Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nếu không có anh, em sẽ sống tốt chứ?

2012-04-06 16:34

Tác giả:


Blog Việt

Lời tác giả: “Câu chuyện này mình viết cho một tình yêu đã không thành của mình…”

“Anh, anh sẽ không làm như vậy với ai chứ?”

“Làm gì cơ?” Anh nhìn cô

“Anh không được đối xử với ai như với em, không được làm những việc anh đã làm với em cho bất cứ một cô gái nào khác ngoài em, không được ôm, nắm tay cô gái khác được không”? Cô nhìn anh một chút trong lời nói có gì đó lo lắng.

“Ngốc, anh chỉ yêu em, anh sẽ chỉ lấy em, chỉ có em mới là người anh coi là vợ, em là người đầu tiên anh yêu, cũng là người anh muốn lấy, anh còn có thể đối tốt với ai như vậy nữa? Em phải sinh con trai nhé, để cho anh mãi mãi, mãi mãi không đối xử tốt với cô gái nào như em nữa”. Nói rồi anh ôm gọn cô vào lòng, hơi ấm từ đôi bàn tay, lồng ngực anh lan vào cơ thể bé nhỏ lạnh lẽo của cô, kì lạ tại sao anh luôn ấm áp trong suốt mùa đông lạnh còn cô, lúc nào tay chân cũng lạnh ngắt, người ta bảo con gái tay lạnh đường tình cảm thực sự sẽ gặp trắc trở, cô không tin vào điều đó, vì cô hiện tại chẳng phải là tốt nhất sao? Trong vòng tay anh ấm áp của anh cô mỉm cười, cô không biết rằng có thể, cái gọi là hạnh phúc ấy thực sự, thực sự rất mong manh, rất dễ đánh mất, còn cô, cô chỉ là một cô bé, quá ngây thơ, luôn tin tưởng vào những lời hứa, tin đến mức chưa bao giờ cô nghĩ cô có thể mất anh, dễ dàng nhanh đến thế trong một ngày mùa đông.

Cô quen anh vào mùa thu, mùa thu của hơn hai năm về trước, một tối online muộn hơn mọi ngày, 11h30. Bình thường giờ đó là giờ cô đã ngủ, vậy mà lang thang vào trang web trường, cô gặp anh thành viên tích cực lại làm quản trị trang web, cô nhớ hôm đó người ta nói sao băng sẽ rơi, chờ mãi chờ mãi, 2 con người ở 2 nơi khác nhau ấy giết thời gian bằng cách nói chuyện với nhau, 1 tháng sau, qua một người bạn, cô gặp được anh, cái cảm giác đầu tiên anh gieo vào lòng cô nếu nói vô lí thì cũng không sai, nhưng cảm giác mà, cô đâu có bắt nó thay đổi được? Anh làm gì cô? Anh chẳng vồ vập, chỉ nói chuyện, giúp cô làm bài tập lớn, anh giúp cô hết mình, còn cô đáng ra phải biết ơn anh nhiều lắm thế mà cô trả cho anh cảm giác ”Ai làm người yêu anh chắc sẽ khổ lắm”

Anh nói với bạn cô, anh thích cô ngay lần đầu gặp, cô thực sự bối rối, tránh gặp anh, cô trốn chạy, anh xin cô cho anh giúp hết đồ án, anh sẽ không gặp cô nữa, cô chưa từng biết, không ai dạy cô làm sao để từ chối lòng tốt của người khác, đành nhận lời, và thế là số phận kéo cô với anh gần nhau, cái hôm anh thức đêm làm đồ án cho cô, gương mặt mệt mỏi ấy có lẽ đến cuối đời cô cũng không quên, cô nhận lời yêu anh, nhưng trong lòng vẫn chưa thực sự yêu
 

 
Ảnh minh họa

Một tháng sau.

