Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nhà không có đàn ông

2008-12-26 09:14

Tác giả:


Blog Việt -

Tôi là đứa ít khóc, rất chai lỳ và bướng bỉnh, tôi giải thích điều đó là tại tôi hời hợt và không nhiều tình cảm, chẳng biết nói thế có đúng không nhưng tôi cũng chẳng còn câu trả lời nào khá hơn thế. Từ nhỏ, tôi đã sớm xa chị, và sớm sống một mình dù không phải tự lập vì đã có mẹ nuôi, rất may là tôi không bị chứng tự kỷ. Tôi sống với mẹ nhiều hơn chị gái, bởi thế nên tính cách mẹ tôi thế nào tôi đều hiểu rất rõ, cũng sốc nổi, dễ nóng giận và dễ nguôi ngoai. Mẹ tôi là người phụ nữ rất đảm đang, nhưng mẹ không chu đáo và không tính đến chuyện lâu dài. Nếu tôi có nói thì mẹ lại bảo người miền Nam sống hết mình, hôm nay chỉ biết hôm nay, đến ngày mai rồi tính. Tôi không trách mẹ, bởi tôi cũng bị ảnh hưởng phần nào cách sống phóng khoáng ấy, và cũng bởi mẹ không để tôi thiếu thốn thứ gì. 

Hình ảnh: theo blog Hà Lan girl
Hình ảnh: theo blog Hà Lan girl

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không tài nào hiểu nổi vì sao một người phụ nữ chăm chỉ và xinh đẹp như mẹ lại có thể ở vậy những 19 năm, kể từ sau ngày ba tôi mất. Hồi nhỏ, tôi nghĩ điều đó thật tốt, tôi đã quen với cuộc sống không có bóng đàn ông trong nhà, và chỉ cần nghĩ đến sự xuất hiện của họ thôi là tôi đã thấy thật phiền phức. Tôi còn nghĩ rằng sau này lớn lên mình sẽ sống độc thân, chứ cũng không ngờ là mình lại có thể yêu một người khác phái nhiều đến thế! Cũng có thể do khách quan tác động nên tôi cực kỳ ý tứ và không bao giờ có những lời lẽ nào làm tổn thương ai, tôi luôn biết nói tránh đi giống như cái cách mà tôi đã muốn họ tránh những câu làm đau tôi như hỏi về các đấng sinh thành.

Suốt bao nhiêu năm trời tôi vô tâm không để ý xem mẹ mình đã cô đơn lủi thủi như thế nào, tôi vẫn nghĩ rằng cuộc sống của mẹ rất tốt và chẳng có gì đáng buồn cả. Thế nhưng thời gian trôi đi, một ngày tôi nhận ra mẹ không còn trẻ nữa, mọi người thường hỏi bao giờ tôi lấy chồng… Đó cũng là lúc tôi nhận ra một sự mất mát thiếu thốn lớn lao không thể nào bù đắp được của mẹ. 

 

Mỗi khi hàng xóm cãi nhau, ông chồng say xỉn đánh chửi vợ đuổi ra khỏi nhà, mẹ tặc lưỡi: “Có chồng như thế thà không có còn hơn”. Thế nhưng nhìn thấy hàng xóm aum vầy hạnh phúc, ông bà già chăm nhau, mẹ chỉ im lặng thở dài. Quá quen với nỗi cô đơn nên nó không còn là cô đơn nữa, cuộc sống vẫn cứ mãi trôi. Rồi một ngày khi cả hai chị em tôi đều lập gia đình hết, mẹ sẽ già hơn, có nhiều thời gian để suy ngẫm về cả quãng đời, về hai năm vẻn vẹn hạnh phúc bên ba. Cứ nghĩ đến là tôi lại thấy lòng bất nhẫn không sao chịu được.

Nhà không có đàn ông, chẳng có việc gì mà không đến tay mẹ, từ việc làm nhà làm cửa, sửa nồi cơm, cánh quạt, bàn ghế hay điện đóm mẹ tôi đều tự mình làm hết. Bất kể công việc nặng nhọc hay nhẹ nhàng, nắng mưa bão tố mẹ cũng không nề hà gì, chẳng bao giờ thấy mẹ than khổ cực, chẳng bao giờ thấy mẹ nghỉ ngơi, chẳng có cái gì mà không đến tay người mẹ tần tảo của tôi cả. 

