Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người lớn tập cô đơn

2021-12-24 01:20

Tác giả: Ngựa hoang


blogradio.vn - Một thân một mình lên Sì Phố, sống ở đây vừa làm vừa học cũng 4-5 năm rồi, tôi cảm thấy Sài Gòn đúng là sang trọng thật, càng nhiều tòa nhà trọc trời, càng nhiều khách sạn mọc lên, tôi cảm thấy Sài Gòn trong tôi bây giờ khác lúc tôi gặp anh con bà ba, hồi đó cứ tưởng “dân Thành Phố” là giàu, là đẹp, đúng là Sài Gòn đẹp, còn giàu thì không hẳn

***

Không phải người lớn nào cũng trưởng thành, có những người muốn sống mãi một cuộc đời của những đứa trẻ. Giờ thì tôi mới hiểu, tại sao anh con trai bà ba không lấy vợ nhiều năm, vì anh là một người lớn, cũng như tôi, anh cô đơn ở Sài Gòn.

Hồi bé tung tăng chạy nhảy ngoài đồng, tới chiều tối thì cùng đám bạn chơi tạt lon, lò cò, mùa nước nổi thì rủ cả bọn đi câu cá, bắt ốc, mình mẩy lắm lem ấy thế mà vui. Hồi nhỏ ghét nhất là buổi trưa, hễ ăn cơm xong là chạy một mạch, rủ đám này đám kia đi ra chợ chơi. Chợ Trường Xuân hồi đó bé xíu, đi lượn mấy vòng là hết, cũng không bán nhiều đồ, ấy vậy mà “dân trâu” chúng tôi thích ra đó buổi trưa, ở nhà thì thể nào cũng bị lôi đầu về ngủ, đứa nào lì thì bị đòn, thế là trưa nào cả bọn cũng lén tụ lại, xách cái xe đạp con chạy ra chợ, đi vòng vòng rồi mua hủ bánh lăn, bánh bò, xôi bắp… chỉ 10k là có cả thao đồ ăn, nhờ vậy mà có đứa nào chịu về ngủ trưa đâu. Chỉ có bữa nào cả xóm xúm lại chơi lo tô thì cả bọn tôi mới không bị tóm cổ về nhà, lúc đó thì bọn tôi không ra chợ nữa, vì ngày nào cũng trốn ra đó cũng ngán mấy món ngoài chợ, chúng tôi ra sau hè bẻ cây lau sậy làm kiếm, chơi làm quan, chán thì đi bẻ xoài, hái cà na, hái trứng cá ăn.

Mùa nước nổi quê tôi vui lắm, hồi đó nhà sàn xây cao, gỗ kết thưa, phía trước có cái sân rộng, cũng là nơi tụ họp của con nít trong xóm, chiều tụi nó được dắt ra đây vừa chơi vừa ăn cơm. Mùa nước nổi về, mang thêm thu nhập cho người miền quê, nước ngập tràn hết cả sân, đường xá cũng không đi được, hồi đó cứ mùa nước nổi, cha với ông nội tôi hay đi giăng câu, bắt cá để sáng đem ra chợ bán, còn dì với bà đi hái bông điên điển, bông súng đổ bánh xèo, làm canh chua cá lóc,… ở quê là vậy, thiếu gì đi ra sau hè là có. Mùa nước về tôi cũng hay rủ “đám trâu” qua nhà câu cá, nhà sàn kết gỗ thưa, cứ thả cần câu với miếng cơm xuống là dính, cơ mà chỉ câu được mấy con cá nhỏ, thả vô nước nuôi chứ không đem bán hay ăn được, ấy vậy mà cảm giác câu được con cá nó sướng lắm, nhà có cái cần nên đứa nào cũng xúm lại giành câu.

Giờ thì lớn rồi, sống một mình chỉ có báo thức nó gọi dậy, cũng không còn được ngủ trưa như trước, đám trâu ngày nào giờ cũng không còn tụ tập trốn đi chơi, mỗi đứa mỗi nơi. Ở Sài Gòn cô đơn lắm, ở Sài Gòn có cái lạ, nó sầm uất, nó đẹp, nó sang trọng, không có nhà sàn hay ghe tàu, món gì cũng đắt nhưng Sài Gòn mang nhiều mộng mơ, cũng là nó mà con người ta khao khát muốn đổi đời.

Hồi đó đi ra chợ với má, thấy anh con trai bà ba bán rau về chơi, lúc trước anh làm hướng dẫn viên du lịch, giờ anh làm quản lí khách sạn 3 sao ở Sài Gòn, anh cao ráo, da trắng, quần áo anh mặc cũng khác, nhìn ra vẻ có tiền, lần này anh về thăm bà ba mấy ngày. Nay ra chợ với má tôi mới gặp anh. Má tôi khen “dân thành phố” đẹp trai dữ bây, rồi chừng nào có vợ. Anh cười trừ rồi đáp lời với má tôi mấy câu. Đó cũng là lần đầu tôi nghe “dân thành phố” tôi cứ tưởng ở đâu cũng giống nhau. Tôi thầm nghĩ “dân thành phố” chắc ai cũng giàu và tốt bụng như anh, tôi liền mong sau này được lên thành phố, hẳn chắc lúc đó tôi cũng sẽ giàu.

