Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nhật ký của một bông hướng dương không hướng về phía mặt trời

2012-04-18 15:51

Tác giả:


Truyện Online

Ngày…tháng..năm…

 

Tôi đang nằm trọn trong lòng bàn tay của một cô bé. Hơi ấm từ bàn tay cô ấy đang truyền vào trong tôi, nhưng vẫn không thể xua đi nỗi sợ hãi. Từ những ngày đầu tiên được bày ở gian hàng này, tôi đã nghe người ta kháo nhau rằng kết cục bi thảm của chúng tôi sẽ bắt đầu khi có một ai đó đến đưa chúng tôi đi và giết chết dần mầm sống trong mỗi chúng tôi. Mấy cậu bạn ở lô hàng lần trước còn sót lại nói với tôi rằng : “Họ sẽ thiêu chúng ta cho tới chết !!!”.  Nghĩ đến đây, tôi rùng mình rơi ra khỏi bàn tay nhỏ bé. May quá! Có thể vì thế tôi sẽ có thêm thời gian nhìn ánh sáng mặt trời. nhưng…ôi không, cô bé kia đã phát hiện ra tôi, từ từ cúi xuống nhặt tôi lên và để trên đầu ngón tay ngắm nghía một lúc, rồi đặt tôi vào trong một gói màu hồng cùng sáu người bạn nữa. Lần này chúng tôi ra đi ít quá, chỉ có bảy anh em chứ không đông như những lần trước.

 

Ngày…tháng..năm…

 

Tôi vẫn chưa chết, tôi vẫn thấy mặt trời yêu quý của tôi. Ánh nắng ấy đã theo tôi kể từ khi tôi nằm gọn trong lòng mẹ, vậy mà giờ đây, tôi e là tôi sẽ chẳng còn nhiều thời gian bên nắng. Tôi bỗng thấy người nhẹ bẫng. hình như có người đang đưa bọn tôi đi, là cô bé kia. Ôi, thế là cuộc đời tôi sắp đến hồi kết rồi. tôi cố chen lên, căng hết mọi giác quan để đón lấy những ánh nắng cuối cùng của cuộc đời mình…cô bé đưa chúng tôi ra một nơi nhiều màu xanh và nhiều nắng nữa. cô ta nhặt từng đứa một trong chúng tôi và đặt vào một trong những hố nhỏ đã được đào sẵn rồi lấp đất lại. Cô ta làm gì vậy ? Một bản án tử hình kiểu mới cho chúng tôi chăng? Tôi là đứa cuối cùng bị xử án.

 

Ngày…tháng...năm..

 

Tôi không còn biết ngày tháng nữa, tôi đã quen dần với cái mùi nồng và sự ẩm ướt của đất. Mảnh đất quanh tôi không bao giờ khô, có vẻ như lúc nào cũng được tiếp nước, ngoài trời mưa hằng ngày chăng ( ? )…Tôi chưa chết, tôi cảm nhận rõ dòng nhựa đang chảy trong tôi, mầm sống đang cựa quậy trong tôi. Có những lúc qua khe đất, một vài hạt nắng nhỏ xíu len lỏi vào chỗ tôi nằm để gửi thông điệp, rằng, đâu đó ở bên ngoài kia mặt trời đang chờ đón tôi từng giây phút. Như một sự lôi cuốn mạnh mẽ, tôi càng cố vươn lên. Tôi tin chắc một ngày không xa tôi sẽ tìm thấy hạnh phúc.

hoa hướng dương

 

Ngày. ..tháng …năm…

 

Hôm nay chắc chắn là ngày hạnh phúc nhất trong đời tôi. Tôi tin mà, tôi không mơ mộng, tôi không huyễn hoặc. Này đây, tôi đang tắm mình trong nắng, và mặt trời của tôi đang mỉm cười trên kia. Tôi đã vươn lên khỏi mặt đất, tôi đã thoát khỏi bóng tối, và nhìn xem này…Cơ thể tôi đã thay đổi, không còn là một hạt đen xì, khô cong queo, còi cọc nữa. Tôi bây giờ là một mầm non xanh mơn mởn. Đảo mắt nhìn quanh, bạn bè cũng như tôi, tất cả đều đang cố vươn lên. Chà! Trông anh bạn cạnh tôi này, anh ta phải cao hơn tôi một cái đầu đấy, còn cô nàng ở xa kia thì mũm mĩm rõ là buồn cười. Tôi có lẽ là đứa chui lên muộn nhất bọn. Nhưng không sao, cuối cùng tôi cũng đã thấy mặt trời…Có bước chân tới, thì ra là cô bé hôm nọ:

 

- A ha ! Chào mừng nhóc, cuối cùng nhóc cũng lên mầm ! Một, hai, ba…đủ bảy cây rồi ! Woa!