“Cậu sẽ lấy tớ nhé?”. Anh hơn cô 2 tuổi nhưng cô cố chấp bắt anh gọi cậu xưng tớ. Ngạc nhiên xen một chút ngại ngùng, cô nói “Nếu như 3 năm nữa cậu còn yêu tớ, tớ sẽ lấy cậu”. Cô thực sự thật thà trả lời câu hỏi của anh, đấy là lời nói có thể xem là lời cầu hôn đúng không anh? Hồi đó cô đi làm thêm, ngày ngày sau khi học xong, anh cần mẫn đưa cô về nhà, từ nhà anh đến nhà cô khá xa, đi về lại tối, lúc đó anh chỉ có phương tiện duy nhất là xe đạp, 2 con người nhờ quãng đường xa ấy dần dần hiểu về nhau, dần dần cô bị anh cuốn hút lúc nào không rõ, chỉ biết rằng cô nhận ra, anh là người cực kì quan trọng với cô.

Valentine đầu tiên rơi vào Tết, anh áy náy nói muốn mua quà trước cho cô, cô từ chối, cô biết, anh cũng là sinh viên nghèo, trong thời gian yêu anh, chưa bao giờ cô đòi hỏi anh mua này kia vì cô thực lòng quan tâm anh, cô xót xa mỗi lần thấy anh nhịn ăn vì cuối tháng hết tiền, mặc dù không khá hơn anh, cô cũng cố gắng gúp anh nhẹ nhàng như con người cô. Biết là anh sẽ ngại vì anh là con trai, nhưng cô không thể vì thế bỏ mặc anh

Sinh nhật đầu tiên anh ở bên cô hạnh phúc

Valentine thứ 2, anh dắt cô đi mua socola lần này không thể từ chối, cô ngoan ngoãn đi theo anh, siêu thị bày một loạt socola, đắt có, rẻ có, cô biết loại nào ngon, loại nào không ngon vì cô đã từng bán chúng, nhặt lấy 1 thanh Munz 70% cô nói ”Thanh này nhé, tớ chọn nó vì nó vừa đủ để cảm nhận được vị đắng nhưng không quá đắng để người mới ăn muốn bỏ, loại này khi ăn phải ngậm lại để vị từ từ, từ từ tan chảy ra ngấm vào lưỡi rồi nhè nhẹ nuốt vào” và một phần lí do, vì cô biết nó không quá đắt để anh sẽ mất vài buổi ăn, cô luôn nghĩ và tính toán trước khi mua đồ chỉ vì lo anh của cô vì cô mà đói. Cô yêu anh như thế đấy…

Sinh nhật lần thứ 2, cô khóc ai cũng hỏi cô anh đâu? Từ sáng nhận lời chúc của bạn bè, anh cũng chúc, nhưng sao cô thấy chưa đủ? Cô tham lam quá chăng? Chỉ là sinh nhật thôi mà? 11h đêm lạnh, cô sinh ra vào mùa đông, nên cái lạnh đêm đông đủ làm người ta co ro, anh đứng ngoài cửa gọi tên cô, cô không kiềm được suy nghĩ, điều cô muốn nói nhất định không phải 2 từ đó. ”Cút đi”, con người xấu xa đó vẫn đứng đấy, không ”cút đi” theo ý cô, lặng lẽ cúi đầu, đứng đó, tiếng bố cô hỏi làm cô đành chạy xuống dùng hết mọi kìm nén trong người nhìn anh, cô vốn rất thích truyện, thích những người con gái có thể dùng ánh mắt biểu cảm nói lên nỗi lòng, nhưng ánh mắt cô tỏ vẻ bất lực, ”Tại sao? Giờ này anh còn ở đây? Anh không có nhà à? Biến đi”, trong đầu cô ý nghĩ ấy hiện lên. Ba từ trong miệng anh thốt ra ”Anh xin lỗi” nặng nề, cô thấy mắt người ấy có nước, tim mềm nhũn, người con trai ấy, vì tôi, vì một đứa ngang ngược không kiềm chế nổi cảm xúc đã khóc ư? Cô đã làm gì để anh ta khóc? Tổn thương của anh lớn đến thế? Thế là mọi buồn đau của cô tan biến, đến muộn còn hơn là không đến, bỏ qua đi nhưng cô không thể không tìm hiểu nguyên nhân, đau lòng khi nhận ra anh đang có điều giấu cô, lại mơ hồ biết được ngày hôm đó có liên quan tới người anh từng yêu, cô thực sự đau lòng, vụng về giấu anh, rồi kể cho bạn thân nghe, khuyên răn có, trách móc có, nhưng không thể ngừng yêu anh…
 

 
 
Ảnh minh họa

Kỉ niệm 2 năm.