Đúng như ý tôi muốn tròn 18 tuổi thì được cho lên Sài Gòn học, tôi mừng thầm vì bấy lâu tôi mong được sống ở “Sì Phố”, nghe nói nhà trên đó cao lắm, nhiều tầng, nhiều đồ đẹp. Sở dĩ được lên Sài Gòn sống là do tôi đỗ đại học, nghe tôi đỗ nhà ai cũng mừng, hàng xóm qua chúc mừng rồi làm tiệc. Đám trâu trong xóm có tôi với thằng Dầu là đậu, mấy đứa khác vì nhà nghèo, bỏ học đi làm mướn chứ không học tiếp nữa, nghe nói học đại học nhiều tiền lắm, rồi phải lên Sài Gòn, phải mua xe, thuê trọ. Nhà tụi nó còn nghèo hơn nhà tôi nữa, nhà tôi với thằng Dầu cũng khá giả một chút chứ không sung sướng hơn ai, một phần là cha tôi quan trọng chuyện học hành, cha mong tôi khác cha với ông nội, cha nói cha lo cho học, cứ lên Sì Phố thiếu gì gọi cha lo.

Một thân một mình lên Sì Phố, sống ở đây vừa làm vừa học cũng 4-5 năm rồi, tôi cảm thấy Sài Gòn đúng là sang trọng thật, càng nhiều tòa nhà trọc trời, càng nhiều khách sạn mọc lên, tôi cảm thấy Sài Gòn trong tôi bây giờ khác lúc tôi gặp anh con bà ba, hồi đó cứ tưởng “dân Thành Phố” là giàu, là đẹp, đúng là Sài Gòn đẹp, còn giàu thì không hẳn, tôi phải vừa làm vừa học suốt 4 năm đại học.

Còn nhớ bữa đầu lên Sì Phố tôi đi làm phục vụ nhà hàng, có buổi bị khách ói lên người, bữa thì đốt cồn phỏng tay, bữa thì can người ta đánh lộn. Giờ thì sáng đi thực tập, chiều tối về thì giao đồ ăn kiếm thêm, có bữa bị bom hàng, được một bữa ăn sang, mà xác định cả tuần ăn mì gói. Có bữa chở khách thì bị giật đồ, cố chạy theo thì bị đạp cho té xe. Có bữa trời mưa cũng phải ráng chạy, trời thì lạnh, người thì rung chứ nhất quyết không bỏ cuốc xe. Có bữa thì bệnh nằm trong phòng một mình, nằm được một chút cũng ráng ngồi dậy lên chỗ làm. Bệnh không sợ, chết đói thì sợ lắm.

Hồi đó sinh nhật, được má với dì nấu mấy món đãi tiệc, rủ đám này đám kia tới chơi, giờ thì lớn rồi, sinh nhật cũng một mình, chạy ngang quán xá thấy người ta sinh nhật cũng vui rồi, chứ tiền đâu mà đi chỗ sang, hưởng cái lạ. Sau này về quê, sinh nhật, đám tiệc thiếu gì.

Hồi đó thấy người lớn được đi nhiều nơi, thấy người ta có tiền xài, muốn làm gì cũng không ai quản thúc, cũng không bị bắt về ngủ trưa. Tôi nghĩ mà thầm ao ước mình lớn thật nhanh, tôi còn mường tượng cuộc sống sau này, tôi có nhà, có tiền, có không gian riêng, thích làm gì cũng không ai la rày.

Bây giờ thành người lớn thật rồi, biết khôn, biết suy nghĩ, biết phải trưởng thành. Ở Sài Gòn, làm dân thành phố, nhưng lòng tôi vẫn thấy trống trải. Có lẽ vì đã quen với cuộc sống ở Đồng Tháp, cái gì cũng rẻ, ở đó có nhà, có bạn, ở đó không phải làm người lớn, không phải tập cô đơn.

© Ngxx.Mi - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Replay Blog Radio: Bỗng một ngày ta cảm thấy chông chênh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Trái đất hình tròn mà sao mãi em chẳng gặp lại anh. Người ta nói nếu hai người là của nhau thì đi một vòng cũng sẽ quay về bên nhau, có lẽ em và anh mãi chẳng phải là của nhau. Nếu có gặp lại chắc có lẽ cũng như người xa lạ phải không anh?

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Mô hình tính cách Big Five này nói rằng tính cách có 5 yếu tố cốt lõi: Cởi mở, Tận tâm, Hướng ngoại, Dễ chịu và Bất ổn cảm xúc.

back to top