 

Nhìn gương mặt ấy kìa, nụ cười rạng rỡ và cả đôi mắt sang rực tràn đầy niềm vui nữa. sao tự nhiên tôi thấy quý cô bé thế không biết.  Tôi cảm giác rằng chính con người ấy đã đem đến cho tôi niềm hạnh phúc này – giống như được sinh ra lần thứ hai trên đời. từ hôm nay, tôi sẽ sống những ngày thật khác.

 

Ngày …tháng… năm…

 

Nhiên- cô chủ nhỏ của tôi, không ngày nào là không ra vườn với lũ bọn tôi. Cả bảy đứa , không đứa nào nằm ngoài sự quan tâm của cô bé. Những buổi chiều Nhiên ngổi thỏ thẻ giữa vườn nói đủ chuyện trên trời dưới đất , mà chuyện nào cũng thú vị cả… Có hôm cô ấy kể cho bọn tôi về sự tích hoa hướng dương- rằng tổ tiên của chúng tôi là một cô gái đẹp yêu say đắm thần Mặt Trời, rồi nói rằng chúng tôi là loài hoa chung thủy nhất. Ôi, từ thưở sinh ra đến giờ chưa ai nói cho chúng tôi biết rằng giống loài mình có giá trị tốt đẹp đến như thế. Nhiên còn nói chuyện với chúng tôi về nhiều người mà chúng tôi chưa từng biết, về người thầy giáo già đáng kình, về mấy cậu bạn thân nhất, về mấy cô bạn thân của nàng nữa…về cả một người mà cô ấy gọi là Mặt Trời nữa…Song có một điều tôi biết chắc rằng mỗi đứa chúng tôi sẽ tới tay lần lượt từng người trong số họ. Phải xa cô chủ bọn tôi buồn lắm. Nhưng chúng tôi sẽ mang tới niềm vui và ánh sáng tới cho những người mà cô yêu quý, cũng là mang lại niềm vui cho cô ấy. Nếu thế thì không nên buồn, phải hãnh diện mới đúng.

 

Ngày…tháng…năm…

 

Xem này! Xem này ! Tôi đã ra nụ! Khiếp, mấy hôm nay nhìn an hem lần lượt trổ nụ hết mà tôi sốt ruột quá đi. Chẳng hiểu sao tôi lúc nào cũng chậm chạp thế nhỉ. Từ hôm nay tôi sẽ dành hết chất dinh dưỡng để nuôi chiếc nụ này…là kết tinh tình yêu của tooi và mặt trời, phải không :”)

 

….Buổi chiều Nhiên ra thăm vườn, tôi háo hức chờ đợi vẻ mặt hân hoan của cô bé khi thấy tôi ra nụ và đón chờ những cái vuốt ve , ngắm nghía trìu mến. Nhưng Nhiên hầu như không biết đến điều đặc biệt ấy ( chí ít là đối với riêng tôi). Chiều nay Nhiên khóc…Lần đầu tiên tôi thấy nước mắt rơi ra từ đôi mắt biết cười ấy, lăn dài trên gương mặt bé bỏng. Cô chủ của tôi chắc chắn đã bị tổn thương ghê gớm , hoặc gặp chuyện buồn lắm. Bảy anh em tôi im lặng chờ những lời tâm sự như mọi khi. Nhưng Nhiên không nói gì cả, mặc cho chúng tôi chờ , cô ấy vẫn tưới cây, vẫn vuốt ve chúng tôi và vẫn khóc. Đến lúc không còn khóc được nữa, Nhiên ngồi trên chiếc ghế đối diện với chúng tôi và quay lưng về phía mặt trời. Tại sao? Tại sao? Tại sao cô bé không kể lể gì , hoăc khóc như ban nãy cũng được, Nhiên vốn rất thích chia sẻ cơ mà ! Sao im lặng và buồn đến thế? Sao lại vào đúng thời điểm này, khi mà mặt trời của tôi về chiều , cũng mang một vẻ buồn rười rượi xa cách…Mỗi ngày trôi qua là một ngày tôi cùng mặt trời chia sẻ những lúc vui buồn. Buổi sáng râm ran chim hót, nắng tươi vui, buổi trưa gắt gỏng, bỏng rát và chiều về buồn tím ngắt…Ngày nào cũng vậy, từ khi là một hạt non trắng cho tới bây giờ,  tôi vẫn luôn dõi theo mặt trời của tôi như thế, vui cùng vui, buồn cùng buồn…và bây giờ, cả Nhiên của tôi, mặt trời của tôi…cả hai đều mang nặng một nỗi niềm, tôi biết vui sao được.