“Anh, anh sẽ lấy em, sẽ bên em mãi mãi chứ?”

Anh cười hạnh phúc “Ừ, anh sẽ lấy em”

“Hòa rồi nhé”. Cô cười

2 năm 3 tháng 27 ngày nếu biết ngày mai chúng ta không còn nắm tay nhau đi trên cùng một con đường cùng cười vì một câu truyện, cùng hạnh phúc thì ngày hôm nay, chúng ta có nắm tay nhau chặt hơn, bước chậm hơn để tận hưởng lâu hơn niềm vui đó ?

Em không biết, anh, anh có biết không ?

Em từ khi nào đã vô thức nhớ những con số kỉ niệm, hôm đó, anh hỏi em một câu hỏi thực sự lạ, chưa bao giờ em nghĩ em phải nghe…

”Nếu không có anh, em sẽ sống tốt chứ?”

Em đã từng hỏi anh như thế, em là con gái, em mong manh, hay lo lắng, hay đặt giả thiết, nhưng em vì cái gì đã hỏi anh như thế? Thực sự em không nhớ, thì ra nghe người mình yêu hỏi vậy lại đau lòng đến thế ? Nếu biết đau lòng thế em có hỏi anh như vậy không ?

Anh đã không trả lời, còn em, đơn giản không suy nghĩ nói.

”Em sẽ buồn nhưng sẽ không sao đâu..”

Cô vốn nghĩ mình mạnh mẽ, chưa bao giờ nghĩ mình yếu đuối nên không biết thì ra tất cả lời cô nói chỉ là tưởng tượng, có thể cô làm anh đau sau câu nói ấy? Cô không biết, mãi mãi cũng không biết, không thể biết vì sao, làm cách nào mà hai người đang yêu nhau lại xa nhau dễ dàng như thế, những ngày ấy cứ thoáng hiện lên rồi vụt mất trong cô, cô không dám nhớ, cô sợ lại trách bản thân mình, lại làm mình đau… Cô chỉ nhớ lần cuối ấy, người con trai ấy đã khóc rất nhiều, còn cô, đến nước mắt cũng không thể rơi, cô đau, đau nhiều lắm, nhưng cạnh anh cô không khóc, không rơi lệ, cô tự nhủ, mình không được để anh ấy nhớ hình ảnh cuối cùng về mình là khuôn mặt đầy nước mắt. Trên đường đi gặp anh, có lúc cô tưởng mình sẽ ngất đi giữa đường, mấy hôm không ăn, không ngủ, kì lạ thay cô không thấy mình xấu xí đi, chỉ thấy đau, rất đau…cô chỉ nhớ…người cô yêu ấy đôi mắt đau đớn ấy nhìn cô, mãi mãi cô sẽ không quên hình ảnh cuối ấy, chỉ nhớ, lần cuối cảm nhận được khoảng cách là khi đi trên đường anh không nắm tay cô dắt qua đường nữa mà mỗi người cách nhau khoảng cách không lớn nhưng đủ làm cô đau.

Ảnh minh họa

Chia tay, một ngày sau, cô phát hiện ra, anh có người khác, cô gái ấy cô chưa từng biết, chưa từng nghe kể, lại quen anh những 5 năm, cô như người điên loạn, tại sao? Cô chưa bao giờ giấu anh về các mỗi quan hệ, từ việc cấp 3 từng đơn phương bạn lớp trưởng lớp bên tới việc bạn cùng trường thích cô, cô còn dẫn anh đi gặp họ, vậy mà…cô bé đó hơn cô gì chứ? Cô ghét mọi phép so sánh, thực ra cho dù cô có hơn đi nữa, thì người anh chọn là cô gái ấy… hạnh phúc của mình là nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc? Nhưng sao lại đau đến thế, cô thực sự muốn trở thành người xấu, muốn hận họ, căm ghét họ, để làm gì? Để quên họ, để có thể vượt qua, anh nói anh yêu cô vậy mà tình yêu ấy lớn đến thế sao? Đau lòng vị đắng ngắt trong tim, cô cứ thế khóc như thể chưa bao giờ khóc, nước mắt cứ từ đó mà rơi…

