Nhỏ Xù ngày xưa đâu mất rồi?
2013-10-11 09:19
Tác giả:
Nó tỉnh dậy khi xe vừa đến nơi . Đúng là quê có khác . Chẳng bói đâu ra đèn giao thông hay dải phân cách gì gì cả . Tóm lại nó chẳng thích nơi này tẹo nào.
Sáng hôm sau thì dù chưa ngủ đã mắt, nó vẫn bị một tiếng hét chói tai kêu nó dậy . Nó ngáp dài ngáp ngắn mở mắt ra càm ràm vì mẹ gọi nó dậy sớm quá nhưng…đây không phải mẹ nó.
Trước mặt nó là một con bé lạ hoắc lạ huơ . Con bé hách giọng :
- Mẹ mày bảo tao qua gọi mày dậy. Ba mẹ mày bận nên nay tao sẽ dẫn mày đi chơi quanh xóm!
Shock nặng. Nó choáng hết cả hồn. Ai ngờ rằng một thằng con trai với cái tôi to đùng này mà lại bị một đứa con gái dắt qua dắt lại quanh xóm chi? Nó vội tính cớ thoái thác nhưng không kịp rồi , nhỏ kia đã lôi xềnh xệnh nó đi trong sự ngỡ ngàng và hậm hực của thằng con trai là nó.
Giờ nó mới nhìn kỹ con nhỏ này. Mặt nhỏ... kênh dễ sợ. Mớ tóc ngắn tũn cắt kiểu con trai xù lên tứ phía nhìn xấu hoắc. Dù sao thì quần áo nhỏ cũng không đến nỗi quê. Quần bò xanh - áo phông trắng nhưng cũng lùng bùng thấy ghét. Nhỏ không lớn nhưng nhỏ luôn làm mọi cách để nó phải theo lời nhỏ. Thế là một thằng con trai trong bộ đồ ngủ thượt lượt bị một đứa nhỏ lôi đi khắp hẻm ngỏ trong cùng của xóm.
Có lần nó liều mạng ăn trộm ổi nhà nhỏ chỉ vì lời thách đố của hội con trai. Tưởng đâu trót lọt nhưng vừa về đế nhà thì bị má gọi xuống nằm sấp đánh tét mông. Hóa ra nhỏ đã bí mật theo dõi nó và báo cáo lại cho má nó. Nó vừa tức vừa đau nên chỉ biết rên hừ hừ nhìn vẻ mặt tự đắc của nhỏ.
Rồi dần dần nó cảm thấy Xù không đáng ghét như nó tưởng. Lắm lúc Xù cũng đáng yêu lắm cơ. Dù bị nó chọc cho đến tức điên nhưng nhỏ vẫn chơi với nó hoài. Giờ nó mới phát hiện nhỏ cũng có cái kiểu ... gãi đầu dễ thương lắm. Thế nhưng nó mà nói cái đấy ra thì chắc nhỏ đập nó chết liền.
Ba tháng hè trôi qua nhanh chóng , nó phải trở về thành phố. Nhỏ Xù tặng nó một bức tranh tự vẽ hình hai đứa trẻ dắt tay nhau đi ra phía bờ sông - là nó và Xù đây mà. Nó cười nhẹ và cầm bức vẽ áp chặt vào tim - hè năm sau nó sẽ lại về quê lần nữa.
Hè năm sau , ba mẹ lại cho nó về quê đúng như nguyện vọng. Quê đã đổi mới. Đã có TV , máy tính. Nó vừa xuống xe đã chạy tót sang nhà Xù. Nhưng... hình như Xù chẳng có nhà. Mở cửa cho nó là một cô gái khá dễ thương và sành điệu. Nó bối rối:
- Ơ ... Xù ... có nhà không bạn?
Cô gái ngạc nhiên:
- Không nhận ra à? Xù đây! Hình như Xù thay đổi quá ha?
Nó trợn ngược mắt giống như như lần đầu tiên gặp Xù. Cả hình dáng, giọng nói, tính cách của Xù thay đổi rồi, chẳng còn như trước. Nó gượng giọng:
- Xù nè ...ơ... đi ra sông nghịch nước không?
Nhỏ trả lời với một giọng nói không còn là của nhỏ nữa:
- Không! Xù bận! Nếu chỉ nói thế thôi thì về đi nhé. Nghịch ngợm sẽ làm hỏng mất tóc của Xù.
Shock tiếp. Mà giờ đây có lẽ không còn gọi là Xù nữa rồi. Tóc của nhỏ thẳng tuột, đen bóng thả ra xõa lấp bên vai. Nó buồn bã ra về mà không hiểu tại sao .
Nhỏ Xù của ngày trước đâu rồi ?
Cái nhỏ khó ưa hay lôi nó xuống nước đâu rồi ?
Chỉ mới một năm mà thay đổi thế sao ?
Lần đầu tiên một đứa con trai - nó biết cảm thấy buồn.
Nhỏ Xù của ngày xưa đâu mất rồi ...
• Gửi từ Anh Tuan Nguyen <ng.anhtuan37@>
Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.