Nhớ ba cùng tiếng ếch đêm
2021-12-15 01:15
Tác giả:
Thiên Bảo Yến
blogradio.vn - Tiếng ếch cứ như một bản nhạc giao hưởng quê hương, kết nối giữa tình người, tình ba và hồn quê mộc mạc, đơn sơ mà chan chứa tình yêu ở đó. Dù thời gian có kéo theo sự thay đổi mọi thứ nhưng có lẽ tiếng ếch kêu vẫn luôn là âm thanh đặc trưng nơi quê nhà, gợi nhớ bao kỉ niệm thời thơ ấu trong tôi.
***
Khi đất nước còn nghèo đói chưa phát triển như bây giờ thì hình ảnh cơm không đủ ăn, áo mặc không đủ ấm vẫn in dấu nét đọng lại trong mỗi người dân quê. Có lẽ ký ức cơm độn không còn xa lạ mà nó còn quá đỗi quen thuộc trong từng bữa cơm gia đình khó nhằn ngày ấy. Còn với tôi thì hình ảnh rõ nét nhất vẫn là những mâm cơm ếch giản dị ba nấu đủ các món từ cháo ếch, ếch luộc, ếch chiên, ếch nấu hoa mướp...mà ở đó ba luôn gửi gắm cả tấm lòng, tình cảm dòng dã suốt bao nhiêu năm qua.
Cũng chỉ vì nghèo không đủ cho con ăn những bữa cơm thịt, mà ba tôi đã lặn lội những đêm khuya tối mịt ngoài đồng đến gần sáng, để bắt ếch vừa nuôi con khôn lớn như bao bạn cùng trang lứa, vừa chắt chiu từng đồng trang trải thêm cuộc sống khó khăn.
Khi hoàng hôn chưa kịp tắt, bữa cơm chiều vừa kịp xong, cũng là lúc ba tôi đã chuẩn bị kĩ càng cho kịp chuyến đi làm tối. Một chiếc xe đạp cũ kĩ màu xanh nước biển đã bong tróc sơn gần hết chỉ còn khoác trên mình những lớp xỉ đen của sắt theo thời gian. Nó cũng giống như bàn chân của ba vậy, mỗi một mùa mưa trôi qua cũng là lúc chân của ba lại bong tróc từng lớp da nứt nẻ đến chảy máu do lội đồng ruộng nhiều bị nước ăn chân.
Có hôm, ba đâm phải mảnh sành ngoài đồng phải ở nhà cả tháng để chữa trị, dù đau đến mấy nhưng ba vẫn luôn tiếc công tiếc việc tiếc những hôm đêm khuya được ra ngoài đồng xông pha. Hôm đó, ba còn nói đùa với tôi “Mấy bữa nay không đi bắt ếch chắc mấy đứa thèm thịt ếch phải không”. Ba vẫn như vậy, cần cù chịu khó chưa một lần than phiền vẫn luôn ân cần chỉ mong các con có thể đầy đủ theo cách riêng của ba.
Dù chỉ là một công việc phụ, trang trải thêm cuộc sống không biết xuất hiện từ bao giờ nhưng đã được người dân tại thôn Chính Lý, huyện Lý Nhân tìm tòi, phát triển và gìn giữ đến ngày nay.
Quê tôi luôn được coi là một nghề “bắt ếch” được các thế hệ cha ông truyền lại cho con cháu như một nghề truyền thống nối tiếp các thế hệ sau vậy. Và ba tôi cũng được coi là người giữ lửa nghề và duy trì phương thức cung cấp thực phẩm cho các nhà buôn. Bởi sau khi bắt ếch mọi người thường sẽ bán hoặc để lại ăn tùy vào nhu cầu của mỗi người. Khi ếch đem đi bán sẽ đổ cho người buôn sau đó họ sẽ làm thức ăn hoặc cung cấp thực phẩm cho các khách sạn, nhà hàng.
Mỗi khi ba đi bắt ếch không thể kể đến người bạn đồng hành của ba dù ko ngại quản mưa rét đêm lạnh vẫn hiên ngang theo ba vẫn luôn là chiếc vợt được làm bằng tre. Để có thể bắt ếch nhanh thì việc chọn vợt tốt là công đoạn rất quan trọng trong từng khâu chọn nguyên liệu gồm có: thân tre và lưới.