 

Ngày…tháng…năm…

 

Một chiều, hai chiều, ba chiều…đã ba ngày rồi Nhiên vẫn giữ gương mặt đầy tâm trạng ấy, vẫn ngồi ở vị trí ấy và vẫn không nói gì. Các anh em đã bắt đầu chán nản vì đợi chờ. Họ bắt đầu quay ra đùa giỡn với mấy nàng bướm lẳng lơ và gã ong mật tinh quái. Tôi thì tôi chẳng có lòng dạ nào mà vui đùa. Vui sao được khi cô chủ yêu quý của tôi đang buồn, khi mặt trời của tôi, nắng của tôi cũng đang trĩu nặng. Những người kia sao vô tâm quá, mà cũng phải, cô chủ đã im lặng mấy ngày rồi, chúng tôi cũng im lặng chờ đợi mà Nhiên có tâm sự một câu nào? Mặc kệ. tôi cũng im lặng, chỉ thế thôi nhưng tôi cũng thấy như san sẻ phần nào nỗi lòng cho cô bé….và cứ thế, từng buổi chiều qua, tôi vẫn dõi theo gương mặt lặng thinh mà đầy xúc động ấy…

 

Ngày…tháng…năm…

 

- Ơ này nhóc ! Sao kì vậy? Mặt trời ở đằng Đông cơ mà, sao nhóc lại quay ngoắt sang hướng Tây thế!

 

hoa hướng dương

 

Nghe Nhiên thắc mắc, tôi chợt giật mình. Ừ đúng rồi, tôi không dõi theo mặt trời từng giây từng phút nữa. Mấy ngày qua trong tôi đã có nhiều thay đổi. Giá như tôi có trí tuệ như con người có thể tôi sẽ giải thích được những thay đổi ấy. Nhưng tôi không thể. Chỉ biết rằng giờ đây tôi không muốn lúc nào cũng quay theo mặt trời nữa, tôi sẽ ở đây, nhìn về hướng Tây và mong chờ...

 

- Nhóc bị sao rồi ấy ! Không yêu mặt trời nữa à ?

 

Làm gì có chuyện đó, chưa bao giờ tôi hết yêu mặt trời cả, những người anh em của tôi cũng vậy, nhưng tình yêu không bao giờ giống nhau. Có lẽ con người cũng vậy, giữa trăm nghìn cô gái, dù họ yêu cũng một chàng trai, nhưng đó là trăm nghìn tình yêu khác biệt...

 

Ngày...tháng...năm...

 

Vậy là tôi đã nở hoa, bông hoa vẫn nở chậm, vẫn nhỏ bé hơn so với các bạn cùng lứa và nép mình sau những bông hoa khác. Hôm nay là thời điểm hoa đẹp nhất, nhị hoa mịn như nhung và những cánh hoa vàng tươi rạng rỡ. Sáng nay Nhiên đến nựng tôi. Tôi biết tôi sắp phải xa cô, đến tay một trong số những người mà Nhiên từng kể. Từ khi tôi quay đầu về hướng Tây, Nhiên đã bứng tôi vào một cái chậu và chăm sóc tôi theo chế độ đặc biệt. Đó cũng là những ngày khó khăn nhất của tôi, bộ rễ đã bị tổn thương khiến có lúc tôi tưởng như không thể sống tiếp. Nhưng tôi và cả Nhiên đã nỗ lực, vì tôi, vì cô bé, vì Mặt Trời...

 

***

 

Sáng sớm, Kiên mở cửa định ra vườn. Bất ngờ cậu thấy một chậu cây trước cửa. Nhìn kĩ thì có vẻ như là hoa hướng dương. Nhưng bông hoa nhỏ hơn hẳn những bông hướng dương bình thường. Và điều kì lạ nhất là có vẻ như bông hoa không hướng về mặt trời, cậu đoán thế nhờ họa tiết của chậu hoa. Kiên nhìn thấy ở một chiếc lá có cài một mảnh giấy màu hồng ... lờ mờ đoán ra chủ nhân món quà: «Anh à ! bông hoa hướng dương này chỉ hướng về phía Tây, luôn đợi chờ ở đó, khi mà mặt trời của nó buồn nhất...Anh à, có thể em không là hạnh phúc của anh, nhưng khi anh buồn hãy luôn nhớ một điều rằng vẫn sẽ mãi có một người luôn bên anh cả khi anh buồn nhất, cả khi không còn ai bên anh, anh nhé ! Yêu anh

 

Kiên lặng lẽ đặt chậu cây lên chiếc giỏ inox treo bên xe lăn...

 

  • Gửi từ Lost’s story

 

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn

 

 

 

Click để tham gia và cập nhật những thông tin mới nhất, cùng chia sẻ cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn muốn với những người cùng yêu thích Blog Việt nhé!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top