 
Nhà không có đàn ông, bữa cơm nấu chỉ lưng bò gạo mà bữa sau vẫn để cơm thừa. Trong nhà chỉ có thấp thoáng những chiếc bóng nhỏ bé của người phụ nữ chân yếu tay mềm. Có một lần tôi đọc bài viết nói về một người đàn bà thèm khát sức nặng của người đàn ông mỗi khi đêm về, thèm khát tiếng thở gấp gáp phả vào mặt mình, thèm khát một cánh tay vững chắc và thèm khát có lại ánh nhìn của người chồng cũ năm xưa. Tôi đã không thôi nghĩ đến mẹ mình!

Chiều nhạt nắng, mẹ ngồi trước hiên nhà, gió heo may chạy lệt phệt qua mang những sợi tóc dài bay ngang vầng trán giờ đã có thật nhiều nếp nhăn. Bất giác tôi lại nhớ đến câu thơ quen thuộc nghe da diết lòng của Nguyễn Tất Nhiên: 

 

“Em hãy ra bờ sông nhìn nắng trải

Nhớ cho mình dáng dấp người yêu

Lỡ dòng đời tóc điểm muối tiêu

Còn giây phút chạnh lòng như mới lớn”

thấy thương mẹ thắt lòng! Ai cũng có một thời con gái trẻ trung, nhưng mẹ đã đi qua nó lặng lẽ, chở những nhọc nhằn nặng trĩu trên vai!

… 

 

Tôi thương mẹ, thương những già nua qua bao nhiêu năm tháng vò võ một mình, thương sự cặm cụi suốt ngày sáng đêm đen, thương những cô đơn mòn mỏi qua một chặng đường dài. Tôi hình dung ra tình yêu ngày ấy, một người thiếu nữ trẻ và chàng thanh niên yêu nhau say đắm mà chỉ cưới nhau chưa đầy ba năm đã phải đứt gánh giữa đường kẻ ở người đi. Một người nằm im lìm dưới nắm đất lạnh, một người vần vũ với mưu sinh, còn có nỗi đau nào hơn thế nữa?

Tôi đọc nhiều về những bài viết kể về ba, tôi đọc nhiều về những gia đình hạnh phúc, những kỷ niệm sum vầy…Tôi đọc nhiều để thấy mắt mình thật cay, để thấy chạnh lòng cho bao mất mát. Tôi tự biết thương hơn cho những thiếu thốn tình cảm, thương những người con mất ba, mất mẹ, thương những đứa trẻ mồ côi không một ai nuôi dạy đàng hoàng, thương sự chia ly tan vỡ, thương những mảnh đời éo le. Phải học cách để chấp nhận rằng đôi khi cuộc sống chẳng những không cho ta thứ gì mà còn cướp đi của ta tất cả. Nhưng ta còn hơi thở thì còn có thể tự tạo ra những thứ mà ta thiệt thòi không may mắn có. Đó là bài học quý giá mà mẹ tôi đã dùng cả cuộc đời để dạy cho tôi! 

 
Tôi hiểu rằng điều duy nhất bây giờ khiến mẹ tôi hạnh phúc là nhìn thấy chị em tôi nên người, có một mái ấm nhỏ xinh và đầy ắp tiếng cười, là mỗi ngày bà được bế cháu dạo chơi, tuổi già sẽ bớt đi cô quạnh. Hạnh phúc đôi khi thật giản đơn, có những thứ giản đơn như thế mà vẫn là ước mơ xa xỉ của nhiều người.. Bằng tình yêu đối với mẹ và tấm lòng hiếu thảo. Đã đến lúc tôi bù đắp tất cả cho Người - người Mẹ kính yêu của tôi! 
Hình ảnh đại diện của tác giả
Hình ảnh đại diện của tác giả

Đọc Truyện Online – theo blog Hà Lan Girl

Vài nét về blogger: Hà Lan Girl - "Người khôn ăn nói nửa chừng. Để cho kẻ dại nửa mừng nửa lo..."

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top