2 năm 4 tháng 5 ngày, cô bé kia chat với cô, lời lẽ đầy đe dọa, một chút tự hào, lại có một chút mang ý cầu xin nói với cô rằng “Chị đừng giận anh ấy, em đã cướp anh ấy, nhưng nếu anh ấy không muốn thì liệu có ra đi như thế? Em có tất cả tài khoản ảo của anh ấy, anh ấy và em tin tưởng nhau, chúng em yêu nhau, xin chị tránh xa anh ấy”. Vì yêu, người ta sẵn sàng xù lông để bảo vệ tình cảm của mình, nhưng không lẽ như vậy là có quyền làm tổn thương người khác? Vô tình cô cảm nhận được cái nhói đau trong lòng, khẽ cười, chẳng lẽ đây là người anh chọn sao? Vậy thì em chúc anh hạnh phúc, cô nghĩ rồi dùng cái icon cười nhẹ nhàng “Em yên tâm, chị không cướp anh ấy đi đâu, nếu chị muốn em có thể giữ đươc không? Em hãy giữ anh ấy chặt vào”. Rồi cô không quên dặn ”Ah còn nữa, anh ấy không thích bị kèm cặp đâu, vì thế, em hãy cho anh ấy tự do”. Rồi cô out nick, chưa bao giờ cô muốn đổi nick cho dù bạn bè khuyên như vậy, cô thực vẫn muốn nhìn cái nick đó sang lên, cô sợ anh biến mất khỏi cuộc sống của cô như chưa bao giờ xuất hiện… Cô nhanh tay đổi nick...nếu trốn chạy, xóa bỏ được, cô sẽ làm, nhất là khi điều đó tốt cho anh, cho tình yêu của anh, và tốt cho cả cô, thì như vậy có gì xấu. Thậm chí là bắt cô đi đến nơi không quen ai cô cũng đi, chỉ cần là xa nơi này, xa anh, xa Hà Nội, bỏ một cái nick đã dùng gần 3 năm có là gì so với tổn thương lúc này cô có?

Cứ nghĩ là bản thân cứng rắn nhưng thực ra vẫn chỉ là con gái, giá như biết được yêu một người là đau khổ như thế, quên một người là khó khăn như thế, giá như biết cái cảm giác lúc đầu lại có kết quả như thế, cô có một lần chọn lại nỗi đau ấy? Rồi cô nhớ đến hình ảnh có lẽ mãi mãi cô không quên, mùa đông đó, cô cùng anh đi ăn lẩu rất xa, bằng xe đạp của anh, anh đèo cô, cô vô tình làm rơi một chiếc găng xuống đường, đoạn nào cũng không rõ, trời đã rất tối, lại lạnh, cô đau lòng tiếc chiếc găng, nó là món quà Noel đầu tiên cô tặng anh bằng lương của mình, anh hiểu nên đã đi lại trên con đường đó, kiên trì nhìn đường để tìm lại chiếc găng, cô dù tiếc vẫn rất thương anh, ngăn cản, nhưng anh vẫn kiên trì, chiếc găng cứng đầu đã được tìm thấy, anh đỗ xuống nhặt nó lên cẩn thận cất đi, anh bảo anh sẽ giặt, sẽ cất nó, nâng niu nó vì nó là do cô tặng, cô thực sự xúc động, cô mãi mãi, mãi mãi ghi nhớ chuyện đó…Không gặp anh, cô mãi mãi sẽ không biết được tình yêu là gì, không biết được được yêu hạnh phúc ra sao, sau khi chia tay lại đau khổ như thế nào? Thực sự cô không biết mình sẽ thế nào nếu không phải là anh...

