậy lên những cảm xúc dữ dội khi vào trang cá nhận của cô ấy. Có thế mỉm cười mỗi khi xem lại những bức ảnh, mỗi khi nhớ về cô ấy dẫu vẫn còn một nỗi buồn diệu vợi ở sâu thẳm con tim. Nó vẫn còn yêu, rất yêu và sẽ luôn là một bến bờ để người con gái ấy tựa vào.
"Hãy hạnh phúc bên người đó. Còn không hãy luôn nhớ rằng, có một người vẫn bước theo sau những bước chân của cậu, lúc nào cũng sẵn sàng để tâm sự, để sẻ chia với cậu. Yêu mãi cậu, người con gái đã đánh cắp trái tim của tớ!”
- Nguyễn Công Tậu
Xin gửi tới Blog Radio một bài viết mới. Là một câu chuyện thật, những xúc cảm thật trong một ngày mưa phùn tháng ba. Mưa luôn mang lại cho mình những cảm hứng, những xúc cảm chân thật nhất. Mình yêu mưa, yêu cái đượm buồn của mưa. Mỗi lần mưa, mình được trở về chính mình, về con người thật bản ngã của mình và viết về những cảm xúc ấy.
Để
những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của
Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn.
Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.