Những cảm xúc trong veo
2014-04-01 00:05
Tác giả:
Yêu 24/7 - Phải chăng người ta luôn khắc khoải đi tìm tình yêu đích thực trên chặng đường dài chênh vênh? Tớ vẫn luôn giữ gìn và hướng về cảm xúc rung động đầu đời trong sáng đó với cậu. Hãy đợi tớ nhé!
Có ai mà tin được chuyện này, một con bé dân huyện xa 15 tuổi chân ướt chân ráo bước vào trường chuyên của tỉnh trong ngày đầu tiên đã nổi máu nghệ sĩ, đúng “nghề” chuyên văn, nó đợi một cậu “bạn trai" mới chỉ biết tên. Hôm ấy mặc cho lũ bạn rủ rê chè cháo thế nào nó vẫn quyết định một mình ngồi ở ghế đá cạnh danh sách học sinh trúng tuyển để đợi hắn. Trời đã về chiều mà vẫn không thấy hắn, thật lạ, hắn không quan tâm đến kết quả kì thi này sao? Có vẻ nó đang bực mình. Cưỡi lên con ngựa sắt nó bất cần lao vù vù ra cổng trường và dường như không còn biết gì nữa. Một cách điệu nghệ nó lướt qua cánh cổng phụ của trường bỗng “kít…ít…ít…", chiếc xe dừng lại, bánh xe trước giúc xuống đường, bánh sau hình như hơi bốc lên còn đầu nó quay ngoắt về phía sau.
- Bạn ấy đẹp trai quá! – Nó ngẩn ngơ.
Sau 30 giây nó trở lại trạng thái bình thường và may mắn nhìn thấy một nụ cười nhẹ và ánh mắt dịu dàng trên gương mặt rạng rỡ của hắn khi lướt qua nó lần hai. Đến và đi thật nhanh chóng. Dù chưa rõ nhưng nó tin đó chính là hắn, người mà nó đang đợi.
Sau vụ "mê mẩn" đó nó lại càng sung sướng hơn khi bắt đầu chuỗi ngày tự do bay nhảy, học xa nhà nó sẽ ở trọ gần trường. Giờ đây cuộc sống của nó là một căn phòng nhỏ với các đồ dùng cần thiết cho một cuộc sống mới và bài vở. Mọi việc vẫn sẽ bình thường nếu không có chuyện đó: hắn đã xuất hiện và làm đảo lộn tất cả (không biết là cuộc sống hay cả tâm trí nó nữa).
Hôm đó trời mưa tầm tã, cây cối bên đường rũ xuống nặng nề, nước cống thoát không kịp tràn lên ngập cả một đoạn đường dài. Đi học về nó tranh thủ ghé qua chợ mua một ít thức ăn cho bữa tối nhưng trời mưa chợ tan sớm, nó đành ủ rũ quay về: ăn mì gói. Cố sức băng xe qua đoạn đường ngập nước, mệt vô cùng, nó chỉ muốn vứt quách cái xe đi, bỗng dưng chân nó không thể nào đạp tiếp được trong chiếc áo mưa lùng bùng kín mít, cái xe lảo đảo rồi nó và cái xe đổ rạp xuống đường: tuột xích. Nhìn mọi người hối hả lướt qua, không ai để tâm nước mắt nó ứa ra lẫn vào nước mưa đang đua nhau tát vào mặt. Thật trớ trêu! Nó uể oải nhìn chiếc xe ngập dưới nước thì từ đằng sau một cánh tay đưa ra dựng đứng chiếc xe lên. Hoảng hốt nó quay lại, là hắn, đúng là hắn dù cũng kín mít trong bộ quần áo mưa nhưng ánh mắt đó nó không thể quên.
- Trời mưa to quá, cậu ổn chứ?
Giọng nói nhẹ nhàng của hắn lẫn trong tiếng mưa làm nó sững sờ:
- Ừ… cảm ơn cậu, chắc là tớ ổn thôi.
Nó ngẩng mặt lên thì hắn đã đạp xe về phía trước rồi mất hút vào một hẻm nhỏ.
- Sao lại có người như vậy chứ, đã giúp thì giúp cho chót, mình bảo ổn chỉ là lịch sự thôi mà, nó lẩm bẩm.
Một lần nữa, nó đang loay hoay với chiếc xe bỗng hốt hoảng, hắn lại xuất hiện từ phía sau.
- Cậu để tớ giúp.
Nói rồi hắn dắt chiếc xe lên lội qua đoạn đường ngập nước, nó lững thững theo sau như một con ngốc bởi lẽ nó chẳng hiểu gì cả: từ đầu đến cuối. Đoạn đường ngập còn lại không dài lắm mà sao đi sau hắn nó thấy dài vô cùng. Cũng chính lúc này đây nó mới có cơ hội nhìn kĩ hắn. Dù mặc chiếc áo mưa nhưng cũng thấy được người hắn cao, hơi mảnh vẻ nhanh nhẹn chứ không ù ì, lầm lì như những đứa dân chuyên Toán khác. Cứ như thế nó lại miên man nghĩ tới nụ cười, có lẽ nó sẽ không bao giờ quên của hắn trong lần đầu ấy.
- Xin lỗi nha, tớ phải đi gửi xe rồi mới quay lại giúp cậu được, chắc lúc đó cậu giận tớ lắm, nhưng để cậu dắt xe thì… mệt lắm.
Hắn cười, cười rồi không nói gì nữa làm mặt nó đỏ gay. Như trời trồng nó đứng dưới gốc cây phượng vĩ nhìn hắn thoăn thoắt lắp lại cái xích xe “đáng yêu", chẳng phải vì vậy mà nó được gặp lại hắn, được hắn giúp rồi lại được… thấy lại nụ cười ấy. Cuối cùng cũng đến lúc “chia tay” nói lời cảm ơn và tạm biệt. Nó đứng nhìn hắn dần khuất sâu vào con hẻm.