Ảnh minh họa

2 năm 6 tháng 1 ngày tại sao cô vẫn đếm? Bao giờ thôi được thói quen đếm ấy nhỉ? Hôm qua nhân kỉ niệm tròn tháng, cô đã cho phép mình tò mò, cô vào facebook anh, đối diện với cuộc sống của anh hiện tại, anh đã- từng là của cô, đang rất hạnh phúc, từng câu, từng lời trong đó đều dành cho người con gái khác không phải là cô, họ đang yêu, yêu rất nhiều tự nhiên cô thấy lòng nhẹ bẫng. Hạnh phúc anh nhé, em sẽ cầu nguyện cho anh hạnh phúc, đôi lúc em sẽ đau, em không phải người tốt đâu, em cũng có chút ganh tị, nhưng yên tâm, em đủ tự trọng để đánh thức mình, anh hãy dành tình yêu của anh cho người đó, không giống em nhé, hãy yêu nhiều hơn và quan tâm nhiều hơn nhé…

Em sẽ vẫn là em thôi, em sẽ đợi một ngày nào đó, hạnh phúc lại mỉm cười nói với em “Lại đây nào, cô xứng đáng có được hạnh phúc mà”…Em tin, luôn tin như thế, một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác mở ra, phải bước đi tiếp mới biết, cánh cửa nào thuộc về mình, em sẽ không dừng lại nơi cánh cửa đã khép đâu, em bước tiếp nhé, tạm biệt anh, tình yêu đầu của em…

Tạm biệt cánh cửa đã không thể là của em…Hạnh phúc anh nhé…

  • Gửi từ email Đỗ Thanh Hiển - dothanhhien89@

 

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
 


 
 
Click để tham gia và cập nhật những thông tin mới nhất, cùng chia sẻ cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn muốn với những người cùng yêu thích Blog Việt nhé

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 dấu hiệu chứng tỏ người ấy không đáng tin

3 dấu hiệu chứng tỏ người ấy không đáng tin

Ngay cả khi người yêu hoặc người bạn đời của bạn có vẻ trưởng thành về mặt cảm xúc, điều đó cũng chưa thể chứng minh được rằng họ là người đáng tin.

Ấu thơ tươi đẹp!

Ấu thơ tươi đẹp!

Mặc cho bạo chúa thời gian nhẫn tâm xóa nhòa mọi thứ, mặc cho tuổi tác ngày càng chồng chất thêm, tôi vẫn nhớ mãi bức tranh sống động ấy, dù nó luôn gợi lên một chút buồn, một chút nhớ thương về những mùa hoa tươi đẹp...

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

“Biến thể của cô đơn” là tác phẩm nói về sự mất kết nối với chính mình. Đây là thời đại chúng ta sống quá nhanh, bị nhiều thứ chi phối, từ đó mất khả năng hiểu về tâm hồn mình.

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Chúng ta kết thúc trong sự tiếc nuối của mọi người xung quanh, trong sự tiếc nuối của cô gái đã yêu cậu bằng cả sự chân thành. Còn cậu, cậu có tiếc nuối cô gái đã dạy cậu cách yêu, có tiếc nuối cô gái mà cậu đã từng làm tổn thương đến đau lòng không?

Em và hạ

Em và hạ

Mùa hè em là nắng, Là gió và là em Là khi trong em đó Còn sống khi hạ về

Hồi ức mùa lúa chín

Hồi ức mùa lúa chín

Con đường xưa, cánh đồng xưa vẫn còn đó, nhưng cô gái của anh đã không còn nữa. Nỗi buồn không thể nói thành lời, chỉ còn lại trong tim anh, như một bản tình ca không trọn vẹn.

Yêu nhau từ thưở mười hai

Yêu nhau từ thưở mười hai

Vậy đó, đã được gặp người ấy, đã vào tiết học của người ấy là anh cứ bị cuốn đi như đang say giấc nồng vậy, và anh cứ mang theo hết những gì của người ấy trao đến anh trong ngày hôm ấy để cùng vui, cùng hớn hở và cùng bên nhau thiết tha hơn nữa cho những tiết học tiếp theo.

Chuyện của mùa Hè

Chuyện của mùa Hè

Mùa hè xứng đáng là một khoảng thời gian tuyệt vời dành riêng cho một đứa kì dị như tôi vậy. Khi chẳng có gì làm thì có thể nghĩ ra hàng tá kế hoạch riêng cho bản thân.

Tự giận dỗi

Tự giận dỗi

Anh vẫn nhớ chút trần gian vụng dại Anh vẫn nhớ mùa yêu tình sang trang Anh phải yêu và phải vẽ dung nhan Cho tim chết cho hồn không đọng lại

back to top