Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngày không anh, em vẫn bình yên

2015-05-03 01:00

Tác giả:


Bài dự thi "Độc thân không cô đơn".

blogradio.vn - Ngày không anh vẫn đầy hoa và nắng, chỉ là do đôi mắt không chịu nhìn. Không anh, không hoa, không quà, không có những lời yêu thương. Nhưng em hạnh phúc với hiện tại. Có thể ngày nào em sẽ lại khóc, không phải khóc trên vai anh mà sẽ có người lau nước mắt cho em.

***

- Mình chia tay.

- Yêu một đứa con gái như em, mệt đầu nhiều, anh nhỉ?

- …

Thế thôi ta chia tay. Em bướng bỉnh mỉm cười. Quy ước rồi. Đừng nói chia tay vì giận hờn bất chợt, vì xúc cảm nào lơ đãng quàng vào tâm trí sẽ nhanh chóng ra đi. Trân trọng “yêu thương”, và hiểu rằng chẳng có cân nào đong được sức nặng của hai chữ “chia tay”.

Chia tay là khi tim đã dứt khoát bước sang ngã khác, chia tay là thực sự muốn bước đi, hãy để nhau đi. Mình đã chẳng từng hứa, đừng níu giữ tình yêu mệt mỏi, hết yêu rồi, hãy cứ chia tay. Nên em cố mỉm cười, cả miệng, cả tim. Thực sự thì khi đó, em còn yêu nhiều lắm. Niềm kiêu hãnh bảo em “Này, cô gái đầy tự trọng. Đã hứa là buông bỏ, đã hứa là sẽ để nhau đi thênh thang, không day dứt, không oán trách cơ mà”.

Em chẳng oán trách anh, em lại trách mình. Em trách em sao lại đặt ra quy ước đó. Để giờ, chính em mới là người muốn đưa tay níu mà không được, muốn chạy thật nhanh bắt kịp bước chân anh mà không thể. Là vì em tự trọng, hay tại vì em sợ đối mặt với điều đáng sợ hơn? Rằng, em có giữ, chân anh vẫn bước. Em có cố gắng chạy thật nhanh, thì anh cũng rẽ ngã khác rồi. Trách em sao không giữ được tim anh, trách em sao nhiều khi phức tạp. Buồn vui bất chợt, và lắm lúc ngang bướng, hiếu thắng. Em đã từng cứ ngốc nghếch trách em như thế đấy. Em chẳng có quyền níu giữ. Thì thôi, cho em cái quyền được khóc.

ngày không anh

Một buổi sáng chủ nhật nào, em vẫn giật mình tỉnh dậy sau một đêm giấc ngủ đến trong nỗi nhớ. Dẫu gì thì em vẫn phải sống. Em sẽ sống vui vẻ vì người yêu thương em, vì gia đình. Cứ nhắc đi nhắc lại với mình câu đó, nhưng thật lòng, tâm chưa sáng đâu. Còn nhiều băn khoăn, tiếc nuối và oán trách lắm. Cầm chiếc điện thoại như thói quen, dẫu là đã chẳng còn mong ngóng. Một tin nhắn mới chưa đọc. Tin nhắn đêm? Tin nhắn của anh? Một giờ đêm qua em vẫn còn thao thức. Giờ là sáu giờ sáng. Là tin nhắn của anh. Ai sẽ nhớ đến em trong đêm, là anh. Em ôm ấp hi vọng, tim em bỗng đập loạn xạ khi mở tin nhắn. Không phải anh, là tin từ lớp trưởng cấp hai của em thông báo Nguyệt Anh, một thành viên trong lớp mất.

Nguyệt Anh, cô bạn học cùng cấp lớp cấp hai. Cô ấy tự tử anh ạ. Vì cô ấy gặp phải hoàn cảnh…giống em. Em sững người nhìn người mẹ tiều tụy vì nỗi đau của Nguyệt Anh. Nhìn người mẹ ấy, chua xót lắm. Thấy chúng em, những người bằng xương bằng thịt, đang biết đi, biết nói, bằng tuổi con bà. Người mẹ ấy càng nức nở. Bà khóc òa lên, nhưng hình như chẳng còn đủ sức, tiếng rõ tiếng không. Em còn nghe được đôi từ “Con dại dôt, con bỏ mẹ, con bỏ bạn…về với mẹ, con ơi!”.

Người yêu của Nguyệt Anh cũng đến. Nhìn anh ta cũng khổ sở, nhưng trong đôi mắt người đó, em không thấy tình yêu mà chỉ sự thương hại, tư thế của kẻ tội đồ đứng trước mặt mọi người, bị mọi người căm ghét. Chỉ nói được một câu “Xin lỗi”. Em đã tự hỏi, liệu nếu em là Nguyệt Anh, anh có đến? Nhưng dù là anh không đến vì đã quên tất thảy, hay anh đến để nói câu xin lỗi trong tư thế của kẻ tội đồ thì em cũng chẳng mong điều nào cả. Em vẫn ở đây để sống tiếp tháng ngày ý nghĩa.

Đêm hôm đó, trước khi giấc ngủ đến với em, anh vẫn đến, nhưng thoáng chốc thôi, đến với hai từ “Tạm biệt”. Không giày vò với kỉ niệm về anh, các noron thần kinh trong não em được giải phóng, chúng bay đến nơi làm chúng dễ chịu hơn. Chúng đến với bố mẹ, để cảm thấy sự yêu thương ấm áp lâu ngày chúng không thấy. Chúng bay đến bạn bè, để cảm thấy sự vui vẻ, tươi tắn lâu ngày chúng bị áp bức. Chúng bay đến những khoảng trời bát ngát, với thiên nhiên ngập tràn hoa lá, để thư giãn, để chúng thấy mát lạnh sau bao ngày bị kìm kẹp trong lửa nóng nhớ nhung.

Sáng hôm sau thức giấc, em mìm cười với cả ánh nắng lọt qua khe cửa chiếu vào giường. Ai bảo chỉ tình yêu mới mang lại cho mình cảm giác muốn yêu vạn vật đến thế. Ngày không anh vẫn đầy hoa và nắng, chỉ là do đôi mắt không chịu nhìn. Không anh, không hoa, không quà, không có những lời yêu thương. Nhưng em hạnh phúc với hiện tại. Có thể ngày nào em sẽ lại khóc, không phải khóc trên vai anh mà sẽ có người lau nước mắt cho em.

© Ruồi Trâu- blogradio.vn

Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet




Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

back to top