Đầu tiên, công đoạn chọn thân vợt đòi hỏi người chọn phải có kinh nghiệm và tinh tế trong việc chọn tre thật khéo để tre không bị cong, dễ gãy và cũng không được cứng quá sẽ khó cầm và nặng tay. Để có một chiếc vợt tốt thì mỗi khâu làm vợt đều rất quan trọng, từ chọn thân vợt phải chuẩn chỉ, chính xác trong việc chọn thân cây phải dẻo, chắc và đủ độ tuổi trưởng thành dài khoảng từ 2m đến 2,5m không bị nứt gãy và phải hun qua lửa và nắn cho thẳng để giữ cho thân tre thẳng tắp không bị nấm mốc và bị mọt.
Sau đó, ba sẽ phơi đủ nắng (2 đến 3 ngày) đến khi thân cây vàng sậm cũng là lúc thân vợt đã đủ tiêu chuẩn để làm chiếc vợt. Tiếp đến là đầu vợt được làm bằng lưới và quấn quanh dây thép hình tròn, để có thể dùng lâu không bị đứt chỉ thì ba thường chọn chất liệu lấy từ bãi lưới Nhật Bản vừa rẻ mà chất liệu lại bền. Thông thường đường kính của lưới là 45cm, chiều sâu là 60cm còn mắt lưỡi khoảng 1 cm đến 1,2 cm và sợi lưới 1,5mm. Mỗi công đoạn đều rất kì công và tỉ mỉ đòi hỏi rất nhiều yếu tố thì mới bền mà đẹp mới là người bạn công cụ đắc lực của ba.
Do bắt ếch vào trời tối nên ba tôi luôn đội chiếc đèn soi ếch có thể chỉ đường và soi ếch nấp ở đâu vì thế mà mỗi bước chân của ba đi đến đâu đều có bóng đèn soi đến đó. Mặc dù ba đã ngoài 50 tuổi, tóc đã điểm vài sợi bạc sức khỏe cũng không còn khỏe như trước, mắt ba đã kém đôi khi đọc sách phải cần đến kính nhưng mỗi lần đi soi ba đều rất thuần thục. Mặc dù ếch nhảy rất nhanh nhưng với kinh nghiệm bao năm của ba và đôi bàn tay thoăn thoắt ấy, ba luôn đứng đầu trong việc bắt ếch nhanh của thôn.
Lúc nào cũng thế, trong khi các con còn đang chạy nhảy vui chơi ngoài sân còn với ba lại là sự âm thầm, mang tâm trạng suy tư mong bắt được nhiều ếch mang về. Khi ba về lại là lúc các con còn yên nồng giấc ngủ, chìm trong cơn mơ màng bên chăn ấm còn với ba lại mang theo âm thanh náo nhiệt “ếch ộp, ếch ộp, ếch ộp”, tiếng kêu của những con ếch được ba bắt về sau một hành trình vất vả, gian nan mà ở đó còn hòa lẫn cả niềm vui của ba khi mang túi ếch nặng trĩu trở về ngôi nhà thân thuộc của mình.
Âm thanh đó đã theo tôi cả tuổi thơ vừa thân quen vừa náo nhiệt vừa bồi hồi khi nhắc đến. Đó là thứ âm thanh thiêng liêng, gần gũi, đong đầy hình bóng của ba hòa quyện với hình bóng của quê nhà những năm nghèo đói nhưng lại đầy ắp niềm vui và hạnh phúc.
Khi đất nước ngày càng phát triển, các khu công nghiệp ở Hà Nam lại mọc lên như nấm của việc đô thị hóa thì các cánh đồng ruộng bát ngát thay vào đó là các khu công nghiệp chạy dài. Thế nên động vật hoang dã cũng ngày một ít đi và khan hiếm dần kéo theo là tình trạng mất cân bằng về hệ sinh thái cũng là vấn đề đáng quan tâm. Còn với tôi, nỗi buồn lớn hơn cả là tiếng ếch kêu ngày càng ít đi và không còn được nghe nhiều âm thanh của ếch vang cả một góc trời như trước mỗi khi tôi về quê qua các khu công nghiệp. Liệu có phải ếch không còn nhà để ở nữa không?
Tiếng ếch cứ như một bản nhạc giao hưởng quê hương, kết nối giữa tình người, tình ba và hồn quê mộc mạc, đơn sơ mà chan chứa tình yêu ở đó. Dù thời gian có kéo theo sự thay đổi mọi thứ nhưng có lẽ tiếng ếch kêu vẫn luôn là âm thanh đặc trưng nơi quê nhà, gợi nhớ bao kỉ niệm thời thơ ấu trong tôi.
© Thiên Bảo Yến - blogradio.vn
Xem thêm: Không điều gì quý giá hơn hai tiếng “gia đình”
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.