Trời vẫn mưa, những cơn mưa đầu hạ đến rồi đi bất chợt cũng như tâm trạng nó bây giờ: vui có, buồn có, hồi hộp cũng có,… đôi khi là cả xốn xang. Nó luôn nghĩ về một người, người nó đã đợi cả buổi, đã cười với nó và băn khoăn không biết người đó có phải là hắn, người cũng đã cười với nó, đã sửa xe giúp nó. Lần đầu tiên nhìn thấy tên hắn nó đã sững sờ "Hoàng Hòa An, sinh ngày 21 tháng 3 năm 1992”, vội vàng như không tin vào mắt mình nó run run lật tập hồ sơ của mình trên tay ra xem, trang đầu tiên, từng dòng từng dòng một "Hoàng An An, sinh ngày 21 tháng 3 năm 1992”. Như vậy đấy, hắn, cái tên mà cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh với nó đã làm nó ra nông nỗi này đây: gặp nhưng chưa dám khẳng định, chưa khẳng định thì muốn tìm hiểu, tìm hiểu lại không dám tiếp cận, tiếp cận lại sợ "dư luận".
Đây là cơ hội có một không hai của nó, chương trình giao lưu giữa hai lớp Văn - Toán đã được đóng dấu đỏ. Nhờ buổi giao lưu này mà kế hoạch "tiếp cận đối phương" của nó đã không còn mối lo dư luận. Hôm đó lớp nó được ưu tiên mỗi người tự chọn một bạn lớp Toán ghép đôi với mình để chơi trò chơi. Nhưng vì lớp Toán chỉ có 10 bạn nữ đã được 10 bạn nữ lớp nó chọn hết nên nó quyết định sẽ lấy hết vẻ bình tĩnh, tự nhiên nhất có thể theo cái kiểu giao lưu, đồng đội để chọn cái người tên An kia.
- Tớ sẽ rất vui khi được cùng chơi với người trùng tên với tớ, bạn Hoàng An.
Sau câu nói đó ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào nó, một cô bạn vẻ bí hiểm:
- An An, cậu cừ thật đấy, cậu quen Hòa An à? Vậy mà từ đầu đến giờ cứ im thít.
Nó không để ý cô bạn đó nói gì, đầu óc nó choáng váng. Lời mời nó chưa kịp nói ra mà, thực sự là Hòa An đã nói, là Hòa An chứ không phải An An.
- Hòa An, cậu quen An An lớp tớ lâu chưa?
Là Bảo Trâm, bí thư nghịch ngợm lớp nó lên giọng kiểu các ông bố hỏi bạn trai của cô con gái diệu: "Cậu quen con gái tôi lâu chưa? Quen như thế nào?".
- Ừ, bọn tớ mới quen nhau, phải không An An?, Hắn cười đưa ánh mắt tinh nghịch có chút gì đấy gần gũi về phía nó khiến nó bất giác:
- Ừ, ừ, có… tớ có quen.
Đến tận những ngày sau đó tôi vẫn không hiểu tại sao hắn lại nói là quen tôi, chẳng lẽ hắn nhận ra tôi hôm trời mưa đó, trong chiếc áo mưa sùm sụp ướt sũng. Mà nếu có nhận ra thì hắn cũng chỉ nói với mình không quá bốn câu còn mình thì chỉ có hai câu cảm ơn và một câu tạm biệt, không hơn không kém.
- An An, mai sinh nhật cậu định tổ chức như thế nào? Ở đâu? - Câu hỏi của Quỳnh đã kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ đó.
- Hay là tổ chức chung với hắn cho vui? - Nó hỏi dồn dập, nhìn tôi tinh nghịch.
- Cậu muốn nghỉ ăn chè à? - Tôi giả vờ giận lẫy nhưng lại thầm nghĩ: “Liệu có thể như thế?”
Chúng tôi vui vẻ đạp xe dưới những hàng cây mát rượi, lòng tôi bồn chồn, hồi hộp về buổi sinh nhật ngày mai. Bài hát "Because I am stupid" vang lên, có tin nhắn: "Tối nay 7h hẹn bạn ở gốc phượng vĩ, mình đợi bạn". Đúng vậy, là Hòa An, tôi khẳng định chỉ có cậu ấy dưới gốc cây phượng đó, nơi mà mình đã đứng bên cậu ta lâu nhất. Tôi đã coi đó là buổi hẹn đầu tiên của tôi và cậu ấy nhưng nó diễn ra vẻn vẹn chỉ trong 3 phút 30 giây đầu để tôi kịp nhận ra cậu ta trong bóng tối, 30 giây cuối để nhìn cậu ta đạp xe đi và 2 phút sững sờ nghe cậu ta nói:
- An An à, hôm tớ nói quen cậu chắc cậu ngạc nhiên lắm nhưng đó là sự thật. Tớ đã biết chuyện cậu đợi tớ suốt buổi chiều hồi đầu năm học dù không biết lí do nhưng chắc cậu không biết tớ đã đợi cậu từ sáng hôm đó vì tớ muốn biết người có cùng tên cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh với mình. Thật là điều đặc biệt đúng không? Vậy nên mình hãy tổ chức sinh nhật chung và làm bạn của nhau nhé.
Chỉ trong 3 phút đó, thật tuyệt, mọi thắc mắc đã không còn. Tôi mỉm cười: "Tuổi 16 đến thật rồi” và mong tối mai một lần nữa "Because I am stupid" lại vang lên.
• Gửi từ Sưa Trắng – hoangthuy…@...
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.