Ngày tết vắng bóng hình ba
2024-02-02 07:35
Tác giả:
duyen nguyen
blogradio.vn - Gần đến ngày Tết bố đưa chúng con đi chợ mua quần áo mới, lúc đó chị em con vui lắm cứ hồn nhiên mà đón nhận mọi thứ, đâu biết để có được bộ quần áo mới cho các con ngày Tết mà bố đã phải đánh đổi biết bao nhiêu mồ hôi công sức để có được.
***
Con còn nhớ nhưng năm tháng tuổi thơ của mình và em trai, khi đó gia đình mình nghèo lắm bố vẫn phải gánh từng gánh rọ để đánh lấy tôm nuôi chị em con ăn học. Trời mùa đông rét cắt da, cắt thịt, mọi người nằm trong chăn vẫn còn thấy lạnh, mà 3 hay 4 giờ sáng bố đã phải dậy lội xuống ao nhấc từng chiếc rọ tôm, để kiếm được vài lạng tôm để đổi lấy gạo, lấy tiền nuôi chị em con.
Vì Tết sắp đến bố muốn có thêm tiền để trang trải bớt nợ nần, muốn mua cho các con bộ quần áo mới cho bằng chúng bằng bạn mà bố đã nhận làm thêm rất nhiều việc, từ bốc đất đóng gạch thuê, phun thuốc sâu thuê... Toàn những việc nặng nhọc hại sức khỏe nhưng bố chẳng nề hà gì. Gần đến ngày Tết bố đưa chúng con đi chợ mua quần áo mới, lúc đó chị em con vui lắm cứ hồn nhiên mà đón nhận mọi thứ, đâu biết để có được bộ quần áo mới cho các con ngày Tết mà bố đã phải đánh đổi biết bao nhiêu mồ hôi công sức để có được.
Đến chợ bố bảo: "Các con cứ đi ngắm đi, thích bộ nào bố mua cho bộ đó". Nhưng tôi không như em trai của mình bố mua cho gì cũng được, mà là mình thích gì là muốn có cái đó! Vào đến cổng chợ đập vào mắt là chiếc áo len cao cổ rất đẹp, bản thân rất thích nó thế là đòi bố mua cho bằng được, bố bảo con cứ đi các cửa hàng khác xem đi nhưng bản thân nhất quyết không chịu đi, cứ đứng lì ở đó bao giờ bố mua cho mới chịu rời đi. Đến khi về nhà bố nói chuyện với mẹ tôi đi qua vô tình nghe được để mua được chiếc áo len đó cho tôi bố đã phải bỏ ra một số tiền có thể đong gạo nhà ăn cả tháng. Vào thời điểm đó mặc dù nhà cấy cả mẫu ruộng mà nhà tôi vẫn phải đi đong ăn từng bữa. Vì lúc đó mới gặt về phơi còn chưa được già thì những người cho vay đã đến mang hết về nhà họ. Qua lời mẹ kể tôi mới biết vì để có tiền xây cho chị em tôi một căn nhà bằng gạch nho nhỏ bố đã phải đi vay thóc nhà người ta lãi gấp đôi gấp ba lần, mãi đến năm chị em tôi học xong đại học ra trường đi làm lúc đó nhà tôi mới trả được hết nợ. Nên chiếc áo ấy tôi mặc giữ gìn lắm, khi đã cũ hay chật rồi tôi không lỡ bỏ nó đi mà vẫn giữ nó như một kỉ niệm.
Cuộc đời bố tôi vất vả vì chị em tôi nhiều lắm. Ngày đi học đại học cuối tháng về nhà lấy tiền ăn, thấy bố đầu gối xưng to đi lại khó khăn, hỏi mẹ mới biết để có tiền cho chị em tôi cuối tháng này, bố đi phun thuốc sâu thuê không cẩn thận bị ngã đổ cả bình thuốc sâu độc hại lên người, rồi đầu gối không may va phải cái cọc người ta đóng ở đầu ruộng. Nghe mẹ kể mà tôi thấy xót xa trong lòng rồi bật khóc nức nở. Bố thấy thế, mắng mẹ: "Bà kể cho con nghe làm gì, để cho con nó yên tâm đi học chứ!" Lúc đó tôi chỉ mong mình sớm học xong thật nhanh để có thể đi làm kiếm tiền lo cho em ăn học, sau đó giúp bố mẹ trả bớt nợ nần, để bố mẹ bớt những tháng ngày khổ cực.
Giờ đi làm được tiền Tết đến muốn mua gì về biếu bố, mà bố không còn bên cạnh thấy nhói ở trong lòng. Nhớ bố nhiều lắm ấy! Giá như bố hi sinh cho chị em tôi bớt đi một chút thì có lẽ bây giờ bố vẫn bên tôi. Bố ơi! Con yêu bố nhiều lắm, con cảm ơn bố đã cho cho cuộc sống ngày hôm nay. Bố luôn sống trong tim con bố của con à.
© duyen nguyen - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Mong Tháng Ngày Sau Này Vừa Đủ Bình Yên | Radio Chữa Lành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa